Chung Tình - Quyết Tuyệt

Chương 83



Chung Tình - Chương 83

Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.

Người tìm Ngôn Cảnh Tắc không chỉ có mỗi trợ lý của Cố Thời Hạo, còn có một vài nhân viên khác trong phòng làm việc của Cố Thời Hạo.

Những nhân viên làm việc này đều là Cố Thời Hạo mang từ quê quán ra tới.

Sau khi Cố Thời Hạo có tiền thì nhớ thương phải về tặng quê nhà, cho nên giúp rất nhiều người trẻ tuổi quan hệ họ hàng ở quê nhà.

Nhưng những người này đối với Cố Thời Hạo lại không cảm kích.

Ngôn Cảnh Tắc có ký ức của Cố Thời Hạo, đại khái biết những người này nghĩ như thế nào, nói đến cùng, chính là thấy Cố Thời Hạo - một kẻ cũng giống như bọn họ, từ bùn đất lăn lộn đến phát đạt lên, doanh thu phòng vé của một phim điện ảnh hở một tí là mấy trăm triệu hơn 1 tỷ, trong lòng không cân bằng, thì ước gì từ trên người Cố Thời Hạo đào thêm được nhiều nhiều tiền.

Chẳng hạn như bọn họ chung quy cảm thấy tiền lương Cố Thời Hạo ra cho họ quá ít, còn ghét bỏ Cố Thời Hạo cho họ ở ký túc xá quá nhỏ —— Cố Thời Hạo có tiền như vậy, bản thân hắn ở biệt thự lớn như vậy, làm gì mà nhỏ mọn với họ vậy?!

Nhưng trên thực tế, phần lớn bọn họ muốn bằng cấp không bằng cấp, muốn bản lĩnh không bản lĩnh, Cố Thời Hạo cho họ một tháng một vạn tiền lương, còn bao ăn ở, đã rất cao.

Càng đừng nói, lúc bọn họ vừa mới tới, kỳ thật căn bản không hiểu những việc trong đoàn phim, đều là Cố Thời Hạo tay cầm tay chỉ dạy —— Cố Thời Hạo thời trẻ lăn lộn trong đoàn phim, những công việc này hắn đều biết làm.

Đời trước Cố Thời Hạo gặp nạn, đi tìm những người này, khi đó những người này đều vào công ty Chu Lịch Minh, đều mặc kệ Cố Thời Hạo.

Bọn họ làm như vậy, nếu thật muốn nói bọn họ có bao nhiêu sai thì cũng không đến mức, người đều là xu lợi tị hại, bọn họ muốn giữ được công việc thì không thể phản ứng Cố Thời Hạo.

Nhưng như vậy mà nói…… Những người này không có bản lĩnh gì, muốn tiền lương cũng cao, hiện tại hắn không muốn dùng bọn họ, cũng bình thường thôi.

Hắn lần này đông một người tây một kẻ mướn nhân viên tới đoàn phim làm việc, cấp đãi ngộ cũng giống bọn họ, nhưng những người này có khả năng hơn những người ở quê Cố Thời Hạo nhiều.

Xảy ra sai lầm, cũng không cần bởi vì quan hệ thân thích mà không thể trách cứ.

Ngôn Cảnh Tắc biết những họ hàng xa đó của Cố Thời Hạo vì sao lại muốn tìm mình, không vì nguyên nhân gì khác, chính là bởi vì hắn chưa kết toán lương cho bọn họ.

Dù sao hắn đã quyết định chủ ý, muốn phân rõ giới hạn với những người quê quán của Cố Thời Hạo đó.

Ngôn Cảnh Tắc tắt chuông điện thoại của Cố Thời Hạo, mỗi ngày sạc điện để một bên.

Mỗi ngày rảnh rỗi xuống thì hắn đều sẽ đi xem cuộc gọi chưa nhận, cuộc gọi do người quan trọng gọi thì hắn gọi lại, còn người không quan trọng…. đương nhiên khỏi gọi rồi.

Muốn gọi cứ gọi đi, dù sao hắn cũng không bắt máy cũng không gọi lại đâu!

Ngôn Cảnh Tắc thậm chí còn đem chiếc xe Cố Thời Hạo để trợ lý lái bán cho một người bạn.

