A Phúc cẩn thận hồi ức đủ loại chuyện đời trước.
Sau khi phụ thân y qua đời, y đã không còn nơi dựa vào, hoảng sợ không chịu nổi. Một ngày, y e sợ sau khi tân hoàng đăng cơ, muốn tánh mạng y.
Lúc ấy y ý đồ hướng Thừa Đức Đế xin giúp đỡ, nhưng Thừa Đức Đế không muốn gặp y, y bèn tới tìm Uông Hoàng Hậu.
Uông Hoàng Hậu đối với y nhàn nhạt, cũng không quản y, cũng không giúp y.
Lúc ấy y đã cảm thấy khó chịu —— phụ thân y coi Uông Hoàng Hậu như thân sinh mẫu thân, trước khi chết còn nhắc mãi, Uông Hoàng Hậu lại một chút không thèm để ý đến y.
Sau đó Ngũ hoàng thúc kế vị, cũng không quản gì y.
Sau đó…… Bị người có tâm châm ngòi một cái, cái gai trong lòng y càng đâm càng sâu.
Sau nữa, thời điểm Ngũ hoàng thúc qua đời, đem ngôi vị hoàng đế cho y, kỳ thật y là vô cùng cảm kích, cũng nghĩ mình có khả năng hiểu lầm Ngũ hoàng thúc, nhưng sau đó Uông Hoàng Hậu lại buông rèm chấp chính, nơi chốn can thiệp vào quyết định của y, hận ý trong lòng y lại nổi lên.
Hiện giờ y đã từng chết qua một lần, một lần nữa trải qua hết thảy, mới phát hiện mình có khả năng đã hiểu lầm Ngũ hoàng thúc, thậm chí Uông Hoàng Hậu.
Thừa Đức Đế cũng mặc kệ y, Uông Hoàng Hậu cũng không phải thân tổ mẫu của y, vì cái gì muốn xen vào y?
Hơn nữa lúc ấy, thật sự muốn nói y sống không xong cỡ nào, kỳ thật cũng không có…… Y áo cơm vô ưu, an toàn cũng có bảo đảm.
Còn Ngũ hoàng thúc vẫn luôn lãnh đạm với y…… Ngũ hoàng thúc kỳ thật lạnh lùng với tất cả mọi người, lúc ấy Tô Mặc Tu đã chết, Ngũ hoàng thúc đau mất người yêu, có thể trưng gương mặt tươi cười nghênh đón người ta mới là quái ấy!
Sau khi đăng cơ, Uông Hoàng Hậu không thích y…. Cũng là do chính y làm.
Y ở trước mặt Uông Hoàng Hậu tỏ ra không ưa Ngũ hoàng thúc, còn muốn sách phong phụ mẫu của mình, Uông Hoàng Hậu có thể thích y mới là lạ!
Nếu không có trọng sinh, A Phúc dù đã biết này đó cũng không nhất định sẽ thừa nhận sai lầm.
Y không thể khiến nửa đời trước của mình trở thành chê cười.
Nhưng hiện tại y trọng sinh, phụ thân y còn chưa chết, hết thảy đều chưa hề phát sinh.
Ngay cả Tô Mặc Tu cũng còn sống rất tốt!
Đúng rồi, đời trước Tô Mặc Tu vì sao lại chết?
Còn nữa, Tô Mặc Tu 17 tuổi đã đậu Trạng Nguyên, dù sớm chết, theo lý y cũng nên nghe nói qua, sao hoàn toàn không có ấn tượng?
Là có người cố tình hủy diệt dấu vết của Tô Mặc Tu?
Cũng phải, chờ y lớn lên, Tô Mặc Tu cũng đã qua đời mười mấy hai mươi năm, người khác đã quên cũng bình thường……
Chỉ là, dù Tô Mặc Tu đã chết, Ngũ hoàng thúc theo lý cũng sẽ không cưới tiểu thư Tô gia, y nhớ rõ tiểu thư Tô gia là cập kê không bao lâu, gả cho Ngũ hoàng thúc.
Từ từ, có khi nào là, bởi vì cách làm nào đó của y, nên đã thay đổi nhân sinh của Tô Mặc Tu?
Sau khi y nói với Tô Mặc Tu rằng Ngũ hoàng thúc muốn cưới tiểu thư Tô gia, sắc mặt Tô Mặc Tu thật không thích hợp.
Tô Mặc Tu sẽ hạ dược Ngũ hoàng thúc, nói không chừng chính là bởi vì lời y nói!
Nếu như thế…… đời trước, y không có nói lời này với Tô Mặc Tu, nên có khi nào Tô Mặc Tu đã không làm chuyện hạ dược này không?
