Mỗi ngày Ngôn Cảnh Tắc ở bộ lạc Cự Hổ một ngày tốt hơn một ngày.
Sau khi kết thành bạn lữ với Hổ Tu, hai năm đầu, hắn vẫn luôn cùng Hổ Tu đi săn thú, nhưng sau này thực lực Hổ Tu càng ngày càng mạnh, hắn không đi theo nữa, sau đó…. Đến khi mấy bộ lạc gần đây gia nhập vào bọn họ, đến khi người bộ lạc Cự Hổ càng ngày càng nhiều……
Ngay cả Hổ Tu cũng không thường ra ngoài đi săn nữa.
Đại đa số người trong bộ lạc bọn họ còn không ở hốc cây nữa, mà là xây nhà cư trú.
Nhưng Ngôn Cảnh Tắc và Hổ Tu vẫn còn ở tại hốc cây của bọn họ, đương nhiên, hốc cây này bây giờ bọn họ chỉ dùng để ngủ, bình thường ăn thịt nướng thịt gì đó đều là ở trong ngôi nhà Ngôn Cảnh Tắc dùng xương cốt con khủng long khổng lồ mà Ngôn Cảnh Tắc đã giết kia xây lên.
Nhà ở này Ngôn Cảnh Tắc xây thật sự rất dụng tâm, cũng thật sự vững chắc, cả căn nhà ở đại khái cỡ hai mươi mét vuông, là phòng khách nhà bọn họ, cũng là địa điểm những quản sự trong bộ lạc ngẫu nhiên mở họp.
So với tụ hội bên ngoài khoảng đất trống, vẫn là tụ hội trong nhà tốt hơn.
Một bên tụ hội, một bên còn có thể ăn thịt nướng……
Người bộ lạc Cự Hổ càng ngày càng nhiều, hiện giờ đã vượt qua 500 người, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn lo lắng bọn họ sẽ không đủ thức ăn, nhưng lo lắng của hắn là dư thừa.
Chỉ cần người bộ lạc Cự Hổ học được bảo tồn thức ăn, lại tùy tiện rải hạt giống, trồng một ít thực vật có thể ăn…… Một mảnh thổ địa phì nhiêu này, kỳ thật có thể khiến mấy nghìn người sống sót.
Đặc biệt là sau khi bọn họ xử lý một vài khủng long ăn thịt ở phụ cận!
Không có bọn khủng long ăn thịt đó, số lượng khủng long ăn cỏ trên lãnh địa bọn họ dâng lên trên diện rộng, thịt hoàn toàn đủ ăn.
Nhìn thấy tình huống này, Ngôn Cảnh Tắc không đi can thiệp chuyện trong bộ lạc.
Văn minh phát triển cần có thời gian, hắn nhìn là được.
Ngôn Cảnh Tắc thật Phật hệ* mà sống cuộc sống của mình, sau đó…… Gặp một người xuyên việt muốn thống nhất thiên hạ.
(* Phật hệ: theo đuổi lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì đang có)
Lang Kình là một người xuyên việt, lúc gã xuyên qua đến thế giới tiền sử này đến nay đã hai mươi năm.
Lúc mới vừa xuyên tới thế giới này, gã có chút khó tiếp thu thế giới này.
Nơi này ngoại trừ nguy hiểm ra thì cái gì cũng không có, thật sự thật đáng sợ!
Đặc biệt là…… Hình thú gã xuyên qua này là một thú nhân nhỏ tuổi, chưa đầy 11-12 tuổi đã phải tự mình nuôi sống mình!
Trẻ em 11-12 tuổi, gác đến trước khi gã xuyên qua thì còn đang học tiểu học, được chứ!
Lang Kình đối với thế giới này rất không vừa lòng, may mắn, rất nhanh gã liền phát hiện, mình có được bàn tay vàng.
Sức ăn của gã đặc biệt lớn, chỉ cần gã nguyện ý là có thể một bữa ăn xong thức ăn gấp mười lần người khác, còn có thể thông qua việc ăn tới tăng cường thực lực của mình.
Đây thật ra là việc mà tất cả thú nhân từ khi sinh ra đã có sẵn, nhưng người bình thường không có ăn uống như gã, ăn không hết nhiều thứ như vậy, thực lực tăng lên cũng rất chậm.
Ngoài ra…… Gã vẫn là một người xuyên việt hiểu rất nhiều tri thức!
Gã làm ra lưới đánh cá, bắt cá tới lấp no bụng mình.
Gã thử xây nhà, dựa vào dạy người ta xây nhà đổi lấy thịt ăn!