Xe kia hơn một trăm vạn, sau khi nguyên chủ mua, thật ra trợ lý càng lái nhiều hơn hắn!

Để lại làm chi! Còn không bằng bán.

Nguyên chủ mỗi tháng bảy tám vạn khoản vay mua nhà, hắn cũng sắp không có tiền trả, nhu cầu cấp bách hồi máu!

Ngôn Cảnh Tắc xử lý một chút chuyện, sau đó đứng dậy, tiếp tục quay phim.

Bộ điện ảnh này đại bộ phận màn ảnh đều quay trước phông nền xanh lá ở studio, nhưng cũng có một ít màn ảnh yêu cầu sân chuyên môn, chẳng hạn như phòng thí nghiệm cứu ra Tô Mặc Tu kia, yêu cầu phải có sân viện chân thật.

Ngoài ra, bọn họ cũng cần quay một vài đoạn ngắn như nghỉ ngơi linh tinh đoạn ngắn trong mấy căn phòng bỏ hoang, cũng cần chỗ quay tương ứng.

Xét thấy bối cảnh là hiện đại, cảnh tượng bố trí lên không tiêu bao nhiêu tiền, nhiều nhất chính là chế tác đạo cụ thực nghiệm phiền toái một chút.

Đời trước hắn mới vừa làm nhà khoa học kìa, Ngôn Cảnh Tắc một giây liền vẽ ra rất nhiều mô hình khí cụ phòng thí nghiệm yêu cầu, sau đó cho người đi chế tác.

Chờ phòng thí nghiệm bố trí xong, suất diễn của Tô Mặc Tu chính thức bắt đầu quay.

Lại nói tiếp, bảo Tô Mặc Tu độc lập làm đạo diễn, kỳ thật không quá ổn, y đối với toàn bộ cốt truyện, còn có khống chế cảm xúc củ nhân vật trong cốt truyện cũng không am hiểu.

Nhưng bảo y phụ trách quay phim, thật sự một chút vấn đề đều không có.

Y đối với sắc thái vô cùng mẫn cảm!

Vài loại màu sắc Ngôn Cảnh Tắc nói không nên lời, chẳng hạn như các loại màu hồng đậm đậm nhạt nhạt, hắn đều gọi là màu hồng, cũng không cảm thấy mặc quần áo hồng nhạt hay hồng đậm thì có gì khác nhau.

Nhưng Tô Mặc Tu thì cảm thấy có khác biệt.

Ngay cả phim ngắn VR Ngôn Cảnh Tắc bảo phòng làm việc chế tác kia, Tô Mặc Tu cũng đề ra mấy ý kiến -- y cảm thấy có vài chỗ màu sắc, hoàn cảnh nhuộm đẫm linh tinh, có vấn đề.

Ngôn Cảnh Tắc cũng phát hiện, Tô Mặc Tu không quá có thể lý giải ý tứ ngôn ngữ, nhưng y có thể cảm giác các loại cảm xúc, thậm chí, Tô Mặc Tu còn thích đem cảm xúc và màu sắc đặt vào cùng nhau.

Dưới tình huống như thế, bảo Tô Mặc Tu tới xác định màu sắc đạo cụ, bảo y đi bố trí đạo cụu, hiệu quả ra tới đặc biệt tốt.

Chẳng hạn như một màn này.

Phòng thí nghiệm đã cúp điện, nhưng nhà khoa học tự mình làm một máy phát điện loại nhỏ, làm phòng thí nghiệm bị chôn ngầm sáng lên một ngọn đèn.

Tô Mặc Tu mặc áo blouse trắng đứng tr một vài thiết bị thực nghiệm, cầm một cái ly thủy tinh, ly thủy tinh ngăn trở nửa khuôn mặt y, cả người y bị vầng sáng bao phủ.

Cái gì y cũng không nói, chỉ như vậy đứng ở nơi đó, đẹp đến kinh người.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không có biện pháp đóng phim đàng hoàng, hắn căn bản là giấu không được vẻ kinh diễn trong ánh mắt mình.