Không có chuyện này, Ngũ hoàng thúc và Tô Mặc Tu không thấy được tâm ý có thể ở bên nhau, nếu Tô Mặc Tu lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn……
Đương nhiên, này đó đều là y suy nghĩ vớ vẩn.
A Phúc chạy ra ngoài, để Ngũ hoàng thúc có thể tìm được y.
Ngôn Cảnh Tắc đi tìm Tô Mặc Tu trước, lúc này mới tới tìm A Phúc, sau khi tìm được, cũng không ôm đứa nhỏ này lên.
Ngay từ đầu hắn đã không quá thích đứa nhỏ này.
Nhưng hôm nay, đứa nhỏ này có nét không thích hợp.
Đứa nhỏ này vốn dĩ rất bài xích hắn, hôm nay thế mà vẫn luôn cười với hắn……
Nhìn đáng yêu hơn nhiều.
A Phúc cười với Ngũ hoàng thúc hết nửa ngày, nhưng Ngũ hoàng thúc cũng chưa hề phản ứng, nhụt chí một trận, sau đó đi theo Tô Mặc Tu nói chuyện: “Tô ca ca!”
“Đừng gọi ca ca, gọi thúc thúc.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
“……” A Phúc sửa miệng, “Tô thúc thúc, nghe nói ngươi sinh bệnh, khỏe chưa?”
“Tạ điện hạ quan tâm, đã ổn.”
“Ngươi phải chú ý thân thể nha!” A Phúc lại nói.
“Được.” Tô Mặc Tu hôm nay tâm tình tốt, nhìn cái gì cũng thuận mắt, nên cũng cùng tiểu hoàng tôn hàn huyên lên.
Tuy trước đó tiểu hoàng tôn nghe lầm một câu làm y rối rắm thật lâu, nhưng y còn không đến mức so đo với tiểu hài tử.
Nhưng Tô Mặc Tu không thể cùng tiểu hoàng tôn nói nhiều lời mấy câu, bởi vì Ngôn Cảnh Tắc tìm một đề tài hàn huyên lên với y —— Ngôn Cảnh Tắc muốn mua tòa nhà cách vách nhà y ở.
Tô Mặc Tu đối với chuyện này thực chờ mong, tất nhiên cũng liền không rảnh bồi tiểu hoàng tôn nói chuyện!
A Phúc: “……” Không nghĩ tới Ngũ hoàng thúc thế mà là cái dạng người này!
Nhưng Ngũ hoàng thúc như vậy, thật tốt.
A Phúc lại cười.
Sau khi Ngôn Cảnh Tắc đưa A Phúc đến thái tử bên kia, lại cùng thái tử trò chuyện.
Sau đó…… Bởi vì thái tử và Tô Mặc Tu nói chuyện đến quá lửa nóng, hắn liền vội không ngừng mà mang Tô Mặc Tu đi mất.
Người này là hắn coi trọng, không thể bị người khác bắt cóc được!
Quan trọng nhất chính là…… Thân thể Tô Mặc Tu còn chưa có khôi phục hẳn đâu, nên trở về nghỉ ngơi!
Ngôn Cảnh Tắc “tân hôn yến nhĩ” trôi qua đến phi thường vui vẻ.
Nhị hoàng tử Tam hoàng tử bọn họ lại sắp bị tức chết rồi.
Hôm tiệc mừng thọ Tô Cố, phụ hoàng bọn họ bảo bọn họ về nhà sớm, nhưng vị Ngũ hoàng đệ của bọn họ thì sao? Hắn thế mà ngủ lại Tô gia!
Này còn chưa tính, hôm nay, vị Ngũ hoàng đệ kia còn mang theo Tô Mặc Tu tiến cung, từ phụ hoàng nơi đó được không ít tưởng thưởng!
Hôn sự của Ngũ hoàng đệ cùng ấu nữ của Tô Cố có phải…… Đã định rồi không?
Tuy Nhị hoàng tử Tứ hoàng tử bất mãn, nhưng sự tình không thành, còn chưa tính.
Mới vừa bị Thừa Đức Đế răn dạy qua, bọn họ không dám nháo quá mức.
Nhưng Tam hoàng tử thì khác.
Lưu Chiêu Loan là xuyên qua tới, biết trong năm Thừa Đức, chư vị hoàng tử tranh vị, cuối cùng đắc thắng chính là Chu Trăn.
Nàng kỳ thật không quá để ý thái tử, rốt cuộc thái tử sớm hay muộn cũng bị phế, nàng phòng bị nhất vẫn luôn là Chu Trăn.
