Edit: Kaorurits.
Đại khái là do một ngày trước ngủ nhiều, hôm sau Ngôn Cảnh Tắc thức thật sự rất sớm, thức dậy liền phát hiện…. Hắn bị Tô Mặc Tu gắt gao quấn lấy.
Đêm qua lúc ngủ, là hắn ôm Tô Mặc Tu, nhưng sáng hôm nay dậy, lại là Tô Mặc Tu gắt gao mà ôm hắn, cả người dúi vào trong lồng ngực hắn.
Ngôn Cảnh Tắc cúi đầu hôn người trong lồng ngực mình.
Trong mơ mơ màng màng, Tô Mặc Tu cảm giác được có thứ gì đang chạm vào mặt mình, y một bên duỗi tay đi cản một bên mở to mắt, bỗng thấy được khuôn mặt Ngôn Cảnh Tắc phóng đại.
Y đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền nhớ tới chuyện ngày hôm qua phát sinh.
Hôm qua Ngôn Cảnh Tắc ôm y giả bộ ngủ, y không biết nên làm thế nào cho phải, mơ mơ màng màng thế mà lại…… ngủ theo mất tiêu!
Khi còn nhỏ y từng bị ngược đãi, có rất nhiều lần nửa đêm bị giật mình thức giấc, từ đó đến nay, giấc ngủ vẫn luôn không tốt lắm.
Y rất dễ dàng bị bừng tỉnh, bên người có người càng khó có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng đêm qua, thế nhưng y ngủ đến đặc biệt ngon, hiện tại tỉnh giấc càng cảm thấy thần thanh khí sảng.
Tô Mặc Tu ngơ ngẩn mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, sau đó lại bị hôn.
Y theo bản năng mà muốn chạy trốn, vừa trốn mới phát hiện…… Là y ôm Ngôn Cảnh Tắc, mà không phải Ngôn Cảnh Tắc ôm y!
“Động tác em nhẹ một chút, anh là người bệnh mà.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu dừng động tác lại, đi nhìn cổ tay trái Ngôn Cảnh Tắc.
Thấy y lo lắng, Ngôn Cảnh Tắc nói: “Em yên tâm, anh không sao, qua mấy ngày nữa thì tốt rồi.”
Sau khi hắn đi vào loại thế giới bình thường này, tuy biến thành người thường, nhưng vẫn có một ít phúc lợi đặc thù.
Tỷ như sau khi thân thể bị thương, tốc độ khôi phục nhanh hơn người thường nhiều.
Nếu không phải như vậy, ở thế giới trước, hắn cũng không có khả năng tránh được đuổi giết mà sống sót.
Ở thế giới này…… Hắn cảm thấy lại dưỡng mấy ngày là tay hắn có thể lành thôi.
Tô Mặc Tu hít sâu một hơi, ngồi dậy từ bên người Ngôn Cảnh Tắc, lại có chút mờ mịt, không biết mình nên làm gì.
Hết thảy những gì phát sinh hôm qua, với y mà nói quá thần kỳ……
Ngôn Cảnh Tắc lại hôn y một ngụm: “Rời giường đi, ăn bữa sáng xong chúng ta đến công ty.”
Tô Mặc Tu ngẩn người, mới nói: “Được.”
“Sáng em muốn ăn cái gì? Hoành thánh hay là sủi cảo? Hoặc là bánh bao?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi, ho nhẹ một tiếng, “Chú Lý cho người làm rồi, đông cứng trong tủ lạnh ấy.”
“Gì cũng được.” Tô Mặc Tu nói.
“Vậy bánh bao và hoành thánh đi, cùng nhau ăn!” Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy ra cửa.
Lúc này Tô Mặc Tu mới ý thức được, Ngôn Cảnh Tắc là muốn…… Đi ra ngoài nấu cơm?
Nhà này diện tích lớn, hơn hai trăm mét vuông, cho dù là phòng ngủ phụ cũng có một cái buồng vệ sinh rất lớn, Tô Mặc Tu vào phòng ngủ, rửa mặt đánh răng, thay quần áo hôm qua mới mua.
Làm xong hết thảy, y nhìn về phía người trong gương.
Y lớn lên không tính là kém, nhưng cũng không coi là quá tốt, ít nhất…… kém xa so với Tô Nghiên Thanh.
