Cha Tôn Bân Bân đã làm việc tại Tô thị mười mấy năm, Chử Khải Vũ và Tôn Bân Bân thật ra sớm đã biết nhau.
Nhưng trước cao trung, bọn họ không học chung lớp, lại đều bận rộn học hành, tiếp xúc không tính là nhiều, mãi cho đến khi lên cao trung, vừa lúc vào một lớp, bọn họ mới quen thuộc lên.
Sau đó, Tôn Bân Bân vẫn luôn đi theo Chử Khải Vũ lăn lộn.
Ở đời trước, Chử Khải Vũ bị cha mẹ cường ngạnh mà đưa ra nước ngoài, nhưng Tôn Bân Bân và một vài bạn bè khác thì ở lại trong nước, lúc ấy gã còn từng liên hệ, nhờ bọn họ giúp đỡ chiếu cố Thiệu Thẩm Dương.
Kết quả thì sao? Thiệu Thẩm Dương đã chết.
Sau đó Chử Khải Vũ về nước, lại gặp Tôn Bân Bân bọn họ, Tôn Bân Bân nhìn đến gã, tươi cười đầy mặt mà chào hỏi……
Đối với Tôn Bân Bân bọn họ mà nói, Thiệu Thẩm Dương căn bản là cái gì cũng không phải đúng không? Bọn họ đi theo gã, cũng là vì muốn lấy chỗ tốt từ gã, mà không phải thật sự coi gã là bạn bè.
Trước khi trọng sinh, tuy Chử Khải Vũ không tuyệt giao với bọn Tôn Bân Bân, nhưng hai bên sớm đã không còn là bạn bè. Sau trọng sinh, gã tất nhiên không thể làm được như trước, cùng bọn Tôn Bân Bân kề vai sát cánh.
Nhưng gã cũng không cự tuyệt bọn Tôn Bân Bân dán lên người gã.
Bọn Tôn Bân Bân muốn có được chỗ tốt từ chỗ gã, mà gã cũng cần người giúp gã làm việc.
Chử Khải Vũ biết, hai ngày này Tôn Bân Bân đi tìm Thạch Thành Anh phiền toái, còn rất chờ mong kết cục của Thạch Thành Anh, nhưng gã không nghĩ tới, sau khi Tôn Bân Bân bị kêu phụ huynh môth lần, thế mà lại nịnh nọt Thạch Thành Anh như vậy.
Đầu óc Tôn Bân Bân có vấn đề rồi sao?
Không, dù đầu óc Tôn Bân Bân có vấn đề cũng sẽ không có bộ dáng này…… Nó là suy nghĩ biện pháp khác để đối phó Thạch Thành Anh?
Chử Khải Vũ suy nghĩ rất nhiều, nhưng không thể cùng Tôn Bân Bân nói được lời nào —— phải vào học!
Thật vất vả hết tiết, Tôn Bân Bân cũng không nhìn gã cái nào, đã chạy ra khỏi phòng học.
Tôn Bân Bân đi tìm mấy đứa đồng bọn của nó.
Con người Chử Khải Vũ này có chút tính tình đại thiếu gia, rất nhiều chuyện nghĩ cái gì thì muốn cái đó, kỳ thật chính như Chử Khải Vũ nghĩ như vậy, không có chỗ tốt, rất nhiều người cũng không nguyện ý đu đeo theo gã.
Tôn Bân Bân tìm được mấy đứa cũng bị Ngôn Cảnh Tắc quay video như nó, nói nó tính toán về sau không đi theo Chử Khải Vũ nữa, đi theo Thạch Thành Anh.
Những người này đều ngốc ra: “Tôn Bân Bân, mày không điên chứ?” Chử Khải Vũ là đại thiếu gia, đi theo Chử Khải Vũ rất có mặt mũi, bọn nó còn thành lập một bang phái, trong trường học hoành hành ngang ngược rêu rao khắp nơi…… Ờm, lúc làm như vậy cần phải tránh lão sư một chút.
Nhưng đi theo Thạch Thành Anh mập mạp này…… cũng quá không có mặt mũi!
“Tao không điên, mặc kệ tụi mày thế nào…… dù sao tao cũng tính đi theo Thạch Thành Anh rồi.” Tôn Bân Bân nói.
Tôn Bân Bân vẫn là rất giảng nghĩa khí, không tính toán gạt đồng bọn của mình, bèn ám chỉ bọn nó: “Tao nói nhỏ cho tụi mày nè, sau lưng Thạch Thành Anh có người chống đó!”