Gã còn giả vờ mình gặp được Thần Thú trong giấc mơ, đem mình đắp nặn thành sứ giả Thần Thú, cuối cùng đã được tộc nhân tôn kính.
Thực lực của gã càng ngày càng mạnh, người theo đuổi càng ngày càng nhiều…… Vào lúc gã hai mươi tuổi, gã thành tộc trưởng trong bộ lạc.
Đến bây giờ gã 30 tuổi, gã đã xây dựng được một bộ lạc cường đại!
Không, bộ lạc của gã đã không đơn giản là bộ lạc nữa, kia hẳn là…… Thành thị đầu tiên trên thế giới này!
Ngoài ra, lúc ban đầu, người bên cạnh coi gã là sứ giả Thần Thú, nhưng tới hiện tại…… Bọn họ đã coi gã là Thần Thú!
Gã có rất nhiều rất nhiều tín đồ, còn có rất nhiều rất nhiều phụ nữ, ngay cả con cái cũng có rất nhiều.
Lang Kình bắt đầu không thỏa mãn với chỉ làm một thành chủ, gã tính toán chinh chiến thiên hạ, làm thú nhân trên thế giới này đều biết gã tồn tại!
Gã phải làm hoàng đế đầu tiên trên thế giới này, gã còn muốn đem ngôi vị hoàng đế này truyền xuống, làm con cháu đời đời của mình đều làm hoàng đế.
Như vậy, chờ mấy ngàn năm sau, văn minh thú nhân phát triển lên, nói không chừng tất cả thú nhân đều sẽ tự xưng là con cháu Lang Kình!
Ôm ý nghĩ như vậy, Lang Kình mang theo thuộc hạ của mình nam chinh bắc chiến…… Đánh bại rất nhiều bộ lạc phụ cận, cũng tuyên bố những bộ lạc đó sau này là phụ thuộc vào đế quốc của gã, yêu cầu tiến cống cho đế quốc gã.
Chuyện này làm cho một vài bộ lạc nhỏ rất bất mãn, tiếng oán than dậy đất, nhưng bọn họ đánh không lại Lang Kình và binh lính thủ hạ của Lang Kình, chỉ đành thỏa hiệp.
May mắn…… Lang Kình vào thời điểm nào đó cũng rất dễ nói chuyện.
Nếu bộ lạc nhỏ nào có thể dâng lên một mỹ nữ Lang Kình vừa lòng, gã liền sẽ miễn cho bộ lạc đó tiến cống.
Đây cũng là một trong các nguyên nhân bên người Lang Kình lại có nhiều mỹ nữ như vậy.
Mà gần đây, Lang Kình đi đến một mảnh đất…… trước kia gã chưa bao giờ đến.
Gã rời đi đế quốc gã đã thật lâu, một đường này, binh lính của gã đã chết không ít, nhưng lại bổ sung tiến vào rất nhiều, hiện tại có ước chừng 500 người.
Hình thú của bọn binh lính này còn đều là mãnh thú!
Đó chính là 500 thanh niên trai tráng hình thú là mãnh thú! Ở thế giới này, cơ hồ không có bộ lạc nào chống đỡ được bọn họ tập kích!
Quan trọng nhất chính là…… Thực lực của bản thân Lang Kình rất mạnh, vô cùng vô cùng mạnh!
Sau khi đi vào nơi chưa bao giờ đến này, Lang Kình bèn đánh hạ một cái bộ lạc nhỏ.
Người trong bộ lạc nhỏ này không quá nghe lời, Lang Kình giết rất nhiều thanh tráng trong bộ lạc mới làm người trong bộ lạc an phận xuống. Sau đó, gã chọn một phụ nữ đẹp nhất bộ lạc hưởng dụng, thủ hạ của gã cũng học theo.
Mới tới thế giới này, Lang Kình có một chuyện rất bất mãn, đó chính là phụ nữ ở thế giới này…… Sinh hoạt rất hỗn loạn.
Hơn nữa, thế giới này tuy rằng đã không phải xã hội mẫu hệ, nhưng địa vị của phụ nữ rất cao, một vài phụ nữ sinh con, không biết cha đứa nhỏ là ai, bọn nhỏ đó cũng chỉ nhận mẹ, không nhận cha.
Có đôi khi người đàn ông nào đó xảy ra chuyện đã chết, người phụ nữ của họ còn sẽ quay đầu ở bên người đàn ông khác ngay.