Làn da Tô Nghiên Thanh vô cùng mịn màng, trơn bóng không tì vết, giữa mặt mày tràn đầy tự tin.
Nhưng y thì không giống vậy, y có chút âm trầm.
Làn da y tuy trắng nhưng khuyết thiếu huyết sắc, màu môi nhìn thậm chí không quá khỏe mạnh, hơn nữa từ nhỏ trải qua làm y không thích tiếp xúc với người khác, y vẫn luôn không được người khác thích.
Y như vậy thật sự có thể có một người yêu y sâu đậm từ kiếp trước ư?
Tô Mặc Tu duỗi tay chạm chạm vào gương.
Ngôn Cảnh Tắc có khả năng nhận sai người không?
Khang Tín Hậu có khả năng trở về không?
Nếu người này đột nhiên không cần y nữa……
Không được!
Tuyệt đối không được!
Người trong gương nheo đôi mắt lại, trên mặt ngưng đọng một cỗ sương lạnh.
Y vừa thấy Ngôn Cảnh Tắc, đã muốn người này.
Y biết cảm xúc của mình không đúng lắm, cho nên, ngay từ đầu y đã cự tuyệt.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc chủ động dính lên.
Nếu Ngôn Cảnh Tắc đã chủ động như vậy…… y sẽ không buông tay nữa.
Tô Mặc Tu mang mắt kính lên, lại rửa sạch tay một lần.
Thời gian y rửa mặt hơi lâu, rửa mặt xong ra cửa thì thấy Ngôn Cảnh Tắc còn mặc áo ngủ, đang vớt hoành thánh ra hai cái tô nhỏ, chan thêm nước canh.
Canh thả vào tảo tía, tôm khô, còn có hành thái xanh biếc, cho vào nước sôi, lại vớt hoành thánh lên bỏ vào, một tô hoành thánh mê người đã ra đời.
Ngôn Cảnh Tắc lại lấy bánh bao từ trong lồng hấp ra: “Anh dùng lò vi ba hâm một chút mới hấp, ăn được rồi, em ăn trước đi, anh đi rửa cái mặt đã!"
Hắn vội vã ra tới làm bữa sáng, còn chưa có rửa mặt!
Tô Mặc Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc vọt vào phòng ngủ phụ mà y ở, dừng một chút, cuối cùng ngồi xuống trước bàn ăn, đảo đảo hoành thánh trước mặt mình.
Y bắt đầu tin tưởng lời Ngôn Cảnh Tắc nói.
Y xác thật rất thích người như vậy, nếu có người có thể bồi cạnh y, nấu cơm cho y ăn, cho y một gia đình, y nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
Tô Mặc Tu thổi thổi, ăn xong một cái hoành thánh.
Hương vị của hoành thánh này cực kỳ ngon.
Ngôn Cảnh Tắc dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt, rồi ngồi vào bàn ăn.
Lúc này, Tô Mặc Tu cũng mới vừa ăn xong ba cái hoành thánh.
Ngôn Cảnh Tắc ăn thật sự rất nhanh, một bên ăn, một bên đùa giỡn Tô Mặc Tu: “A Tu, bộ dáng em ăn hoành thánh thật là đẹp mắt, làm anh muốn thơm em quá.”
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Tô Mặc Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt.
Tô Mặc Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Đêm qua, là lần đầu tiên trong nhiều năm như vậy có người ngủ bên người tôi, tôi còn có thể ngủ ngon đến như vậy…… Tôi tin tưởng những lời anh nói.”
Cái loại chuyện huyền diệu khó giải thích này, kỳ thật y không dám trăm phần trăm khẳng định.
Rốt cuộc…… Khang Tín Hậu đột nhiên xuất hiện một nhân cách thứ hai có khả năng cao hơn cả hắn bị người ta xuyên qua.
Nhưng y đã xác định muốn cùng người này bên nhau, đương nhiên muốn “tin tưởng”.
"Em phải sớm nên tin tưởng anh mới đúng!" Ngôn Cảnh Tắc nói.
“Đời trước, chúng ta thế nào?” Tô Mặc Tu hỏi.