Thời gian tan học rất ngắn, Tôn Bân Bân nói xong liền đi, trước khi đi, còn từ trên người đứa bạn nào đó trước cứ ồn ào giảm béo, thuận tay lấy đi một hộp sữa bò tiệt trùng.
Vì thế, nửa buổi sáng, Ngôn Cảnh Tắc bụng đói kêu vang liền có sữa bò tiệt trùng uống đỡ đói.
Thấy Ngôn Cảnh Tắc thích, Tôn Bân Bân còn nói: “Lớp trưởng, giữa trưa tui đi mua sữa bò để trong ngăn kéo, cậu muốn uống lúc nào thì qua chỗ tui lấy nha!"
Ngôn Cảnh Tắc lúc này thật ra không cự tuyệt: “Ok!”
Tôn Bân Bân thấy Ngôn Cảnh Tắc tiếp thu đồ mình “thượng cống”, yên tâm hơn rất nhiều, lại nói: “Lớp trưởng cậu có chuyện gì, cứ việc sai sử tui nha!”
"Quyết định vậy đi." Ngôn Cảnh Tắc đem hộp sữa bò đã uống không đưa cho Tôn Bân Bân.
****Truyện được chỉ được đăng tại 2 nơi là https://hikariare.wordpress.com và watt--pad (w,a,t,t,p,a,d) Kaorurits.
Nguyên chủ ôm không ít chuyện, hắn lười đến làm, vậy để Tôn Bân Bân đi làm đi!
“Được!” Tôn Bân Bân cười tủm tỉm mà vứt hộp sữa cho Ngôn Cảnh Tắc.
Chử Khải Vũ thấy thế, nhịn không được nói: “Tôn Bân Bân, mày điên rồi?”
“Tao điên chỗ nào? Không phải bình thường lắm sao?" Tôn Bân Bân dỗi một câu, tồn tâm tư cố ý làm cho Chử Khải Vũ xem, đối xử với Ngôn Cảnh Tắc càng thêm ân cần, lời vuốt mông ngựa trong miệng tuôn không ngừng.
Ngôn Cảnh Tắc bị nó làm cho có hơi không thích ứng.
Bạn học trong lớp cũng không hiểu là đang có chuyện gì.
Tôn Bân Bân không phải là bạn tốt của Chử Khải Vũ sao? Hôm trước nó còn đang mắng Thạch Thành Anh là heo mập, sao tự nhiên lại bắt đầu xoay quanh Thạch Thành Anh?
Thế mà nó còn cảm thấy Thạch Thành Anh có thể đẹp trai hơn Chử Khải Vũ!
Mắt nó mù hay gì?
Lại nói tiếp, hai người kia một tên mặt đầy đậu đậu và một tên mập, đứng chung với nhau thật sự có hơi cay mắt……
Chử Khải Vũ: “……”
Chử Khải Vũ cũng không rõ Tôn Bân Bân là chuyện như thế nào, nhưng trường hợp này làm gã rất không cao hứng, mà rất nhanh, lại có chuyện khiến gã càng thêm tức giận đã xảy ra.
Sau khi lớp buổi sáng kết thúc, Thiệu Thẩm Dương liền tới cửa lớp một, nhìn nhìn vào phòng học lớp một.
Chử Khải Vũ nhìn thấy Thiệu Thẩm Dương, cả người đều lên tinh thần, trên mặt gãvtreo lên nụ cười ôn nhu, trong mắt tràn đầy sáng rọi: “Thiệu Thẩm Dương, cậu tới tìm tôi ư?”
Kết quả, Thiệu Thẩm Dương cũng không trả lời gã, ngược lại vẫy tay với Ngôn Cảnh Tắc: “Thạch Thành Anh!” cậu là tới tìm Thạch Thành Anh, tính cùng đi ăn cơm với Thạch Thành Anh!
Ngôn Cảnh Tắc đứng lên, mang theo Tôn Bân Bân đi về phía Thiệu Thẩm Dương: “Đi! Đi ăn cơm!”
Thiệu Thẩm Dương nói: “Chờ lát cậu đi chiếm chỗ đi, tớ đi múc cơm."
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc đáp ứng.
Ba người cứ như vậy đi về phía nhà ăn, phía sau bọn họ, mặt Chử Khải Vũ đều đen.