Tuy rằng ở thế giới này cũng có phụ nữ rất cường tráng, nhưng tổng thể tới nói, vẫn là thực lực đàn ông càng mạnh hơn…… Kết quả đến cuối cùng, đàn ông lại là bị phụ nữ coi như công cụ?
Bọn họ đi săn, nuôi sống người trong bộ lạc, nhưng có khả năng cả con cái của mình cũng chẳng có!
Lang Kình hoàn toàn làm lơ hiện thực rằng đàn ông trong bộ lạc cũng sinh hoạt rất hỗn loạn, cùng với…. Bọn trẻ sở dĩ chỉ nhận mẹ không nhận cha, là bởi vì chỉ có mẹ nuôi nấng bọn chúng.
Rất nhiều phụ nữ thậm chí là bởi vì đàn ông mặc kệ con cái, mới không thể không một mình nuôi nấng con.
Lang Kình mặc kệ này đó, gã dựa theo ý nghĩ của chính mình, làm ra một ít cải cách.
Chẳng hạn như trong bộ lạc bọn gã, đội săn thú chỉ cho nam giới gia nhập, không cho phụ nữ gia nhập.
Đồng thời, phụ nữ trong bộ lạc cũng bị gã phân phối cho binh lính của mình.
Việc này làm cho binh lính càng thêm trung thành với gã!
Còn phụ nữ…. Trong số các nàng tuy có bất mãn với việc này, nhưng cũng có rất nhiều người cảm thấy không cần liều chết chiến đấu mà vẫn có thịt ăn khá tốt, cũng không phản đối an bài như vậy.
Quan trọng nhất chính là, Lang Kình là Thần Thú!
Các nàng cảm thấy, các nàng hẳn là nên nghe Lang Kình.
Hơn nữa…… Cường giả chiếm hữu kẻ yếu vẫn luôn được coi là bình thường.
Ở cái thế giới tiền sử cũng không phải tất cả mọi người được bảo đảm ấm no này, trước nay đều là cá lớn nuốt cá bé.
Còn có khả năng sẽ dẫn phát mọi người thay đổi tư tưởng…… Mọi người tạm thời còn chưa ý thức đến.
Bọn Lang Kình ở lại trong bộ lạc nhỏ bọn gã đánh bại kia, nấu thịt mà người trong bộ lạc nhỏ cất trữ để ăn.
Người sống sót trong bộ lạc nhỏ ở bên cạnh co rúm thành một đoàn, khóc lóc tức tưởi.
Lang Kình đối với những người này không dậy nổi đồng tình gì, thậm chí người nữ tối hôm qua gã ngủ, gã cũng không quá thích.
Người đàn bà này đã sớm ngủ với người khác rồi!
Đám phụ nữ này đều không có quan niệm trinh tiết!
Ăn uống no đủ, Lang Kình hỏi thăm người trong bộ lạc nhỏ này về tình huống phụ cận.
Có vài người không muốn nói, nhưng cũng có người nguyện ý nói, Lang Kình rất nhanh biết được, ở trên mảnh đất này có một bộ lạc, rất lớn, tên là bộ lạc Cự Hổ.
Người bộ lạc Cự Hổ biết làm rất nhiều thứ, bọn họ còn sẽ đến bờ biển làm ra muối…… Những bộ lạc nhỏ như bọn họ muốn muối hoặc là những thứ khác đều sẽ đến bộ lạc Cự Hổ đổi.
Bộ lạc Cự Hổ thậm chí còn có một tộc trưởng cực kỳ cường đại.
“Có chút ý tứ đấy.” Trong mắt Lang Kình bốc cháy lên hừng hực chiến ý.
Gã có phần chờ mong chiến đấu với tộc trưởng của bộ lạc Cự Hổ!
Nghe miêu tả, bộ lạc Cự Hổ này còn rất cường đại…… Lang Kình tính toán đến bộ lạc này nhìn xem trước, rồi lại quyết định đi đánh như thế nào.
Gã cũng có thể coi một chút xem trong bộ lạc này có mỹ nữ hay không.
Lại nói tiếp…… Thẩm mỹ ở thế giới này thật là cong vẹo.
Đại mỹ nhân da trắng mặt đẹp tuy cũng được người tôn sùng, nhưng mọi người vậy mà càng thích những phụ nữ cao lớn thô kệch!
Tộc trưởng của bộ lạc Cự Hổ này cũng không biết có giống tộc trưởng bộ lạc nhỏ gã mới đánh bại hay không, có một bạn lữ xấu như quỷ.