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ nghĩ, nói một chút chuyện của bọn họ ở thế giới trước, chủ yếu là chuyện sau khi hai người ở chung.
Tô Mặc Tu nghe rất nghiêm túc.
Tô Mặc Tu đời trước ở cạnh Ngôn Cảnh Tắc kia hoàn toàn khác biệt với y.
Người nọ hẳn là từ nhỏ được cha mẹ yêu thương, rộng rãi hoạt bát, nhưng y thì không giống.
Dù y thật sự là người nọ chuyển thế…… Bọn họ vẫn là một người hay sao?
Y kỳ thật không phải người tốt gì, mẹ nuôi và chị nuôi y đã từng chẳng quan tâm y, cho nên mấy năm nay, dù y nghe nói hai người sống thật sự rất thảm, cũng đồng dạng chẳng quan tâm.
Cha nuôi y thì đã thoát được sớm rồi…. Nếu người nọ không trốn, kỳ thật y đã sớm nghĩ xong làm sao trả thù!
Ngôn Cảnh Tắc thích là y trước đây, mà không phải y của hiện tại, đúng không?
Trong lòng Tô Mặc Tu hiện lên các loại ý niệm, trên mặt lại một chút cũng không biểu hiện ra ngoài, y chuyên chú mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, biểu cảm thậm chí trở nên có chút ôn nhu.
“A Tu, em không thể cứ nhìn anh như vậy, nếu em còn nhìn anh như vậy…… Hôm nay chúng ta không cần đến công ty.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Tô Mặc Tu ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ anh đừng hòng, chờ vết thương khỏi đã rồi nói."
Ngôn Cảnh Tắc: “!!!” Hạnh phúc! A Tu nhiệt tình của hắn rốt cuộc lại về rồi!
Ăn xong bữa sáng, hai người đi xuống, đến gara ngầm.
Tiểu khu này cách công ty bọn họ vô cùng gần, nhưng bọn hắn vẫn lựa chọn lái xe.
Đây là Tô Mặc Tu yêu cầu, rốt cuộc Ngôn Cảnh Tắc còn bị thương.
Chỉ là…… Lộ trình thật sự quá ngắn, bọn họ cũng chưa nói được mấy câu, cũng đã tới công ty rồi.
Chờ tới công ty…… Ngôn Cảnh Tắc mang theo Tô Mặc Tu, hướng văn phòng mình đi đến.
Trợ lý và thư ký của Khang Tín Hậu đều đã tới công ty, nhìn thấy bọn họ đi tới, ánh mắt những người này đều dừng trên người Tô Mặc Tu.
Hôm qua Khang tổng mạnh mẽ mang Tô Mặc Tu đi, cũng không biết đã làm gì Tô Mặc Tu nữa.
Người này dù có chật vật, trên mặt cũng không nhìn ra được cái gì, trước kia Khang tổng mang Tô Mặc Tu đi ra ngoài mở họp, cũng không biết sao lại đột nhiên nổi điên, vứt Tô Mặc Tu giữa đường, tự về một mình…… Tô Mặc Tu đi mấy tiếng đồng hồ mới bắt được xe, hôm sau cũng cứ theo lẽ thường mà đi làm.
Lại nói tiếp, bọn họ dù không chán ghét Tô Mặc Tu, cũng không ai quan hệ tốt với Tô Mặc Tu, cũng bởi vì chuyện này.
Cái gì cũng có thể nhẫn, Tô Mặc Tu như vậy làm người ta thấy rất sợ hãi.
Không chừng ngày nào đó y trầm mặc trầm mặc, lại đột nhiên thành biến thái.
Mọi người đều rất tò mò, nhưng mà Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc vào văn phòng rồi, hồi lâu cũng không có động tĩnh.
“Khang tổng không phải lại trút giận với cậu ta chứ?"
“Chắc vậy……”
“Cậu ấy cũng coi như là tai bay vạ gió……”
“Cái gì tai bay vạ gió? Nếu cậu ta dựa vào gương mặt kia đi cửa sau vào công ty, bị phê bình vài câu thì có là cái gì đâu?”
Người cuối cùng này nói chuyện cũng không nhỏ tiếng, này còn chưa tính, gã nói đến một nửa, cửa văn phòng đột nhiên bật mở.
Tô Mặc Tu đi ra.