Trước kia Tôn Bân Bân đi theo Chử Khải Vũ thường thường đến nhà ăn tự chủ ăn cơm, nhưng hiện tại nó đi theo Ngôn Cảnh Tắc nên cũng tới nhà ăn bình thường, cùng Thiệu Thẩm Dương đi lấy cơm.
Nhà ăn bình thường có rất nhiều người, giá cả đồ ăn cũng tiện nghi, thật ra khá tốt.
Cảnh giới đại nhân vật người ta đúng là không giống như bọn họ nha…. Nó cảm thấy đi nhà ăn tự chủ ăn cơm rất có mặt mũi, rất đáng giá khoe ra, nhưng nhìn xem người ta……
Trong nhà lợi hại như vậy rồi, Thạch Thành Anh cũng chỉ ăn một chay một mặn! Còn đi múc canh miễn phí!
Trước kia nó thật sự quá nóng nảy, một chút bản lĩnh cũng không có, còn cả ngày nghĩ ăn được uống tốt.
Tôn Bân Bân có loại cảm giác cả người mình đều được thăng hoa rồi.
Ngôn Cảnh Tắc lấy đồ ăn rất ít, nhưng kỳ thật Thiệu Thẩm Dương lấy đồ ăn càng ít hơn, cậu chỉ ăn một món mặn thôi.
Cũng không phải là Thiệu Thẩm Dương kén ăn, trên thực tế Thiệu Thẩm Dương cái gì cũng ăn, bất quá cậu vì tiết kiệm tiền, thường đều là buổi sáng cơm chiên trứng, giữa trưa món ăn mặn với cơm, buổi tối thức ăn chay với cơm.
Ngôn Cảnh Tắc biết thói quen của Thiệu Thẩm Dương, hắn vừa không dùng ánh mắt đồng tình đi nhìn Thiệu Thẩm Dương, cũng không khuyên Thiệu Thẩm Dương ăn đồ của hắn, khiến Thiệu Thẩm Dương thấy rất tự tại, nên mới nguyện ý ăn cơm chung với hắn.
Thiệu Thẩm Dương ăn cơm rất nhanh, ăn xong còn đi múc sữa đậu nành mà nhà ăn buổi sáng bán không xong, đưa cho bọn học sinh miễn phí uống.
“Tụi mày thật tiết kiệm.” Tôn Bân Bân nhịn không được nói, nam sinh xung quanh trên cơ bản đều lấy hai món chay hai món mặn.
Thiệu Thẩm Dương nói: “Bọn tớ là gia đình bình thường, không thể so với các cậu."
Tôn Bân Bân: “……” Cậu xác thật là bình thường gia đình, nhưng người bên cạnh cậu thì thật không phải á!
Hầy, đại lão thật sự quá khiêm tốn!
Hành vi của Tôn Bân Bân quá khác thường, thế cho nên chiều hôm nay, Dương lão sư tìm riêng Ngôn Cảnh Tắc để hiểu biết tình huống.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Dương lão sư, Tôn Bân Bân chính là cãi nhau với Chử Khải Vũ, cố ý đối xử với em như vậy…… cũng không có ý xấu ạ.”
Hóa ra là vậy…. Dương lão sư yên tâm hơn, lại hỏi: “Thạch Thành Anh, mấy ngày nay mẹ trò mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cô……”
“Lão sư, em không muốn gặp bà ấy đâu,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Lão sư, lại nói tiếp, em còn có một việc…… Em muốn xin cuối tuần trọ ở trường, không về nhà ạ.”
Theo hắn biết, trường W có vài học sinh là chạy thật xa đến đây học, cuối tuần cũng không về nhà.
Nhưng cuối tuần muốn trọ ở trường, yêu cầu phải xin phép.
Tình huống trong nhà Thạch Thành Anh như vậy….. Dương lão sư gọi điện thoại cho cha Thạch, đồng ý yêu cầu của Ngôn Cảnh Tắc, lại nói: “Ngày mai phải thi rồi, trước đó trò bỏ lỡ không ít lớp, nếu thi không tốt cũng đừng quá khó chịu nhé…"
“Lão sư, em sẽ không làm cô thất vọng ạ!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tuy Ngôn Cảnh Tắc nói như vậy, nhưng Dương lão sư không quá tin tưởng.
Thi cử cũng phải xem trạng thái, Thạch Thành Anh ngã vỡ đầu, còn một tuần không đi học, còn gặp được không ít chuyện phiền toái, muốn thi tốt cũng rất khó.