Lang Kình lần này ra tới, tuy binh lính bên cạnh đều là nam nhân, nhưng gã có mang theo mấy người đàn bà, sau thì lại đoạt một vài phụ nữ cho binh lính gã dùng.
Hiện tại muốn đi bộ lạc Cự Hổ, gã chọn hai người phụ nữ mình thích nhất mang theo, lại mang theo bảy tám binh lính thực lực cường đại.
Gã cũng không có mang quá nhiều người, rốt cuộc thực lực của gã rất mạnh, căn bản sẽ không sợ bộ lạc Cự Hổ cái gì.
Bọn họ rất nhanh đã tới khu vực gần bộ lạc Cự Hổ.
Vừa thấy đến bộ lạc Cự Hổ, Lang Kình liền có phần thất vọng.
Ngay từ đầu, gã nghe cái bộ lạc nhỏ kia người ta nói bộ lạc Cự Hổ vô cùng giàu có, có rất nhiều đồ vật, còn rất chờ mong, kết quả…… Đây là một bộ lạc rách nát phổ phổ thông thông.
Nhiều nhất chính là, người trong bộ lạc này nhìn khí sắc đều không tồi, trẻ con ở ven đường chơi bùn cũng nhiều, hẳn là không thiếu đồ ăn.
Ngoài ra…… Phụ nữ trong bộ lạc này hở ngực lộ nhũ, đồi phong bại tục.
Lang Kình bắt bẻ mà nhìn cái bộ lạc này.
“Các người là người nào?” Trong bộ lạc có người ra tới, dò hỏi bọn họ.
Lang Kình không nói chuyện, cô gái bên người gã nói: “Chúng ta là người của đế quốc Thần Thú!”
Không sai, Lang Kình đặt tên cho thành thị của gã là đế quốc Thần Thú.
“Đế quốc Thần Thú?” Đám người bộ lạc Cự Hổ ngăn đón Lang Kình giật mình ra mặt --- bộ lạc Thần Thú, tên này vừa nghe đã thấy không bình thường!
Ngoài ra…… Lang Kình bọn họ nhìn cũng không giống người thường.
Những người này thế nhưng đều ăn mặc quần áo chỉnh!
Trong bộ lạc Cự Hổ cũng có người mặc quần áo, nhưng chỉ có hai người có quần áo mặc, một là tộc trưởng, một người khác chính là Muối.
Này tất cả đều là bởi vì Muối biết đan dệt quần áo.
Bọn họ cũng nghĩ tới muốn học, nhưng mà việc nọ quá khó khăn, bọn họ còn không có đủ nhiều lông tới đan quần áo, mọi người đành từ bỏ.
Hiện tại…… Trước mắt, y phục trên người những người này tuy không giống như Muối và tộc trưởng, hẳn là dùng da gì đó may thành, nhưng cũng mạnh hơn so với bọn họ tùy tùy tiện tiện bọc tấm da thú rất nhiều!
Những người này còn chải vuốt đầu tóc chỉnh chỉnh tề tề, vũ khí cầm trên tay vừa thấy đã biết không đơn giản.
Bọn họ khẳng định là từ bộ lạc lớn tới!
Bộ lạc kia…… gọi là “đế quốc Thần Thú”? Tên khí phách ghê nơi!
Lang Kình cảm giác được những người trước mắt giật mình cùng với nhìn bằng con mắt khác, tâm tình cực kỳ không tồi.
Gã hưởng thụ cảm giác như vậy, gã thích người khác sùng bái gã.
“Tộc trưởng bộ lạc các người đâu? Mau bảo hắn tới đón tiếp.” Cô gái bên người Lang Kình lại nói.
Cô tin tưởng tự đáy lòng rằng Lang Kình là Thần Thú chuyển thế.
Lang Kình thật sự quá mạnh!
Có thể cùng Lang Kình ở bên nhau, là cô vinh hạnh!
Không chỉ có cô gái này nghĩ như vậy, những người khác bên người Lang Kình cũng nghĩ như vậy, bọn họ đều sùng bái Lang Kình!
Đây chính là Thần Thú!
“Tộc trưởng bọn tôi đi ra ngoài săn thú rồi.” người bộ lạc Cự Hổ đáp.
Hổ Tu hiện giờ đã không đi theo đội săn thú ra ngoài, nếu y cùng đi với đội săn thú, vậy những người khác trong đội căn bản là không cần động thủ.
Nhưng Hổ Tu vẫn là sẽ ra ngoài đi săn —— đi bắt một ít động vật ăn ngon trở về cho Muối ăn.
Biết được tộc trưởng bộ lạc Cự Hổ tự mình ra ngoài đi săn…… Lang Kình càng thêm chướng mắt cái bộ lạc này.
Bộ lạc mà cần phải có tộc trưởng tự mình đi săn, quá yếu!
“Vậy gọi chủ sự trong bộ lạc các người lại đây.” Lang Kình nói.
Người bộ lạc Cự Hổ nói chuyện với gã thấy khó hiểu: “Tại sao?”
Bọn họ làm gì mà phải nghênh đón người này chớ!
“Chúng ta chính là người của đế quốc Thần Thú!” Cô gái bên người Lang Kình lại nói.
“Tôi chưa từng nghe qua đế quốc Thần Thú.” Người nọ nói. Tuy anh ta cảm thấy đế quốc Thần Thú này hẳn là một bộ lạc rất lớn, nhưng vẫn không quá để ý.
“Mi đây là thái độ gì!” cô gái bên người Lang Kình có phần bất mãn.
Lang Kình vươn tay, ngăn cô gái tiếp tục nói chuyện.
Bộ lạc Cự Hổ này, hiện tại đã bị gã xem thành vật trong lòng bàn tay, gã tính toán tối hôm nay sẽ dẫn người công hãm cái bộ lạc này, để người trong bộ lạc này biết gã lợi hại như thế nào…… Nếu như thế, cũng không cần thiết nói thêm gì với những người này nữa.
Sau khi Lang Kình không cho cô gái này nói chuyện, người bộ lạc Cự Hổ bèn chỉ vào một căn nhà nói: “Các người muốn đổi thứ gì, có thể đi sang bên kia hỏi một chút xem…… Các người không thể tiến vào rừng đại thụ, biết không? Nếu là các ngươi dám vào, bọn tôi sẽ công kích các người!”
Gần đây người ở bộ lạc khác đến đây đổi đồ vật rất nhiều, cho nên bọn họ sẽ không nhìn thấy người xa lạ liền đề phòng, nhưng dù vậy, bọn họ cũng sẽ không để người xa lạ tiến vào rừng đại thụ.
Lang Kình lạnh lùng mà liếc nhìn người này một cái, xoay người đi mất.
Người phía sau gã, một đám cũng đều là một bộ từ trên cao nhìn xuống.
Người bộ lạc Cự Hổ: “……” Mấy người bên đế quốc Thần Thú gì gì kia, có phải có tật xấu gì không vậy?
Anh ta nghi hoặc trong chốc lát, rồi lười biếng mà nằm sấp xuống, biến thành hình thú bắt đầu phơi nắng.
Anh ta phụ trách thủ vệ bộ lạc. Xét thấy hình thú càng dễ dàng cảm giác nguy hiểm, bọn họ thường sẽ biến thành hình thú, một bên phơi nắng, một bên quan sát xung quanh.
Lang Kình thấy những người này hoàn toàn không có kỷ luật, mày gắt gao nhăn lại.
Đúng lúc này, một người phụ nữ của Lang Kình đột nhiên nói: “Người kia có hình thú đáng yêu quá!”
Lang Kình theo người phụ nữ này chỉ điểm nhìn qua, sau đó thấy được…… Một con chó nhỏ.
Đó là một con chó nhỏ màu nâu, lông được xử lý đến nhu thuận mà lại bóng loáng, nhìn không ra là chủng loại gì.
Từ từ…… Này giống như, là một con Teddy?
Chính là không quá giống với Teddy trong ấn tượng của gã.
Cũng không thể nói không giống……
Teddy là loại chó nhỏ, ăn đến ít không hag rụng lông chỉ số thông minh còn cao, giá cả lại không đắt, được rất nhiều người nuôi chó chọn lựa.
Trước khi xuyên qua gã gặp qua rất nhiều Teddy, những con Teddy có chủ nhân không xử lý gọn gàng lông cho chúng nhìn rất bình thường, nhưng nếu chủ nhân đưa chúng nó đi “make up” một chút…… Cuối cùng ra tới thật sự là tạo hình gì cũng có, không thể lại gọi chúng nó là “Teddy” nữa.
Teddy trước mắt này rõ ràng là có người chỉnh sửa lông cho nó, lông thậm chí không bị rối, nhìn rất suôn mượt.
Trên đầu nó bị xén lông một chút, có vẻ đầu của nó tròn tròn, lông quanh miệng cũng được cắt tỉa, nhìn đặc biệt moe, lông trên lỗ tai lại rất xoã tung……
Càng quan trọng là, nó mặc một bộ y phục vô cùng đáng yêu!
Trách không được người phụ nữ của gã sẽ cảm thấy đáng yêu!
Nhưng Lang Kình một chút cũng không thích loại chó nhỏ này.
Nhìn thấy Teddy trước mắt, gã chỉ nghĩ…… Một chân đá cho nó ngã lăn.
Ở đời trước, cho dù Lang Kình có ý nghĩ như vậy cũng sẽ không thực thi hành động, nhưng hiện tại gã đã thay đổi.
Gã bá đạo đã quen, hiện giờ muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Lang Kình một chân đá hướng về con Teddy kia, gã dùng lực đạo hoàn toàn có thể đá một thú nhân bình thường thành trọng thương.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Ngôn Cảnh Tắc là ra tới chờ Hổ Tu, kết quả mới ra tới, bỗng có người muốn đá hắn.
Con người hắn tính tình khá tốt…… Ngôn Cảnh Tắc hướng sang bên cạnh nhảy một chút, tránh thoát, thuận tiện dùng tinh thần lực cho Lang Kình một cú.
Lang Kình một chân đá vào khoảng không, cũng không biết sao lại thế này, lảo đảo một cái té ngã trên đất.
Đối mặt tình huống này, Lang Kình cũng ngốc ra —— gã đã thật lâu không có mất mặt như vậy!
Này còn chưa tính, đúng lúc này, người bộ lạc Cự Hổ còn vây quanh lại đây: “Mi muốn làm gì?”
Người này thế mà lại muốn đánh Muối!
“Cút hết ngay cho ta!” Lang Kình từ trên mặt đất dậy, gã giận sôi máu, lại muốn đi đánh Ngôn Cảnh Tắc.
Người bộ lạc Cự Hổ vội vàng đi cản, nhưng thủ hạ Lang Kình đối đầu với bọn họ, còn Lang Kình, gã đuổi về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Hai người phụ nữ bị Lang Kình mang đến tránh ra phía sau, mặt đầy tự hào mà nói với người bộ lạc Cự Hổ: “Các người biết bọn ta là người nào sao? Các người cũng dám động thủ với bọn ta……”
Các cô nói còn chưa nói xong, chợt thấy một chàng trai trẻ tuổi vọt tới, một chân đá bay Lang Kình.
Hai cô gái: “……”
Lang Kình: “……”
Lang Kình đều choáng váng, cũng may gã phản ứng rất nhanh, xoay người một cái biến thành hình thú, bèn phóng về hướng người trẻ tuổi đã đá gã kia.
Đá bay Lang Kình, đương nhiên chính là Hổ Tu.
Hổ Tu mới vừa đi săn trở về, bỗng nhìn thấy có người muốn đánh bạn lữ của y…… Y đều bị tức điên, thấy Lang Kình biến thành hình thú, y cũng lập tức biến thân.
Hổ răng kiếm thật lớn đột nhiên xuất hiện, so với Lang Kình còn lớn một vòng!
Lang Kình đã tiến hóa được bốn lần.
Ở thế giới này, thú nhân tiến hóa qua một lần cũng ít ỏi không có mấy, Lang Kình tiến hóa bốn lần, tất nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Trên thực tế, gã ở bên ngoài du đãng lâu n1hư vậy, gặp qua người mạnh nhất cũng chỉ tiến hóa qua hai lần.
Hình thú của gã tuy rằng là loại lang hình thể không tính là lớn, nhưng liên tiếp tiến hóa đã làm hình thú của gã thành cự vô bá, đây cũng là nguyên nhân người trong bộ lạc đều tin tưởng gã là Thần Thú.
Nhưng hiện tại…… Trước mặt gã có một con…… hổ răng kiếm còn lớn hơn gã một vòng!
Ừm…… Hổ Tu mỗi ngày cùng Ngôn Cảnh Tắc ở bên nhau, cũng đã tiến hóa được bốn lần.
Hình thể của hổ răng kiếm còn trời sinh đã lớn hơn lang!
Hổ Tu hướng tới con lang trước mặt mình, táp lấy gã.
Lang trước mặt y lại ngây ngốc trong chốc lát rồi mới bắt đầu phản kích.
Mấy năm nay Lang Kình trải qua quá rất nhiều chiến đấu, nhưng gã đều là ở trạng thái nghiền áp chiến đấu với người khác.
Gã rất tiếc mạng, nếu thế lực ngang nhau, gã căn bản sẽ không đánh nhau với đối phương!
Cũng bởi vậy, kỳ thật gã không hề bồi dưỡng ra ý thức chiến đấu rất mạnh, so sánh ra, ý thức chiến đấu và kinh nghiệm của Hổ Tu hoàn toàn nghiền áp gã!
Chỉ trong chốc lát, Lang Kình đã bị Hổ Tu phác gục sấp mặt đất.
Nếu không phải cảm thấy dơ, Hổ Tu có thể một ngụm cắn chết gã luôn!
Hiện tại ấy à…… Hổ Tu chụp vài cái lên người Lang Kình, rống giận một tiếng.
Ừm, cùng với tiếng y rống giận, âm thanh xương cốt đứt gãy cũng vang lên —— Hổ Tu chụp gãy một chân của Lang Kình.
Lang Kình nằm trên mặt đất, cái đuôi không tự giác kẹp lại, sợ hãi tới cực điểm, lập tức biến thành hình người……
Thấy gã biến thành hình người, Hổ Tu ngậm lấy quần áo của mình xoay người rời đi, chỉ trong chốc lát lại ăn mặc chỉnh tề trở về: “Các người là người nào? Tại sao tới bộ lạc Cự Hổ kiếm chuyện!”
Cô gái ban nãy há mồm ngậm miệng chính là “đế quốc Thần Thú” không nói gì.
Thần Thú của họ…… đối mặt một cái đã bị đánh bại!
Này cũng quá mất mặt!
Lang Kình cũng cảm thấy mất mặt, không nói một lời.
Hổ Tu liếc nhìn bọn chúng một cái, cuối cùng nói: “Nhốt mấy người này vào ngục giam đi.”
Người này rất mạnh, cũng không biết là lai lịch gì…… Y cũng không dám tùy tiện xử trí, trước tiên nhốt mấy ngày đã.
Chờ nhốt lại mấy ngày, nhịn đói mấy ngày, bọn chúng nhất định học được ngoan ngoãn.
Còn những người này có khả năng sẽ trốn…… ngục giam xây chỗ cách y và Muối ở không xa, Muối có thể giám thị người ở đó, không cho bọn chúng đào tẩu.
Trước kia bọn họ gặp phải chuyện bộ lạc khác tới quấy rối, Muối đều sẽ bảo y nhốt những người đó vào ngục giam.
Nói xong, Hổ Tu bế Ngôn Cảnh Tắc lên, liền bắt đầu hỏi han ân cần: “Muối, em không sao chứ?”
Ngôn Cảnh Tắc đương nhiên không có việc gì, nếu Hổ Tu vẫn luôn chưa về…… Hắn liền đánh bay người muốn động thủ với hắn thôi!
Đám người Lang Kình cứ như vậy bị nhốt vào ngục giam.
Lang Kình: “……” Gã đầy cõi lòng hùng tâm tráng chí, nghĩ đến diệt cái bộ lạc này, kết quả…… Thế nhưng gặp phải loại chuyện này?
May mắn, nếu gã không quay về, buổi tối hôm nay thủ hạ của gã sẽ lại đây!
Bọn họ có 500 người, nhất định có thể cứu gã ra!
Còn tộc trưởng bộ lạc Cự Hổ kia…. Tuy người này rất mạnh, nhưng cũng cùng cấp bậc với gã, nếu đánh một lần nữa, gã không nhất định sẽ thua.
Lang Kình nói với người bên cạnh mình: “Ta sơ suất nên mới có thể thất bại! Con hổ răng kiếm kia, cho tới nay đều là kẻ địch của ta……”
Gã nói rất nhiều, ý tứ đại khái chính là mình thiên chân vạn xác là Thần Thú, mà Hổ Tu là kẻ địch của gã từ trước đến nay.
Người bên cạnh Lang Kình đều tin.
Lang Kình chỉ bị gãy một chân, gã bó chân mình lại, chuẩn bị vượt ngục.
Chờ gã rời khỏi nơi này, liền đi ăn bọn khủng long đã thăng cấp qua, để khiến bản thân thăng cấp. Chờ gã càng mạnh hơn nữa…. Gã sẽ hủy diệt bộ lạc Cự Hổ này!
Lang Kình đầy đầu óc đều là giết sạch người trong bộ lạc Cự Hổ, mà lúc này…… Nơi xa truyền đến tiếng kêu —— binh lính của gã tới!
Lang Kình kích động mà biến thành hình thú, phát ra một tiếng sói tru.
Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn đang nghe Lang Kình và thủ hạ của gã nói chuyện: “……” Lang Kình này, còn nghĩ đẹp quá cơ.
