Thái tử nhặt sách của mình lên, hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Có phải ta nghe lầm rồi không?”
“Đại ca, ngươi không nghe lầm,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Hiện tại ta rất lo lắng, nếu Tô Cố buộc Tử Nghiên thành thân thì làm sao bây giờ? Dù ông ta không bắt Tử Nghiên thành thân, nếu ông ta giống phụ hoàng đối với ta, đút dược cho Tử Nghiên……”
Thái tử chột dạ một trận, lúc phụ hoàng đút dược cho đệ đệ, hắn cũng ở đó, lại không ngăn cản….
“Hơn nữa hiện tại chúng ta không ở cùng nhau, nếu buổi tối y đi tìm người khác…… Đương nhiên, ta tin tưởng Tử Nghiên sẽ không làm như vậy, nhưng ta còn muốn đi nhìn.”
Thái tử nói: “Không cần phải đi…… Hơn nữa dù có như vậy, vì sao lại muốn ở rể?” Đưa Tô Mặc Tu vào trong vương phủ của đệ đệ, không phải càng tốt sao?
“Tử Nghiên y vất vả như vậy mới thi đậu Trạng Nguyên, nếu y vào vương phủ, còn có tiền đồ nữa sao?”
Thái tử thấy được ánh mắt nghiêm túc của đệ đệ mình.
Đệ đệ hắn thật sự rất để tâm đến Tô Mặc Tu.
Trong lòng thái tử chua lòm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tô Mặc Tu là một lựa chọn tốt.
Năm nào chỉ mười bảy đã thi đậu Trạng Nguyên, còn giữ mình trong sạch, cũng không trầm mê nữ sắc!
Thái tử nói: “Ngươi thật ra vì y suy nghĩ rất nhiều, y nguyện ý sao?”
“Y chắc chắn nguyện ý, y đã nói qua, y thích ta,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Hôm nay y rơi xuống nước, ta còn cứu y…… Ân cứu mạng cũng nên lấy thân báo đáp, đúng không?”
Thái tử: “……”
“Dù sao ta chắc chắn muốn cùng y ở bên nhau.” Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này của mình và Tô Mặc Tu.
Thái tử không còn lời nào để nói.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không thèm để ý, hắn tới tìm thái tử chính là muốn nói nói chuyện này với thái tử, để thái tử có chuẩn bị tâm lý.
Ờ, thái tử còn có thể đi theo Thừa Đức Đế nói một câu về chuyện này, bồi dưỡng một chút cảm tình phụ tử của hai người!
Còn hắn thì thôi, thật ra hắn cũng không phải rất muốn làm hoàng tử.
Ngôn Cảnh Tắc ở thư phòng thái tử nửa canh giờ, nói suốt nửa canh giờ với thái tử về chuyện…… Tô Mặc Tu có bao nhiêu tốt.
Chờ hắn rốt cuộc rời đi, thái tử có loại cảm giác nhẹ nhàng thở ra.
Đệ đệ chung quy cứ nói Tô Mặc Tu thật tốt thật tốt, kỳ thật Tô Mặc Tu cũng không vì đệ đệ làm gì, chuyện đã nói với đệ đệ cũng là để đệ đệ đến nói với hắn.
Còn chuyện phá án…. Đó là đang cứu cữu cữu của hắn!
Tô Mặc Tu có lẽ căn bản không thích đệ đệ! Khả năng thích hắn chắc còn lớn hơn?
Ngừng lại!
Hắn thật là bị đệ đệ làm trật rồi, luôn nghĩ tới loại chuyện này.
Thái tử thở dài, sau đó liền thấy trưởng tử của mình A Phúc vọt tiến vào. Đứa nhỏ này lớn lên tròn vo, còn mặc cái yếm đỏ, thật sự đáng yêu lắm luôn! Thái tử bế bé lên một phen: “A Phúc, sao lại tới tìm cha?”
“Cha, con có chuyện muốn nói với cha!” A Phúc nói.
Trước đó, sau khi y nói với phụ thân ánh mắt Ngũ hoàng thúc nhìn y không đúng, vốn tưởng rằng phụ thân sẽ phân rõ giới hạn với Ngũ hoàng thúc.
Kết quả phụ thân y căn bản không hề làm như vậy, mấy ngày nay vẫn lui tới với Ngũ hoàng thúc!
Y quá nhỏ, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, muốn cho phụ thân y cảnh giác, chỉ có thể xuống tay từ chỗ phụ thân….
“A Phúc muốn nói gì?” Thái tử hỏi.
A Phúc nói: “Cha, trước đó con tiến cung, thấy Ngũ hoàng thúc tìm tổ mẫu, nói muốn cưới tỷ tỷ Tô gia!”
Vị Ngũ hoàng thúc kia của y, vào đời trước chính là cưới tiểu thư Tô gia, sau đó hắn có thể đăng cơ, Tô gia cũng ủng hộ.
Chỉ là vị Tô tiểu thư kia thân thể không tốt, bạc mệnh.