Hắn phá cửa mà vào, hẳn là vội vã mang nhà khoa học đi, nhưng trên thực tế…… Hắn nhìn Tô Mặc Tu, sửng sốt một hồi lâu.

Tô Mặc Tu khó hiểu mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, không rõ Ngôn Cảnh Tắc vì sao không nói lời thoại, vô tội mà chớp chớp mắt.

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy hoa trong lòng mình nổ tung.

Bộ dáng Tô Mặc Tu vừa thuần khiết vừa cấm dục này, thật là làm hắn ngo ngoe rục rịch.

Ngôn Cảnh Tắc hoãn hoãn lại, mới bắt đầu nói lời thoại.

Kế tiếp, vốn nên là thô bạo khiêng Tô Mặc Tu đi, hắn rốt cuộc không nỡ được, động tác thật mềm nhẹ.

Một màn này, cuối cùng, chính là hắn khiêng theo Tô Mặc Tu rời đi, lúc rời đi, Tô Mặc Tu còn mờ mịt mà nhìn thoáng qua về hướng màn ảnh.

Liền mạch lưu loát mà quay xong, Ngôn Cảnh Tắc bèn đi xem nội dung vừa rồi quay được.

Hắn quay và kịch bản có chỗ không giống nhau, nam chính trong kịch bản không có ngây ngốc trong chốc lát, nhưng nhìn thấy thành phẩm…… Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ,nói: “Cứ như vậy, không cần quay lại!”

Lại nói tiếp, Tô Mặc Tu không có kỹ thuật diễn, chủ yếu là lúc y hành động sẽ có nét không quá tự nhiên, tổng thể mà nói chính là cả người y không có tính công kích và tính chủ động gì, rất khó kéo một phim điện ảnh nhiệt huyết như vậy.

Nhưng nếu cho y ít lời loại, để y ở trong phim làm một cái bình hoa…. Y biểu hiện thật tốt quá!

“A Tu, lúc em quay phải đặc biệt chú ý, phải quay bản thân mình đến đặc biệt đẹp! Còn phải sạch sẽ! Cái loại không hợp với toàn bộ thế giới ấy." Ngôn Cảnh Tắc dặn dò Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu nghiêm túc gật đầu.

Sau đó, thời điểm tất cả mọi người mặt xám mày tro, Ngôn Cảnh Tắc sắm vai vai chính cũng dơ hề hề, nhà khoa học bởi vì được bảo hộ, vẫn luôn sạch sẽ.

Vị nhà khoa học này có thói ở sạch, trên đường quần áo ô uế, y trực tiếp liền bắt đầu cởi ra: “Dơ……”

Ngôn Cảnh Tắc sắm vai nam chính chỉ có thể vội vàng ngăn lại: “Đừng cởi! Anh không biết lạnh sao? Thôi, tôi mang anh đi tìm quần áo……”

Hắn khiêng người lên, chạy về hướng trung tâm mua sắm.

Nhà khoa học bị hắn khiêng bình tĩnh mà điều chỉnh tư thế của mình một chút, ghé vào trên lưng hắn, lẳng lặng mà nhìn về phương xa.

Bên ngoài vô cùng lạnh, trong lúc nhất thời bọn họ cũng tìm không thấy quần áo thích hợp, nam chính bèn tìm cho nhà khoa học một áo lông vũ dài, toàn thân màu đen của nữ.

Nhà khoa học yên lặng mặc, không cảm thấy có gì không đúng, chỉ là lầu bầu: “Tôi thích màu trắng.”

Nam chính đem theo áo lông vũ cùng kiểu màu trắng: "Mang theo cho anh luôn, tùy thời thay đổi!”

Thức ăn của bọn họ không nhiều lắm, lúc chạy nạn, Tân Tĩnh Dung sắm vai cô gái phẫu thuật thẩm mỹ, trộm giấu đi bánh quy, cô còn có ý đồ câu dẫn Ngôn Cảnh Tắc, buổi tối muốn chui vào trong ổ chăn của Ngôn Cảnh Tắc.

Nhưng…… Trong ổ chăn lộ ra mặt của Tô Mặc Tu: “Tôi tới trước rồi.” Nhà khoa học cảm thấy quá lạnh, ngủ không được, nam chính bảo y mặc quần áo chui vào trong ổ chăn của mình, hai người cùng nhau sưởi ấm.