Ngôn Cảnh Tắc bảo Hổ Tu đem mớ binh lính của Lang Kình bỏ vào luôn.
Tuy bộ lạc bọn họ có không ít chiến sĩ thực lực cường đại, nhưng bảo bọn họ cứng đối cứng với 500 tinh nhuệ thì vẫn sẽ có tổn thất…. Đem người bỏ vào, hắn và Hổ Tu hai người giải quyết hết thì được rồi!
Binh lính của Lang Kình rất nhanh đã đến khu vực gần ngục giam, cứu bọn Lang Kình ra.
Hổ Tu lúc này mới ôm hình thú Ngôn Cảnh Tắc, từ chỗ ở của bọn họ đi tới.
Nhìn thấy Hổ Tu, Lang Kình lập tức nói: “Các ngươi mau giết hắn! Đây là thú nhân tà ác, hắn muốn hại chết ta!”
Thủ hạ Lang Kình lập tức nhằm phía Hổ Tu —— bọn họ nguyện ý vì Thần Thú, dâng ra sinh mệnh!
Hổ Tu cười cười, đem Ngôn Cảnh Tắc đặt lên một khối đá ở bên cạnh, biến thành hình thú.
Binh lính của Lang Kình: “……” Hình thú của người này thế mà còn lớn hơn Thần Thú? Y thoạt nhìn còn uy mãnh như vậy……
Bọn họ đều có điểm há hốc mồm, Lang Kình lại nói: “Giết hắn!”
Không chỉ như thế, Lang Kình còn nhằm về phía Ngôn Cảnh Tắc, muốn bắt lấy Ngôn Cảnh Tắc, hoặc là giết Ngôn Cảnh Tắc.
Gã đã nhìn ra, tộc trưởng bộ lạc Cự Hổ đặc biệt coi trọng con Teddy nhỏ này.
Hơn nữa…… trước đó gã còn nghe người ta nói, con Teddy này là bạn lữ của hổ răng kiếm!
Hổ răng kiếm cường đại như vậy, thế mà lại tìm một bạn lữ đàn ông có hình thú là Teddy…… Thật ghê tởm!
Ừa, Lang Kình liếc mắt một cái đã nhìn ra được con Teddy này là giống đực, dù không nhìn ra tới…… Ngửi mùi cũng có thể đoán được.
Lang Kình cười dữ tợn động thủ, kết quả đúng lúc này, con Teddy nhỏ xíu trước mặt gã đột ngột biến lớn lên.
Lớn…… So với con hổ răng kiếm còn muốn lớn hơn một chút.
Sau đó…… Teddy một cái tát chụp tới, gã đã bị chụp bẹp.
Ngôn Cảnh Tắc đối với kẻ muốn giết chính mình, trước đó còn luôn miệng muốn trả thù bộ lạc Cự Hổ, giết Hổ Tu, là sẽ không thủ hạ lưu tình.
Tất cả thủ hạ của Lang Kình đều dừng động tác.
Đây là có chuyện gì? Thần Thú của họ…… Đã chết?
Từ từ, Lang Kình thật sự là Thần Thú ư?
Sao bọn họ lại cảm thấy, hai người trước mắt này càng giống Thần Thú hơn?
Mặc kệ những người này nghĩ như thế nào…… Sau khi Lang Kình chết, bọn chúng liền thành năm bè bảy mảng, rất nhanh bị Hổ Tu đánh ngã, thành cu li của bộ lạc Cự Hổ.
Những ngày sau, mỗi ngày bọn chúng đều một bên hoài nghi nhân sinh, một bên làm việc.
Phụ nữ bị bọn chúng cướp bóc mang bên người cũng gia nhập vào bộ lạc Cự Hổ.
Ngôn Cảnh Tắc rất may mắn, thú nhân không có quan niệm trinh tiết gì, những người phụ nữ bị cướp về này cảm thấy rất tức giận rất phẫn nộ, nhưng không có vấn đề tâm lý gì, nhiều nhất chính là…… Muốn đánh bọn đàn ông đó.
Các nàng cũng tìm cơ hội đi đánh.
Còn cái thành thị của Lang Kình kia, bởi vì Lang Kình mang theo tất cả đàn ông cường tráng rời đi, gã còn đã từng cướp về rất nhiều phụ nữ…… Nơi đó cuối cùng thành thiên hạ của nữ giới, người phụ nữ mạnh ngươi trong đó còn học theo cách làm của gã đối đãi với đàn ông trong thành thị, thành lập một xã hội mẫu hệ hoàn toàn…… Đó lại là một chuyện khác.