Chung Tình - Chương 127
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Đây là lần thứ hai Hổ Tu vào hốc cây của Muối.
Hôm qua, lúc tới trong lòng y tràn đầy thấp thỏm, cũng hoàn toàn không chú ý tình huống trong hốc cây.
Nhưng hôm nay bất đồng, hôm nay đã là lần thứ hai y tới, trước lạ sau quen, hiện tại y bình tĩnh hơn nhiều.
Hốc cây của Muối cũng không khác gì hốc cây của người khác, đều là cách mặt đất trên dưới một mét mở một cái đường vào, sau đó bên trong đào xuống đại khái một mét, hướng lên trên đào vừa đến hai mét, đào ra một cái không gian hình trụ hoặc là hình nón đường kính ước chừng hai mét.
Hốc cây này của Muối là cha mẹ chuẩn bị cho hắn, đường kính vượt qua hai mét, vô cùng rộng mở, chỉ là…… Hốc cây nhà người khác, trừ ở giữa để lại chỗ tương đối hẹp dùng để ngủ ra, hai bên đều sẽ dùng để đặt đồ vật, thậm chí có khả năng tầng tầng lớp lớp nhét đến cả chỗ đặt chân cũng không có.
Có vài người vào lúc trời nóng chạy ra ở nhà cây, chính là bởi vì hốc cây của người đó chứa đầy đồ vật.
Nhưng hốc cây của Muối, bên trong trống rỗng, cái gì cũng không có.
Khi còn nhỏ, ở trong bộ lạc, Muối là người có được nhiều đồ nhất, vĩnh viễn không thiếu thịt nướng ăn, nhà người khác muốn cái thùng nước cũng khó, cha hắn thế nhưng làm hai cái thùng nước nhỏ cho hắn chơi!
Hiện tại lập tức cái gì cũng không có, Muối nhất định rất thương tâm.
Trong lòng Hổ Tu dâng lên một cảm giác trìu mến.
Y cảm thấy mình quả thực có bệnh.
Tại sao y lại phải đi thương tiếc một người, rõ ràng là thanh tráng, kết quả cả thu thập cũng không chịu đi?
Đại khái là bởi vì Muối lớn lên quá đẹp.
Hổ Tu đem thịt nướng trên tay đặt trên mặt đất hốc cây, không nói một lời mà đem bàn tay hướng về Muối, muốn che lại miệng của Muối.
Y sợ Muối kêu to, hoặc là nói ra lời y không muốn nghe.
“Anh từ từ, tôi không nói bậy, anh đừng bịt miệng tôi!” Ngôn Cảnh Tắc vội vàng nói, một bên nói, một bên bắt được tay Hổ Tu.
Động tác Hổ Tu dừng một chút, trở tay bắt lấy tay Ngôn Cảnh Tắc, mở váy da thú của hắn ra, thẳng đến chủ đề.
Ngôn Cảnh Tắc: “……”
Hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình thanh tâm quả dục, nhưng từ khi dùng thân thể này……
Thanh tâm quả dục rốt cuộc không quan hệ gì với hắn nữa.
Đây tuyệt đối là bị thân thể này ảnh hưởng!
Cái khác không nói, Hổ Tu mới vừa chui vào hốc cây, hắn đã hưng phấn lên rồi…… Cái này kêu là chuyện gì!
“Anh là ai?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Hổ Tu không trả lời.
Ngôn Cảnh Tắc lại nói: “Cảm ơn anh.”
Hổ Tu vẫn không nói chuyện.
Lần đầu tiên y lại đây, cố ý học lời nói của phụ nữ, muốn Muối coi y là phụ nữ.
Nhưng lúc ấy giọng nói kia vang lên trong hốc cây…… Trên người y nổi da gà lên hết cả!
Y không muốn lại dùng giọng nói như vậy tới nói chuyện, dứt khoát không nói gì.
“Có thể buông tay tôi ra không?” Ngôn Cảnh Tắc lại hỏi.
Hổ Tu không che miệng Ngôn Cảnh Tắc, đồng thời…… Cũng không tính toán buông tay Ngôn Cảnh Tắc ra.
Y muốn nghe Muối nói chuyện, Muối tâm bình khí hòa mà cùng y nói chuyện phiếm như vậy, làm trái tim y cũng yên ổn lại.
Nhưng y không dám buông tay Muối ra.
Nếu Muối sờ loạn một trận, phát hiện y không phải phụ nữ, mà là một người đàn ông…… Vậy phải làm sao bây giờ?
Đến lúc đó có khi nào Muối chê cười y không?
Có khi nào không muốn lại cùng y ở bên nhau?
Ngôn Cảnh Tắc đợi trong chốc lát, Hổ Tu cũng chưa có phản ứng, có chút bất đắc dĩ.
Có phải Hổ Tu chỉ muốn thân thể hắn, không nghĩ muốn con người hắn không?
Từ từ, Hổ Tu coi trọng, có khi nào là…… Muối nguyên bản kia.
Tưởng tượng như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liền có chút buồn bực.
Hổ Tu rốt cuộc là ánh mắt gì, thế mà lại coi trọng nguyên chủ!
Hắn so với nguyên chủ khá hơn nhiều!
Được rồi hắn cũng rất vô dụng, dù sao đến bây giờ mới thôi, một chút bản lĩnh cũng không triển lãm ra tới.
Tưởng tượng như vậy, Ngôn Cảnh Tắc liền có chút xấu hổ.
Cũng may…… Hôm nay hắn biểu hiện còn tính không tồi.
Nhưng cũng chỉ là còn tính không tồi mà thôi……
Hắn cảm thấy mình vẫn còn không gian tiến bộ!
Chờ hết thảy kết thúc, Hổ Tu lập tức chui ra ngoài hốc cây.
Ngôn Cảnh Tắc gọi đối phương lại: “Muốn lại đến một lần nữa không?”
Hổ Tu đi càng nhanh hơn.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Rõ ràng Hổ Tu chủ động tới, sao cuối cùng còn chạy nhanh như vậy!
Hổ Tu cũng cảm thấy mình chạy trốn quá nhanh.
Có hơi mất mặt.
Kỳ thật y rất muốn lại đến một lần, nhưng y cũng không biết sao lại thế này, lúc Muối gọi y lại như vậy, y theo bản năng liền chạy mất!
Khụ khụ, ngày mai y còn phải săn thú, vẫn là…… Đi ngủ sớm một chút đi!
Ngôn Cảnh Tắc ngày hôm sau rất sớm đã dậy, sau đó bò ra khỏi hốc cây, nhìn theo Hổ Tu rời đi.
Hắn biết săn thú rất nguy hiểm, nhưng hắn không có khả năng ngăn cản Hổ Tu không cho y đi.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm, đại khái chính là…… Nếu Hổ Tu thật sự xảy ra chuyện, hắn sẽ đem Hổ Tu linh hồn trân quý lên, mang rời khỏi thế giới này!
Đúng, hắn muốn mang Hổ Tu từ tiểu thế giới này đi!
Hắn trước đó chỉ nghĩ muốn Hổ Tu làm bạn lữ của hắn ở thế giới này, nhưng hiện tại, hắn có một loại xúc động mãnh liệt, muốn mang Hổ Tu đi.
Bằng không…… tương lai Hổ Tu cùng người khác ở bên nhau thì làm sao bây giờ?
Như vậy tuyệt đối không được!
Đôi mắt Ngôn Cảnh Tắc hơi hơi nheo lại, nhìn về phía hướng Hổ Tu. Hổ Tu theo bản năng mà ưỡn ngực.
Thú nhân nam giới đều thích hướng khác phái triển lãm cơ bắp của mình.
Từ từ, Muối cũng là nam!
Y hướng Muối triển lãm cơ bắp của mình, ở Muối xem ra, nói không chừng là khiêu khích.
Người Muối đang nhìn, có khả năng cũng không phải y, mà là Hổ Xuân.
Hổ Tu tức khắc không có tâm tình gì.
Cũng may, chờ y mang theo người của đội săn thú tiến vào rừng cây, lực chú ý của y liền tất cả dồn vào đi săn, lại không rảnh suy nghĩ về Muối.
Bên ngoài quá nguy hiểm, y cần phải lấy tinh thần lên!
Trong đội săn thú, rất nhiều người hình thú không lớn.
Nhưng người như vậy cũng là rất hữu dụng, bọn họ có thể biến thành hình thú, tới gần những con khủng long đó, đi điều tra tình huống khủng long, còn có thể ẩn núp bên người những con khủng long ăn cỏ, sau đó đột nhiên biến thành hình người dọa khủng long ăn cỏ nhảy dựng, đuổi vào vòng mai phục mà những người khác trong đội săn thú đã chuẩn bị tốt.
Tuy khủng long vô cùng vô cùng lớn, có vài khủng long nhìn chính là núi thịt, lại có một vài khủng long ăn thịt, một ngụm là có thể ăn một người vào bụng.
Nhưng bởi vì nhân loại hiểu được phối hợp, vẫn sinh tồn được như cũ.
Lần này, sau khi bọn họ điều tra qua mọi nơi, liền có người hưng phấn mà trở về tìm Hổ Tu: “Tộc trưởng, con khủng long hôm trước chúng ta công kích kia đã trở lại, ở chỗ ăn cỏ trước đó!”
Nghe được người này nói, ánh mắt Hổ Tu sáng lên.
Bọn họ hôm trước mất không ít công phu không bắt được con khủng long kia, là một con khủng long loại chân to.
Loại khủng long này không có lực công kích gì, duy nhất có thể dựa vào chính là thể trọng kinh người của chúng —— chúng thậm chí có thể dựa vào thể trọng áp chết kẻ đi săn!
Hôm trước, bọn họ chính là không dám chính diện đối đầu với con khủng long này, mới để nó chạy, nhưng bọn họ cho nó để lại một vài vết thương, hiện tại vết thương chắc là còn chưa khỏi….
“Đi!” Hổ Tu lập tức ra quyết định.
Y phải bắt được con khủng long đó!
Kể từ đó, trong thời gian ngắn, y sẽ không thiếu thịt nữa!
Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn chờ trong bộ lạc, chờ đến buổi chiều thì nhìn thấy Hổ Tu bọn họ đã trở lại.
Bọn họ hôm nay trở về thật sự sớm, còn mang về…… Rất nhiều thịt!
Hổ Tu đi tuốt đầu hàng, thoạt nhìn càng thêm khí phách hăng hái!
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy ánh mắt của mình cực kỳ tốt, cẩn thận ngẫm lại, Hổ Tu thật sự tốt hơn khủng long bạo chúa quá nhiều —— khủng long bạo chúa căn bản không có chỉ số thông minh gì, còn khó coi!
Chỉ là…… Trong bộ lạc, tất cả phụ nữ cơ hồ đều đang nhìn Hổ Tu, ngay cả đàn ông trong bộ lạc đều đang nhìn Hổ Tu.
Còn có người đi lên chụp ngực Hổ Tu.
Hắn cũng chưa chụp qua đó! Ghen ghét!
Hổ Tu cũng có chút buồn bực.
Y thắng lợi trở về, Muối thoạt nhìn một chút cũng không cao hứng……
Nhưng này cũng bình thường, trước đó lúc y mới vừa làm tộc trưởng, Muối còn hoài nghi là y hại chết mẹ của Muối……
Hôm nay bắt được một con đại gia hỏa, không chỉ có người đội săn thú được chia đến rất nhiều thịt, ngay cả thịt được chia trung bình cho người trong bộ lạc cũng rất nhiều.
Nhìn thấy tình huống này, lười bà bà nhiều tuổi nhất trong bộ lạc bèn nói, hôm nay đồ mà đội thu thập đi ra ngoài thu thập được đều thuộc về chính mình sở hữu, không cần lại chia ra.
Gần đây trời đã dần dần lạnh, thức ăn đội thu thập có thể thu thập được rất ít, chia cũng không được bao nhiêu, còn không bằng chẳng phân biệt.
Mọi người đều không có ý kiến gì về chuyện này.
Người đội săn thú có nhiều thịt như vậy, căn bản không để bụng thiếu một chút thực vật khó ăn, còn những người khác…… Bọn họ trên cơ bản đều đi thu thập.
Cũng chỉ có mỗi Ngôn Cảnh Tắc, thiếu được chia tới rồi một phần “cỏ”, nhưng hắn hôm nay được chia một xác quả thịt nát nội tạng tràn đầy.
Tuy thịt nát hỗn hợp nội tạng xác thật rất khó ăn, nhưng cũng có thể làm hắn ăn no nê, dùng trạng thái tốt nhất nghênh đón ban đêm đến.
Chỉ là…… Lúc cậu hắn nhìn hắn, càng không hài lòng.
Lão nhân này không thể tiếp thu hắn trong một lần ăn nhiều thịt như vậy.
Ngôn Cảnh Tắc ăn xong, liền trở lại trong hốc cây của mình.
Thú nhân bị thương quá nghiêm trọng hoặc là tử vong là sẽ khôi phục hình người, thời điểm hắn mới vừa xuyên tới, tình trạng thân thể hắn không cho phép hắn biến thành hình thú.
Nhưng hiện tại có thể.
Ngôn Cảnh Tắc thử thay đổi một chút.
Thân thể này đã thay đổi linh hồn, hắn hy vọng mình có thể đổi một loại hình thú, nhưng mà…… Sự thật làm hắn thất vọng rồi.
Hắn biến thành một con…. Teddy tiểu xảo đáng yêu.
Hắn dùng tinh thần lực quan sát bản thân một chút, phát hiện lông tóc mình là màu nâu đậm, rất dài, đáng tiếc bởi vì không ai xử lý nên hơi rối, đồng thời, hắn còn có một đôi mắt tròn xoe đen lúng liếng, thật là muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu.
Nếu có người làm tạo hình cho hắn, xử lý chỉnh chỉnh một chút lông tóc, hắn tuyệt đối có thể trở thành một con chó hot hòn họt trên mạng.
Chỉ là…… Quá nhỏ, quá yếu.
Từ từ, hắn nhớ rõ loại chó kiểng này cũng chia ra rất nhiều loại hình.
Nguyên chủ có thể là chó kiểng bình thường, nhưng hắn cảm thấy…… Hắn có thể là chó kiểng to lớn!
Chó kiểng dựa theo lớn nhỏ, phân ra rất nhiều chủng loại, mà to lớn là lớn nhất trong đó.
Chúng nó có thân cao phổ biến lớn hơn nửa thước, thể trọng cũng có sáu bảy chục cân.
Nếu hắn là chó lớn, tuy hình thể không thể so với hổ răng kiếm, có điều tốt xấu còn uy phong một chút……
Ngôn Cảnh Tắc nghĩ như vậy, liền cảm giác được thân thể của mình chậm rãi phát sinh biến hóa, cái đầu hắn thế mà thật sự to lên!
Hắn hiện tại đã không phải là có kiểng nhỏ xíu bị mấy đứa bé ôm vào trong ngực nữa!
Hắn hiện tại thành…… Chó kiểng bự to lớn nặng sáu bảy chục cân!
Hắn tựa hồ…… Còn có thể tự do mà biến lớn biến nhỏ.
Ngôn Cảnh Tắc nếm thử một chút, lại lần nữa thu nhỏ mình lại, theo sát lại phóng to.
Mấy ngày nay hắn hấp thu năng lượng toàn lấy tới chữa trị thân thể, còn chưa tiến hóa qua, nếu hắn có thể tiến hóa, tương lai tuyệt đối có thể trở nên lớn hơn nữa!
Ngôn Cảnh Tắc lại lần nữa biến thành Teddy nho nhỏ, sau đó…… Hổ Tu lại mang theo thịt tới!
Hết chương 127.