Nhưng Dương lão sư không nói ra lo lắng của mình, chỉ nói: “Cố lên!”
“Dạ.” Ngôn Cảnh Tắc hướng về phía Dương lão sư ngoan ngoãn mà cười.
Buổi tối hôm nay, Ngôn Cảnh Tắc tìm riêng Thiệu Thẩm Dương nói chuyện: “Thiệu Thẩm Dương, sau này cuối tuần tui sẽ ở lại trong trường học học tập, không trở về nhà nữa…… Cậu có muốn ở lại trường luôn không?"
Sau khi hắn và Thiệu Thẩm Dương thân hơn, càng thêm cảm thấy giáo dục gia đình của Thiệu Thẩm Dương có vấn đề.
Cha Thiệu mẹ Thiệu cũng chưa có học hành gì, nhưng cảm thấy học hành rất quan trọng, bởi vậy việc gì cũng không cho Thiệu Thẩm Dương làm, bắt cậu học tập chăm chỉ, còn lặp lại nhắc mãi học hành quan trọng cỡ nào linh tinh…… Thật ra rất giống mẹ nguyên chủ.
Nói thật nếu không phải Thiệu Thẩm Dương là một học bá nhiệt tình yêu thương học tập, sợ là đã sớm bị buộc điên rồi.
Đương nhiên, nếu là Thiệu Thẩm Dương không phải học bá nhiệt tình yêu thương học tập…… Cha Thiệu mẹ Thiệu nói không chừng cũng sẽ không như vậy.
Áp lực lớp 12 vốn lớn, về nhà còn phải không được thả lỏng mà nói, Thiệu Thẩm Dương còn không bằng không về nhà.
Càng quan trọng là…… Ngôn Cảnh Tắc phát hiện, Thiệu Thẩm Dương là một cậu trai thẳng, ít nhất hiện giai đoạn là trai thẳng, cậu còn hoàn toàn không có dự định yêu đương gì.
Nếu như thế…… Ở thế giới trước mà Chử Khải Vũ không trọng sinh kia, vì sao Thiệu Thẩm Dương và Chử Khải Vũ một tháng sau lại ở bên nhau, bị nguyên chủ bắt gặp cảnh thân thiết với Chử Khải Vũ?
Chử Khải Vũ ở trong trường học kỳ thật không làm được cái gì, nhưng ở ngoài trường thì nói không chắc.
Dứt khoát khiến Thiệu Thẩm Dương đừng trở về là tốt nhất.
“Còn có thể như vậy?” Thiệu Thẩm Dương khó hiểu.
“Trong trường học có vài học sinh rời nhà xa, đều là một tháng mới trở về một lần, cậu không biết à?”
Thiệu Thẩm Dương thật đúng là không biết! Tâm tư cậu đều dành cho học tập, cũng không làm cán bộ lớp gì, lại ở một mình một phòng không bạn bè, căn bản là không biết những việc này.
Hiện tại ngẫm lại…… việc khiến Thiệu Thẩm Dương tâm động chính là…… “Cuối tuần nhà ăn bình thường không mở cửa……”
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cùng lắm thì ăn mì gói, mì gói trong siêu thị trường cũng không đắt.”
Cũng phải…… Thiệu Thẩm Dương lập tức quyết định, ngày mai sẽ đi tìm lão sư xin cuối tuần trọ ở trường.
Cùng thời gian, Chử Khải Vũ đang chờ cuối tuần đến.
Đời trước, sau khi gã thích Thiệu Thẩm Dương, Thiệu Thẩm Dương vẫn luôn lãnh đạm với gã, gã bèn suy nghĩ một biện pháp, tìm người vào cuối tuần đánh cướp Thiệu Thẩm Dương, gã lại lao ra cứu người.
Sau khi Thiệu Thẩm Dương được gã cứu, vô cùng cảm kích gã, hai người trở thành bạn bè, sau đó mới chậm rãi trở thành người yêu.
Gã vốn dĩ không muốn dùng thủ đoạn như vậy, muốn dựa vào thành ý đả động Thiệu Thẩm Dương, nhưng Thiệu Thẩm Dương thờ ơ, còn cùng Thạch Thành Anh càng chơi càng thân.
Gã ngồi không yên.