Mà Chu Trăn có thể thượng vị, dựa vào là chiếu thư của Thừa Đức Đế, nhưng hắn có thể sau khi thượng vị ngồi ổn ngôi vị hoàng đế, cũng kéo Nhị hoàng tử Tam hoàng tử lúc ấy có rất nhiều người ủng hộ xuống ngựa, dựa vào chính là Tô Cố.
Chu Trăn mới vừa đăng cơ đã giết rất nhiều người, sao rất nhiều nhà, nếu không phải nhờ Tô Cố, triều đình sẽ không yên ổn như vậy.
Ừm, mấy thứ này chủ yếu là nàng xem từ trong tiểu thuyết.
Chỉ là có vài thủ đoạn trong tiểu thuyết dùng cũng không tốt.
Chẳng hạn như hạ dược, đẩy người xuống nước linh tinh, hoàn toàn làm không được.
Vị Tô tiểu thư kia từ đầu tới đuôi đều không đơn độc hành động!
Đương nhiên, hiện tại vấn đề làm làm sao đối phó Ngũ hoàng tử……
Lưu Chiêu Loan nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định chế tạo mâu thuẫn giữa thái tử và Ngũ hoàng tử.
Nàng vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm Ngũ hoàng tử, biết rất nhiều chuyện của Ngũ hoàng tử, lúc này khiến cho người bên cạnh thái tử tặng một chút chuyện cho thái tử.
Chẳng hạn như…. Ngũ hoàng tử mượn sức thủ vệ hoàng cung gì đó.
Còn có, trong lịch sử, sau khi Chu Trăn đăng cơ có mấy can tướng đắc lực, nàng cũng bỏ thêm vào.
Thái tử: “……” Thứ này nhất định phải mau chóng tiêu hủy!
Đệ đệ hắn hóa ra lại thích nhiều người như vậy…. Hầy, vì tránh cho Tô Mặc Tu cãi nhau với đệ đệ, hắn nhất định phải giúp đệ đệ chùi đít.
Thái tử một lòng cảm thấy đệ đệ mình “không được”, sau khi biết đệ đệ từng thích Tưởng Khải, càng cảm thấy đệ đệ nên là muội muội mới phải.
Hơn nữa đệ đệ trông Tô Mặc Tu chặt đến như vậy….
Ý tưởng hắn không thể tránh né mà hơi lệch, chung quy cảm thấy đệ đệ mình cần người ta bảo vệ.
Thái tử tìm cơ hội gặp thử người trên danh sách.
Sau đó…… Hắn là thái tử, là chính thống! Người trẻ tuổi trong danh sách nhìn thấy thái tử chiêu hiền đãi sĩ như vậy, một đám phi thường kích động, trực tiếp quy phục.
Lưu Chiêu Loan: “……”
Nàng biết Chu Trăn vẫn luôn giấu giếm thân phận tiếp xúc những người này, nên cũng bảo đệ đệ của mình giấu giếm thân phận đi theo những người này kết giao.
Nàng muốn mượn sức những người này.
Kết quả đệ đệ nàng phí rất nhiều thời gian rất nhiều tiền, thật vất vả cùng những người này thành bằng hữu, thái tử dùng thân phận sáng ngời đã toàn bộ mượn sức được họ?
Sớm biết như vậy, nàng đã bảo Tam hoàng tử lên rồi!
Không, nàng không thể bảo Tam hoàng tử lên, nếu Tam hoàng tử làm như vậy, bọn họ rất có thể sẽ bị người ta theo dõi.
Lưu Chiêu Loan phi thường buồn bực, sau đó lại biết được, người nàng xếp vào bên cạnh thái tử đã bị thái tử tìm một sai lầm, nhốt lại.
Này còn chưa tính, Uông Hoàng Hậu còn tặng cho phủ Tam hoàng tử mấy cung nữ mạo.
Tam hoàng tử vẫn luôn có thanh danh rất tốt trong giới văn nhân, một học sinh của Tô Cố còn đột nhiên tìm vài vấn đề rất khó hỏi Tam hoàng tử, Tam hoàng tử không thể đáp ra, mang tai mang tiếng……
Tóm lại, mọi chuyện không thuận.
Thời điểm Lưu Chiêu Loan làm gì cũng không thuận lợi, Tô Mặc Tu đã trở về Hình Bộ.
Phương diện này là y vội vàng tìm phiền toái cho Nhị hoàng tử Tam hoàng tử bọn họ - những muốn hại Ngũ hoàng tử, về phương diện khác, lại là…… Ngũ hoàng tử mỗi ngày cùng y ở chung, hai người không thiếu được lau súng cướp cò.
Này còn chưa tính, Ngũ hoàng tử chung quy cứ cảm thấy y đối với phương diện này rất nhiệt tình, rất nỗ lực mà muốn thỏa mãn y, làm cho y…… Có hơi xìu.