Cô gái thẩm mỹ: “……”

Nhưng chính là một cô gái phẫu thuật thẩm mỹ như vậy, khi nam chính mang về một đứa bé, cô cởi bỏ áo khoác ôm đứa bé vào trong lồng ngực mình sưởi ấm, đem bánh quy mà mình trộm giấu cho đứa bé ăn.

Ngoài ra, chiến sĩ vì cứu người hy sinh, đầu bếp luôn tính toán chi li còn ăn vụng lại liều chết dẫn đi quái vật, người phụ nữ nhát gan sợ phiền phức nhưng đối mặt nguy hiểm giơ dao phay lên, cũng đều có đặc điểm của từng người.

Cho dù là nhà khoa học không hợp với hết thảy mọi thứ xung quanh, y bị trói trên người nam chính, nhìn nam chính chiến đấu, trên áo lông vũ màu trắng, trên mặt bị bắn máu đỏ sậm, y cũng không nói một lời.

……

Trong phim điện ảnh này, Ngôn Cảnh Tắc phát huy ưu điểm của nguyên chủ, khắc hoạ rất nhiều nhân vật nhỏ.

Nhưng hắn cũng gia nhập một thứ của riêng mình —— khoa học viễn tưởng cứng.

Làm người thật sự từng là nhà khoa học, hắn biết không ít tri thức, vì thế, Tô Mặc Tu sắm vai nhà khoa học thường thường sẽ nói ra một ít…… thứ người thường lý giải không được, nhưng người hiểu thật thì xác thật sẽ hiểu.

Trong phim, nhà khoa học còn nghĩ cách lọc nước cho bọn họ, giúp bọn họ cải tiến vũ khí, tìm kiếm nhược điểm của quái vật….

Những thứ này đều là căn cứ trên việc có thật!

Hết thảy những gì thuộc về phim này đều phù hợp logic!

Các loại vũ khí phong cách càng sẽ làm dân mê quân sự thấy nhịn không được kêu grào grào.

Đương nhiên, lúc bọn họ quay phim, dùng đều là đạo cụ, mớ "vũ khí nóng" đó rốt cuộc lợi hại cỡ nào thì cần dựa vào hiệu ứng kỹ xảo hậu kỳ tới khắc họa.

Mà tất cả quay phim, thật ra Ngôn Cảnh Tắc là mệt nhất.

Dựa theo giả thiết cốt truyện, trên cơ bản hắn đều phải…… cõng Tô Mặc Tu đánh nhau với quái vật.

Các loại động tác đánh võ hắn hạ bút thành văn, nhưng cõng một người…… Thật sự rất mệt!

Thân thể nguyên chủ có nền móng rất không tồi, nhưng sử dụng ma túy một tháng, cùng với trước đó mấy tháng suy sút, rốt cuộc vẫn khiến tố chất thân thể của nguyên chủ có điều giảm xuống.

Nhưng dù vậy, hắn cũng cần phải kiên trì.

Hắn hy vọng phim điện ảnh này là hoàn mỹ.

Mặt khác…… đua một phen như vậy có thể xúc tiến sự trao đổi chất, đem ma túy trong thân thể hắn hoàn toàn bài xuất ra bên ngoài cơ thể.

Vì thế, Ngôn Cảnh Tắc mỗi ngày rèn luyện tăng cơ, cũng dự định kế hoạch khoe cơ bắp một phen trong phim.

Hắn muốn luyện thành mãnh nam cơ bắp, bộ dáng này cho dù tương lai có người nói hắn dùng ma túy, người xem phỏng chừng cũng sẽ không tin tưởng.

Ấn tượng của mọi người với kẻ nghiện thuốc, phổ biến là gầy yếu.

Hắn vì tẩy trắng cho nguyên chủ, thật sự rất liều mạng!

Ngôn Cảnh Tắc vội đến chân không chạm đất.

Tô Mặc Tu có chút buồn bực —— y và đạo diễn Cố, được coi là bạn bè sao?

Sao trong lòng đạo diễn Cố giống như chỉ có điện ảnh vậy?

Hết chương 83.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv