Trước đó có mấy ngày Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày đều ở trên mạng dỗi cư dân mạng.
Nhưng sau đó hắn không làm nữa, không có biện pháp, hắn bận quá.
Hiện tại nhìn thấy mấy tin tức trên mạng này, hắn cũng không để trong lòng.
Hắn luôn luôn không thèm để ý người khác đánh giá.
Mỗi người yêu thích đều khác nhau, nếu người trên đời này đều thích hắn, vậy tuyệt đối là thế giới này xảy ra vấn đề.
Hắn chỉ cần Tô Mặc Tu thích hắn.
Bộ điện ảnh này bởi vì không cần lấy cảnh khắp nơi, mất không đến ba tháng thời gian cũng đã quay xong toàn bộ, chỉ còn lại chế tác hậu kỳ.
Chế tác hậu kỳ, quan trọng nhất không thể nghi ngờ chính là hiệu ứng kỹ xảo đặc biệt.
Phòng làm việc hiệu ứng kia lag Tô Mặc Tu tiêu tiền thu mua, trên danh nghĩa của Tô Mặc Tu, nhưng Tô Mặc Tu căn bản mặc kệ chuyện, tất cả đều là Ngôn Cảnh Tắc theo chân bọn họ trao đổi.
Như vậy không thể được, sau khi phim điện ảnh đóng máy, Ngôn Cảnh Tắc mang theo Tô Mặc Tu đi tìm bọn họ, theo chân bọn họ thảo luận chế tác hiệu ứng kỹ xảo của toàn phim, thuận tiện để cho bọn họ nhận thức một chút ông chủ.
Người phòng làm việc: Mấy tháng nay bọn họ trải qua thật sự rất huyền huyễn! Mỹ nhân bình hoa Tô Mặc Tu thu mua phòng làm việc của bọn họ thì thôi, đạo diễn như Cố Thời Hạo còn mang đến nghệ thuật chế tác hiệu ứng đặc biệt đứng đầu!
Đạo diễn Cố, kĩ thuật máy tính của anh tốt như vậy, còn làm đạo diễn mần chi, làm đầu sỏ khoa học kĩ thuật internet không ngon sao?
Còn có Tô Mặc Tu…… Không nghĩ tới tạo nghệ nghệ thuật của Tô Mặc Tu cao như vậy. Anh đi làm diễn viên mần chi! Anh phải đi làm nghệ thuật gia mới đúng!
Ngôn Cảnh Tắc mang Tô Mặc Tu theo chân bọn họ thảo luận một tuần, xác định xong các loại hiệu ứng kỹ xảo hậu kỳ muốn làm như thế nào, lại lợi dụng máy tính chỗ bọn họ làm vài thứ, lúc này mới mang Tô Mặc Tu về nhà.
Cuối cùng hắn cũng rảnh rồi, có thể cùng Tô Mặc Tu sống thế giới hai người!
Trước đó Ngôn Cảnh Tắc thật ra rất lo lắng, sợ Chu Lịch Minh dùng thủ đoạn quá mức gì đối phó mình, nhưng hiện tại hắn nghiện ma túy đã bỏ được, nên cũng không sợ gì cả.
Chu Lịch Minh có lợi hại cũng chỉ là một thương nhân, không tới trình độ một tay che trời, thậm chí chẳng sợ ở giới giải trí, gã cũng làm không được việc một tay che trời.
Ô tô chậm rãi đi về phía trước, trên ghế sau, Ngôn Cảnh Tắc tự nhiên mà kéo tay Tô Mặc Tu: "A Tu, phòng trước đó em thuê đã đến hạn đúng không? Có muốn sang chỗ tôi ở không?"
Tô Mặc Tu không chút do dự: "Muốn."
"Trù nghệ của tôi khá tốt, đến lúc đó tôi nấu cơm cho em ăn." Ngôn Cảnh Tắc không dấu vết mà sờ sờ tay Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu thế giới này, cả bàn tay cũng có thể nói là hoàn mỹ!
Trước đó lúc đóng phim, hắn chung quy cũng nhịn không được đi ngắm tay Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu nhìn chằm chằm bàn tay bị Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy của mình kia, chung quy cứ cảm thấy quái quái.
Từ từ, Ngôn Cảnh Tắc có thể sờ y, y đương nhiên cũng có thể sờ Ngôn Cảnh Tắc.
Tô Mặc Tu đúng lý hợp tình mà vươn một cái tay khác, sờ ngược lại.
Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: "A Tu, tay em cứ như cùng đậu hũ ấy, vừa trắng vừa non."
"Không giống, tay của tôi không có trắng như đậu hũ, cũng không non như đậu hũ."
"Tôi cảm thấy có."
"Không có," Tô Mặc Tu nói, "Bằng không chờ lát chúng ta đi mua một khối đậu hũ, anh xoa bóp xem."
"Tôi không muốn mua đậu hũ, em cho tôi ăn đậu hũ thì tôi thích hơn."
Tô Mặc Tu ngẩn người mới nói: "Tôi đây đi mua một khối đậu hũ, đến lúc đó đút cho anh ăn."
Lái xe chính là Lưu Nhạc Nhan, cô một bên lái xe, một bên nghe xong đối thoại, càng nghe càng cảm thấy không thích hợp.
Đạo diễn Cố sao cứ như là đang…… Đùa giỡn A Tu nhà cô thế?
Chờ cô thừa dịp chờ đèn đỏ nhìn thoáng qua phía sau, gia hỏa ngon lắm, hai người này cũng tay trong tay luôn rồi!
Này còn chưa tính, A Tu nhà cô còn đang sờ tay đạo diễn Cố!
Người này thật là Tô Mặc Tu? Tô Mặc Tu mà không thích người khác chạm vào y kia?
Lúc trước Tề Kỳ biến đổi biện pháp tới gần Tô Mặc Tu, Tô Mặc Tu không phải đều là trốn nhanh như bay sao?
"Lái xe cẩn thận." Tô Mặc Tu quay đầu, không tán đồng mà nhìn về phía Lưu Nhạc Nhan.
Lưu Nhạc Nhan quay đầu lại, có chút hoảng hốt.
Hai người này rốt cuộc thông đồng bên nhau từ bao giờ? Sao trước đó cô không phát hiện?
Cô đã nói mà, sao mà đạo diễn Cố đối xử với A Tu nhà cô tốt như vậy, hóa ra là mơ ước sắc đẹp A Tu nhà cô!
A Tu nhà cô rõ ràng cũng không bình thường với đạo diễn Cố……
Chờ trở về, cô phải đi tìm sách tâm lý làm sao để giữ chặt đàn ông cho Tô Mặc Tu xem mới được! Để A Tu nhà cô bắt lấy đạo diễn Cố!
Chỉ bằng kĩ thuật diễn của đạo diễn Cố kia, dù ngày nào đó không quay phim nữa cũng có thể làm diễn viên, tuyệt đối không đói. A Tu nhà cô thì không giống nhau.
Đứa nhỏ này quá đơn thuần…… đạo diễn Cố tùy tiện dụ dỗ một cái, y liền lấy toàn bộ gia sản ra, tương lai bị người khác dụ dỗ một cái, không chừng cũng sẽ như vậy.
Nếu như bị người ta hố lừa tiền, y dựa vào cái gì ăn cơm! Trói định đạo diễn Cố thì không giống, đạo diễn Cố có thể giúp y trấn cửa ải.
Lưu Nhạc Nhan nghĩ đủ các loại chuyện, đưa người đến chỗ ở Ngôn Cảnh Tắc: "Đạo diễn Cố, mấy tháng anh không về, trong nhà hẳn là phải dọn dẹp một chút, tôi đi giúp các anh dọn dẹp."
"Cảm ơn cô." Ngôn Cảnh Tắc nói.
Ba người ngồi thang máy lên lầu, vào phòng, Ngôn Cảnh Tắc liền nhíu mày lại.
Nơi này…… đã có người tới.
"Quả nhiên, nhiều bụi quá……" Lưu Nhạc Nhan đi vào trong, muốn đi giúp đỡ thu dọnm
"Từ từ." Ngôn Cảnh Tắc nói.
"Làm sao vậy?" Lưu Nhạc Nhan hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc đáp: "Tôi báo cảnh sát trước, trong phòng này đã có người tới!"
"Có người tới? Fan cuồng? Hay là cái gì khác?"
Ngôn Cảnh Tắc không nói chuyện, lấy điện thoại ra, trực tiếp ấn 110.
Báo cảnh sát xong, ba người bèn ngồi ở chỗ ghế đổi giày ngay huyền quan.
Căn hộ hơn 300 mét vuông này, huyền quan cũng rất lớn, lại có thể để cho ba người bọn họ xếp hàng ngồi.
Lưu Nhạc Nhan thấy biểu cảm Ngôn Cảnh Tắc ngưng trọng, càng nghĩ càng lo lắng: "Đạo diễn Cố, chúng ta có cần rời đi trước không?" Có khi nào có bọn bắt cóc gì đó mai phục bên trong, đột nhiên lao tới công kích bọn họ không?
Dù không có bọn bắt cóc, nếu lao ra tới một vài antifan gì đó, tạt axit bọn họ cũng không ổn nha!
"Không cần." Ngôn Cảnh Tắc thật bình tĩnh.
"Được rồi……" Lưu Nhạc Nhan chỉ có thể khẩn trương mà nhìn tình huống trong phòng.
Bọn họ không ngồi bao lâu, cửa lớn đã bị gõ vang, Lưu Nhạc Nhan đi lên nhìn thoáng qua, phát hiện người tới chính là người bên bất động sản.
Cô nhẹ nhàng thở ra, mở cửa, sau đó liền thấy người bên bất động sản bị đẩy ra, một đám cảnh sát xông vào.
Lưu Nhạc Nhan kinh hỉ không thôi: "Chú cảnh sát! Các chú cuối cùng cũng tới rồi!"
Cảnh sát: "……" Cô nương, tụi tôi cũng cỡ tuổi cô thôi mà….
Còn có, tình huống này không đúng lắm, sao những người này không sợ hãi?
"Cảnh sát đại ca, chúng tôi vừa trở về, kết quả phát hiện nhà này có người vào, phiền toái các anh giúp chúng tôi kiểm tra một chút." Lưu Nhạc Nhan nói.
Những cảnh sát đó liếc nhìn Lưu Nhạc Nhan một cái, cuối cùng nói: "Có người báo cảnh sát ở đây có người sử dụng ma túy và buôn lậu, xin các anh chị đi theo chúng tôi một chuyến."
Lưu Nhạc Nhan hơi ngốc ra.
Ngôn Cảnh Tắc thật ra có loại cảm giác quả nhiên là như thế.
Kỹ thuật diễn của hắn nháy mắt bùng nổ, mặt đầy mờ mịt: "Sử dụng ma túy? Chúng tôi tuyệt đối không có! Đúng rồi, chúng tôi hôm nay mới từ nơi khác trở về, vừa trở về đã phát hiện trong nhà từng có người vào, bởi vì chúng tôi là minh tinh, sợ xảy ra chuyện gì, còn báo cảnh sát……"
"Rốt cuộc là chuyện như thế nào, phải tra qua mới biết được." Cảnh sát nói, ánh mắt mang theo nhìn kỹ.
Người trong giới giải trí sống lung tung rối loạn không ít, lần báo cảnh sát này nói không chừng là sự thật.
Bởi vì người báo cảnh sát lời thề son sắt, bọn họ còn riêng mang theo cảnh khuyển tìm ma túy, chỉ trong chốc lát đã thật sự lục soát được ma túy.
Cùng lúc đó, một đợt sóng cảnh sát khác khoan thai tới muộn: "Là nơi này có người báo cảnh sát sao?" Mặc kệ rốt cuộc là chuyện như thế nào, ba người Ngôn Cảnh Tắc bị đưa đi Cục Cảnh Sát.
Mà không đợi bọn họ đến Cục Cảnh Sát đã có ảnh chụp bọn họ bị cảnh sát đưa đi xuất hiện trên mạng.
"Cố Thời Hạo sử dụng ma túy, bị cảnh sát bắt!"
"Cố Thời Hạo dùng ma túy? Thiệt hay giả?"
"Cảnh sát cũng bắt hắn rồi, còn có thể là giả à?"
"Đậu móa! Cố Thời Hạo điên rồi sao? Không biết ma túy sẽ huỷ hoại anh ta ư?"
"Tui nói mà, sao trước đó Cố Thời Hạo cứ như điên rồi ấy, hóa ra là dùng ma túy…."
Mọi người nghị luận sôi nổi, cũng chính là lúc này, có người thả một video lên trên mạng: "Trước đó phim điện ảnh mới của Cố Thời Hạo casting, tôi có tham gia, lúc đó đã cảm thấy trạng thái của Cố Thời Hạo không đúng, hóa ra là dùng ma túy!"
Trong video kia, cả người Cố Thời Hạo nhìn rất không tinh thần, tay còn đang run rẩy, một bộ dáng thực không thoải má……
"Sao anh ấy lại biến thành cái dạng này?"
"Má ơi, không nghĩ tới Cố Thời Hạo đập đá!"
"Tôi đã nói sao phim của hắn cứ càng ngày càng kém…."
"Phim điện ảnh này không nói, hành vi đuổi nhà đầu tư đi lúc ấy của anh ta đã rất cổ quái…. Nhưng nếu dùng ma túy mà nói, cũng khó trách."
"Người dùng ma túy, làm ra chuyện gì cũng chẳng kỳ quái đâu."