Sau khi thành thân nàng luôn sinh bệnh, chờ vị Ngũ hoàng thúc kia bước lên ngôi vị hoàng đế…… Càng không bao lâu đã qua đời.
Trước đó,Tô Cố cũng đã không còn hai nhi tử, nữ nhi lại xảy ra chuyện, trực tiếp liền cáo lão hồi hương.
Sau đó, Tô gia ở triều làm quan cũng chỉ còn con thứ của Tô Cố, người này chuyên tâm nghiên cứu học vấn, người này cũng từng làm lão sư của y, hơn nữa mãi cho đến khi y qua đời cũng vẫn còn sống.
Lại nói tiếp, y không tìm Tô gia phiền toái vẫn là bởi vì lúc Hoàng tổ mẫu đoạt quyền của y, vị này đã đứng về phía y.
Hiện tại…… A Phúc một chút cũng không muốn Ngũ hoàng thúc cưới được vị tiểu thư Tô gia kia!
Đồng thời y cũng tin tưởng, nếu phụ thân biết Ngũ hoàng thúc muốn cưới Tô tiểu thư, nhất định sẽ nhận thấy được Ngũ hoàng thúc, còn có Hoàng tổ mẫu kia dụng tâm hiểm ác.
“Con nghe lầm rồi, sau này, loại chuyện này đừng nói bậy.” Thái tử căn bản không tin lời nhi tử nói.
Con của hắn còn nhỏ mà, chắc chắn là nghe lầm.
Đệ đệ tuyệt đối không thể muốn cưới tiểu thư Tô gia, tuyệt đối là muốn cưới thiếu gia Tô gia.
“Cha, con không nghe lầm!” A Phúc nói.
“Con nghe lầm,” thái tử sờ sờ đầu nhỏ của bé, thở dài, “Hầy, nếu là Ngũ hoàng thúc con thật sự muốn cưới tiểu thư Tô gia thì tốt rồi.”
Gần đây tình cảm phụ tử của thái tử và Thừa Đức Đế càng ngày càng tốt, Thừa Đức Đế không còn cả ngày nhìn thái tử không vừa mắt, án tử của Thái Đình Hòa lại đã điều tra xong…… Thái tử trải qua rất khá, toàn không có lòng nghi ngờ gì với Ngũ đệ của mình.
Ở trong lòng hắn, Ngũ đệ vẫn là tiểu khả ái hắn nhìn từ lúc mới sinh.
Khi còn nhỏ cũng đáng yêu như con hắn vậy.
So sánh với ra, nhưng thật ra lão Nhị lão Tam lão Tứ…… Ha hả, một đám đều không đơn giản!
“Cha muốn Ngũ hoàng thúc cưới tỷ tỷ Tô gia?” A Phúc cũng ngốc ra.
“Đúng vậy, bọn họ rất xứng đôi, đáng tiếc……” Thái tử lại thở dài.
A Phúc quả thực không thể tin được, phụ thân y sẽ ngu như vậy, hoàn toàn nhìn không ra tới tâm tư của Ngũ hoàng thúc.
Phụ thân y như vậy, nếu lại bị hại, vậy phải làm sao bây giờ?
A Phúc sắp sầu muốn chết rồi.
Sau khi y đăng cơ đã đắp nặn Ngũ hoàng thúc thành bạo quân, mà này, cũng có căn cứ chuyện thật!
Ngũ hoàng thúc xác thật giết rất nhiều người!
Nhị hoàng thúc Tam hoàng thúc Tứ hoàng thúc cũng chưa chiếm được chỗ tốt nào!
Đương nhiên, y cũng không hảo cảm với ba thúc thúc này, phụ thân y xảy ra chuyện, hẳn là cũng có quan hệ với ba người này.
“Cha……” A Phúc kêu một tiếng.
Thái tử nói: “Được rồi, đã khuya rồi, con nên ngủ!”
Thái tử nói xong, bèn lãnh khốc vô tình mà gọi ma ma tới, ôm nhi tử đi ngủ.
A Phúc đã làm hoàng đế nhiều năm: “……” Y tức á!
Thời điểm A Phúc thống hận không thôi, bên kia, Tô Mặc Tu quỳ gối trong từ đường Tô gia.
Hôm nay y về đến nhà liền gặp phụ thân y.
Phụ thân y dẫn y đến thư phòng, liền nói với y sẽ vận tác một chút, để y ra ngoài làm quan.
Y nghe được lời này, không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Phụ thân y thấy hắn cự tuyệt, liền cho rằng y là bị Ngũ hoàng tử dụ dỗ, khăng khăng một mực muốn làm việc cho Ngũ hoàng tử, liền lời nói thấm thía mà khuyên y, nói thái tử gần đây quan hệ với bệ hạ đã tốt lên, Ngũ hoàng tử không thấy được có cơ hội, lại nói thái tử rất chiếu cố Ngũ hoàng tử, nếu Ngũ hoàng tử không màng tình nghĩa huynh đệ động thủ với thái tử, tương lai cũng không đối xử tốt với người bên cạnh được bao nhiêu.