Người này có điểm xấu hổ, nhưng rất nhanh đã khôi phục trấn định.
Gã vẫn luôn chướng mắt Tô Mặc Tu —— người này rõ ràng không bằng cấp, lại chết quấn lấy Tô Nghiên Thanh, muốn vào công ty này.
Nhưng tuy gã có liên hệ với Tô Nghiên Thanh, nhưng cũng không thích Tô Nghiên Thanh.
Tô Nghiên Thanh chỉ là một cô nhi, nhờ vận may được Ứng lão thái thái nhận nuôi, liền thành phú nhị đại, vì vinh hoa phú quý còn cùng đàn ông ở bên nhau…… Gần đây Tô Nghiên Thanh bị vứt bỏ, gã còn rất cao hứng.
Tô Mặc Tu đột nhiên đi về phía gã, nói thẳng: “Chu Chí Kỳ, tốt nhất đừng để tôi nghe thấy anh nghị luận sau lưng người khác nữa."
"Rồi sao? Giờ tôi nói chuyện mà cậu cũng quản à? Cậu cho rằng cậu là ai chứ?" Người tên Chu Chí Kỳ kia bất mãn mà nói.
Tô Mặc Tu nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính là tổng trợ lý của Khang tổng, trong lúc Khang tổng tu dưỡng, toàn quyền quản lý công việc của Khang tổng."
Tầng lớp lãnh đạo của Khang thị, còn có cổ đông gì đó, quan hệ với cha Khang đều không tồi.
Sau khi Khang Tín Hậu thượng vị, cũng chưa làm qua chuyện gì tự tung tự tác, theo chân bọn họ cũng không tồi.
Hôm qua Ngôn Cảnh Tắc gọi điện thoại cho bọn họ, không chút nào giấu giếm mà nói chuyện Tô Nghiên Thanh ngoại tình, chính mình thì tự sát, sau đó nói muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, bảo Tô Mặc Tu giúp hắn xử lý các loại sự vụ, những người này cũng không có ý kiến.
Có nói như thế nào thì Khang Tín Hậu cũng là cổ đông lớn nhất công ty, chỉ chuyện này thì bọn họ không cần thiết đối nghịch với Khang Tín Hậu.
Hiện tại, chức vị của Tô Mặc Tu còn chưa có điều động, nhưng đã định ra.
Người tên Chu Chí Kỳ kia cả kinh: “Sao có thể!”
Những người khác cũng mặt đầy không dám tin tưởng —— trước đó bọn họ đang đồng tình Tô Mặc Tu, kết quả chỉ mới chớp mắt…… Tô Mặc Tu thăng chức tăng lương, đi lên đỉnh cao nhân sinh?
Khang tổng rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Tô Mặc Tu biết trong lúc nhất thời, những người này khẳng định không tiếp thu được, y cũng mặc kệ bọn họ, bàn giao công việc trên tay xuống rồi, bèn xoay người trở về văn phòng.
Ngôn Cảnh Tắc nằm trên sô pha trong văn phòng, đang mang tai nghe xem phim.
Như vậy khá tốt…… Tô Mặc Tu ngồi xuống, tiếp tục làm việc.
Người này nếu đã giao quyền lợi ra đây, vậy y sẽ tiếp nhận toàn bộ.
Mặc kệ người này có phải thật sự thích y hay không…… Y muốn người này không rời khỏi y được.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết ý tưởng của Tô Mặc Tu.
Hắn để Tô Mặc Tu đi quản cái công ty này kỳ thật không chỉ đơn giản là hắn muốn nghỉ ngơi, còn có nguyên nhân khác.
Khang thị là làm điện gia dụng, là thực nghiệp, mà đầu năm nay, thực nghiệp không dễ làm.
Hơn nữa đồ điện gia dụng của Khang thị tuy chiếm hữu hiệu suất không nhỏ, nhưng không coi là hãng nổi tiếng, đi con đường hàng ngon giá rẻ, rất dễ bị người ta bắt chước, dù sao chính là sản phẩm không khác những công ty khác bao nhiêu.
Còn tổng tài như hắn, càng là có thể có, cũng có thể không.
Hắn còn không bằng tìm cơ hội làm việc khác.
Hết chương 31.