Chử Khải Vũ một lòng nhớ thương Thiệu Thẩm Dương, gã trọng sinh mà đến, còn sớm đã đem kiến thức cao trung quên đến không còn một mảnh, vì thế……
Ngày hôm sau, nhìn đề thi tháng phát xuống, Chử Khải Vũ cũng không biết phải hạ bút như thế nào.
Ngôn Cảnh Tắc thì không giống vậy.
Hắn ở thế giới này tuy rằng không thể vận dụng quá lực lượng quá mạnh, nhưng trí nhớ siêu cường cũng không hề bãi công.
Ngôn Cảnh Tắc bắt chước chữ viết của nguyên chủ đáp đề, nhưng viết càng rõ ràng hơn người…… Mỗi tờ bài thi, hắn đều có thể thông thuận mà làm được đến cuối.
Thành tích hắn chắc chắn sẽ không kém!
"Hầy, thi ngữ văn thì tao thấy mình là người nước ngoài, thi tiếng anh thì tao thấy mình là người Trung Quốc, thi toán học…. tao thấy tao chắc là người ngoài hành tinh!" Lúc ăn cơm chiều, Tôn Bân Bân ngồi bên cạnh Ngôn Cảnh Tắc làu bàu lèm bèm.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Thiệu Thẩm Dương gần đây đều cùng Ngôn Cảnh Tắc Tôn Bân Bân ăn cơm, bèn đi hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Thạch Thành Anh, bài cuối môn toán cậu giải được không?”
“Được chứ!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Làm như thế nào?” Thiệu Thẩm Dương hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc cứ như vậy cùng Thiệu Thẩm Dương hàn huyên lên.
Tôn Bân Bân: Nó không xứng tồn tại trên cùng một hành tinh với hai người này!
Chử Khải Vũ mới lại đây: “……” hai người này đang nói gì vậy?
Bài này Thiệu Thẩm Dương làm sai, Ngôn Cảnh Tắc kỹ càng tỉ mỉ mà giảng cho cậu xong, còn khinh thường mà nhìn thoáng qua Chử Khải Vũ đứng bên cạnh.
Chử Khải Vũ suýt chút nữa đem mâm đồ ăn trên tay chụp lên đầu Ngôn Cảnh Tắc!
Nhưng ba mẹ và anh trai đều báo với gã, nếu gã lại gây chuyện thì sẽ buộc gã thôi học….
Ánh mắt Chử Khải Vũ nhìn Ngôn Cảnh Tắc như là giây tiếp theo liền phải rút dao chém Ngôn Cảnh Tắc vậy.
Từ từ…… Chử Khải Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Sau khi gã trọng sinh, rất nhiều chuyện không thay đổi, nhưng có một số việc đã thay đổi!
Tỷ như Thạch Thành Anh và Thiệu Thẩm Dương cùng vào một phòng ngủ.
Mà những việc này phát sinh biến hóa đều sau khi Thạch Thành Anh bị thương phần đầu.
Thạch Thành Anh…… Có khi nào cũng là trọng sinh như gã không?
Không, không có khả năng.
Đời trước Thạch Thành Anh chính là một kẻ phế nhân, gã cũng đã làm công ty cha Thạch Thành Anh phá sản, Thạch Thành Anh cũng chỉ biết chơi game……
Chử Khải Vũ nghĩ tới nghĩ lui, chuẩn bị tìm cơ hội cùng Thạch Thành Anh nói chuyện.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của Chử Khải Vũ, vào ban đêm, hắn vẫn gọi video call với Tô Mặc Tu như cũ.
“Ca ca, hôm nay bọn em thi tháng nè, em hồi hộp quá…."
“Không có gì hồi hộp hết, thi kém cũng không sao mà.”
“Nhưng ca ca sẽ thất vọng mà!” Ngôn Cảnh Tắc nháy mới với Tô Mặc Tu trong video.
Tô Mặc Tu nói: “Anh vĩnh viễn sẽ không thất vọng về em.”
“Ca ca anh thật tốt! Nhưng em còn lo lắng lắm, ngày mai là có thành tích rồi……”
Tô Mặc Tu thấy tiểu mập mạp âu yếm một bộ dáng đáng thương vô cùng, không ngừng dỗ dành.
Cha Tô và Chử nữ sĩ, lúc này lại lo lắng mà cửa phòng con trai.
Con trai lớn bọn họ mấy ngày nay ăn không vô ngủ không tốt, hôm nay lại sớm nhốt mình trong phòng, cũng không biết là gặp phải chuyện gì….