Y biết phụ thân y lo lắng sau khi y giúp Ngũ hoàng tử rồi, hắn sẽ vắt chanh bỏ vỏ qua cầu rút ván.
Nhưng trên thực tế, y căn bản không giúp được Ngũ hoàng tử.
Nhưng y thật ra có khả năng sẽ…… Liên luỵ người trong nhà.
Mấy ngày nay, Tô Mặc Tu chịu đủ dày vò.
Ngay từ đầu, y đã không muốn liên lụy người nhà, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát liền thẳng thắn với phụ thân y.
Y nói trái tim y đã duyệt Ngũ hoàng tử, vì Ngũ hoàng tử làm cái gì cũng cam nguyện cả.
Sau đó, y liền từ thư phòng tới từ đường.
“Con suy nghĩ cẩn thận chưa?” Tô Cố hỏi nhi tử.
“Cha, lòng con duyệt Ngũ hoàng tử.”
“Con thật là điên rồi!” Tô Cố bị tức điên, đứa con trai này, thật sự là gàn bướng hồ đồ!
Tô Mặc Tu không nói lời nào.
Tô Cố lại nói: “Sao ngươi có thể làm ra loại chuyện này!”
“Cha, thật xin lỗi.”
“Bộ dáng này của ngươi chính là cho người ta chế giễu! Ngươi……” Tô Cố tức giận đến không được, lại hỏi, “Có phải Ngũ hoàng tử bức ngươi không?”
“Không phải,” Tô Mặc Tu gánh vác toàn bộ mọi việc, “Là con thích hắn.”
Tô Cố cũng không để ý lời nhi tử nói: “Ngũ hoàng tử trước đó có thể ồn ào trong Ngự Thư Phòng nói hắn thích nam tử, sợ là đã sớm chơi qua cái này, ngươi như vậy, hắn tự nhiên thích, ngươi có phải bị hắn dụ dỗ làm cái gì rồi không?”
Tô Mặc Tu cười khổ một chút: “Cha, hắn không có dụ dỗ con, hắn không thích con, là con tự mình đa tình, hôm nay con câu dẫn hắn, hắn không hề có phản ứng……”
Tô Mặc Tu đem chuyện phát sinh hôm nay nói ra.
Y chưa nói Ngũ hoàng tử từng bày tỏ với y, chỉ nói mình thích Ngũ hoàng tử, một bên tình nguyện, ý đồ câu dẫn còn không thành công.
Như vậy, phụ thân y mới không đi tìm Ngũ hoàng tử phiền toái.
“Sao ngươi có thể không biết liêm sỉ như vậy!” Tô Cố cầm cây gậy gộc muốn đánh người.
Tô Mặc Tu nói: “Phụ thân, ngày mai có đại triều hội, án Thái Đình Hòa sẽ kết, bệ hạ hẳn là sẽ tìm con hỏi chuyện.”
Tô Cố chỉ có thể ngừng tay.
Tô Mặc Tu xoay người, hướng tới Tô Cố dập đầu một cái: “Phụ thân, việc này đều là con sai, con sẽ một mình gánh chịu, cũng nhất định không liên lụy người trong nhà. Chỉ là ân dưỡng dục của phụ thân, con không thể báo đáp……”
Tô Mặc Tu ngẩng đầu nhìn về phía phụ thân mình, biểu cảm kiên nghị.
Tô Cố thấy biểu cảm y như thế, biết rằng tâm ý y đã quyết.
Đứa con trai này, khi nhận chuẩn một chuyện gì rồi là tuyệt đối không sửa đổi.
Mà hiện tại, nó đã nhận chuẩn Ngũ hoàng tử.
Ông đã nói mà, con ông luôn luôn thông tuệ, sao lại cự tuyệt không được Ngũ hoàng tử mượn sức…… Thì ra là thế!
Tô Mặc Tu lại dập đầu một cái.
Không có Ngũ hoàng tử bên người, y cũng không đến mức lo được lo mất, ngược lại vô cùng thanh tỉnh.
Y biết chính mình đã chọn một con đường như thế nào.
Y cũng biết, con đường này của mình tất nhiên khó đi, thậm chí có khả năng sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng y vẫn muốn chạy trên đó.
Chỉ là y thật sự rất có lỗi với người nhà, y nhất định tận lực báo đáp, ngoài ra…… Dẫu y có chết, cũng sẽ không liên lụy người nhà.
Tô Mặc Tu quyết giữ ý mình, Tô Cố cũng không thể nề hà, ông trầm tư hồi lâu, rốt cuộc hỏi: “Con tính toán như thế nào?”
Tô Mặc Tu nói: “Phụ thân, qua chút thời gian, con sẽ tìm một cơ hội…… Đến lúc đó cha có thể trục xuất con ra khỏi gia môn.”