……
Cố Thời Hạo sử dụng ma túy, đây chính là một tin tức lớn, cơ hồ trong thời gian ngắn đã lên hot search.
Trợ lý Cố Thời Hạo nhìn tin tức trên mạng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng có chút sợ hãi.
Chu Lịch Minh bên kia bảo hắn ta đưa Cố Thời Hạo vào trong nhà lao, hắn ta đợi thật lâu mới chờ đến thời cơ này.
Nhưng hắn ta chỉ là trộm thả đồ vào nhà Cố Thời Hạo, hiện tại chuyện trên mạng ầm ĩ lớn như vậy…. Sau lưng chuyện này nhất định có người thúc đẩy, nhưng cũng chẳng quan hệ gì với hắn ta.
Đây tuyệt đối là Chu Lịch Minh làm.
Chu Lịch Minh thật sự quá đáng sợ!
Hắn ta nghĩ như vậy, thì nhìn thấy rên mạng lại ra tới rất nhiều video và ảnh chụp Cố Thời Hạo.
Những thứ đó phần lớn là trước khi Ngôn Cảnh Tắc xuyên tới, paparazzi chụp được bộ dáng Cố Thời Hạo.
Trong những ảnh và video đó, ánh mắt Cố Thời Hạo u buồn, lôi thôi lếch thếch, suy sút đến cực điểm.
Trong lúc nhất thời, Cố Thời Hạo sử dụng ma túy, chuyện này không sai biệt lắm đã cứ như đinh đóng cột.
Đồng dạng gặp tao ương còn có Tô Mặc Tu.
Rốt cuộc Tô Mặc Tu bị mang đi cùng với Ngôn Cảnh Tắc.
Còn Lưu Nhạc Nhan…… Căn bản không ai chú ý đến cô.
Mà Tô Mặc Tu vừa ra tới…… Lập tức liền có người nhấc tới Tề Kỳ.
"May mắn là Tề Kỳ nghĩ cách thoát khỏi Tô Mặc Tu!"
"May mắn là Tề Kỳ không có đi đóng phim của đạo diễn Cố!"
"Các người đừng kéo Tề Kỳ vào nữa, ôm Tề Kỳ nhà tui đi!"
……
Những lời lên tiếng cùng loại có không ít, rõ ràng là dùng thuỷ quân, người trong nghề đều hết chỗ nói rồi —— Tề Kỳ cũng quá kỳ dị, loại thời điểm này cũng không quên dẫm lên Tô Mặc Tu tuyên truyền bản thân.
Cùng lúc đó, người trước đó trước cùng Ngôn Cảnh Tắc đóng phim lại có điểm ngốc ra.
Đạo diễn Cố sử dụng ma túy? Giỡn cái gì vậy!
Đoàn phim bọn họ nhiều người như vậy, chỉ có đạo diễn Cố cường tráng nhất, hắn sử dụng ma túy? Sao có thể!
Hơn nữa đạo diễn Cố khi đó thật sự rất bận rất bận, hắn sợ là cả thời gian dùng ma túy không có.
Một diễn viên khách mời từng đến đoàn phim Ngôn Cảnh Tắc bèn nhịn không được đăng Weibo: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào còn chưa rõ ràng lắm, đừng tùy tiện chụp mũ người ta…… Tôi tin tưởng đạo diễn Cố sẽ không sử dụng ma túy."
Cái người cõng một người đàn ông như Tô Mặc Tu còn có thể lộn ngược ra sau…. dùng ma túy?
Dù sao thì anh ta không tin.
Nhưng mà, sau khi anh ta đăng Weibo đó lên, lập tức liền có một đám người vọt tới, bắt đầu chỉ trích anh ta.
Cùng lúc đó, đám người Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận kiểm tra nước tiểu.
"Tôi thật sự không dùng ma túy, tôi thề với trời! Buôn lậu càng không thể! Tuyệt đối là có người hãm hại!" Ngôn Cảnh Tắc lời thề son sắt.
Kiểm tra nước tiểu cũng xác thật không thành vấn đề, nhưng kiểm nước tiểu không nhất định chuẩn xác.
Kiểm tra đo lường lông tóc mới là chuẩn nhất.
Chỉ là…… Tóc Tô Mặc Tu và Lưu Nhạc Nhan cũng dễ lấy, Ngôn Cảnh Tắc……
Được rồi, hắn cũng còn tạm, hắn đã một thời gian không cạo đầu, tóc có mọc ra một ít, rút nhiều mấy sợi cũng miễn cưỡng đủ dùng.