Kéo ghế cho Kiều Kính Uyên xong, cậu để hắn ngồi xuống, đón lấy thuốc mà Thẩm Mộc đem đến, Diệp Cẩn Niên nhìn sơ qua một lượt, rồi mang nó đặt ở trên bàn trà, thân thủ múc cháo cho cả hai.
Kiều Kính Uyên chống đỡ cơn vô lực thôi thúc hắn vào khuôn khổ, nặng trĩu mi mắt hơi chút khép lại, Kiều Kính Uyên thô bạo dụi dụi mắt, ngứa rát đến mức phát đau, Diệp Cẩn Niên nhìn đến hành động hắn làm, cậu chộp lấy cổ tay đối “ Đừng dụi nữa, tôi mang anh đi rửa mặt ”
... ừm ” Kiều Kính Uyên đáp, mềm ướt khăn lau đi vết tích, may rằng Diệp Cẩn Niên kịp thời chặn lại hành vi hắn làm, nhưng đau rát cảm giác ấy không biến mất, ngược lại cành làm hắn khó chịu.
Diệp Cẩn Niên ấn chặt tay hắn, nghiêm túc dặn dò “ Không được chạm, dụi, muốn mù thì tôi không ngăn ’
“ Vợ.... ” Kiều Kính Uyên.
"
"
“Được rồi, im lặng, lát tôi giúp anh chườm đá, bây giờ ăn tối rồi uống thuốc Diệp Cẩn Niên dùng bông chấm nhẹ thuốc dưới mắt Kiều Kính Uyên, nhịn, rồi vô ngữ hóa thành bất đắc dĩ khó chịu, khóc đến cỡ đó rồi còn căng mắt ra nhìn cậu, kém chút nữa khiến chính cậu nhận không ra Kiều Kính Uyên.
Mắt sưng húp.
Khá buồn cười :)).
Diệp Cẩn Niên không rảnh chấp nhặt với Kiều Kính Uyên, bởi vì cậu còn bận trong tối nay, bỏ ra chút công sức dụ hống Kiều Kính Uyên cũng chẳng phải việc gì khó. Chỉ là nhẹ nhàng để Kiều Kính Uyên tùy ý chạm vào người, hắn liền ôm chặt không buông, tốn rất lâu thời gian mới bình lặng đến như hiện tại, Diệp Cẩn Niên tự thôi miên, bệnh nhân như hắn, ăn uống no đủ rồi uống thuốc, dưới tác dụng phụ, đủ để ngủ đến ngày mai.
Nếu không có sai sót gì.
Diệp Cẩn Niên đem lời cuối đấy vứt ra sau đầu, cậu về lại trong bếp, nhìn cháo được nấu kỹ càng, ninh nhừ thịt đến mềm, múc cháo vào hai cái bát, đặt trước mặt Kiều Kính Uyên và chính cậu, Diệp Cẩn Niên trong lúc ăn không nói.
Cậu chắp tay trước ngược, cầu nguyện và tuyên thệ, chẳng phải đạo thật, chỉ đơn thuần cầu nguyện vài ba giây, có lần trước ở nhà ăn trong giảng đường, một phần nào đã chứng minh thói quen của Diệp Cẩn Niên trước tính ngưỡng bữa ăn rất cần thiết.
Mặc dù tính ngưỡng cậu làm hời hợt và chẳng mang chút tôn thờ nào, mà thôi
kệ đi. Diệp Cẩn Niên vứt phẳng suy nghĩ của mình ra sau đầu, điều cậu làm có người sẽ chướng, nhưng cậu vui và ngăn ngừa hoạn từ trên trời rơi xuống là được.
Kiều Kính Uyên nhìn cậu cầu nguyện, chỉ xem mà không nói gì, giống như đã lâu rồi không thấy, hoài niệm trông ngóng cậu, chỉ cần là trong tầm mắt, Kiều Kính Uyên đều không rời đi dù chỉ một khắc.
Hương thơm phiêu du làm bụng đói cồn cào bắt đầu không yên, Diệp Cẩn Niên chẳng khác mấy với Kiều Kính Uyên, đã đói đến khó chịu, cậu chỉ nhìn vào bát.
Chợt “ Ngon không?”
Kiều Kính Uyên co quắp thật lâu mới hỏi ra vấn đề.
“Ừ” Diệp Cẩn Niên đáp, dù bản thân có thật ghét hoặc không ưa gì Kiều Kính Uyên, lại không thể không cảm thán rằng, trình độ nấu ăn của hắn cũng không tầm thường đâu.
Không tự nhận biết bản thân ánh mắt từ lúc nào đã trở nên nhu hòa, Diệp Cẩn Niên là loại thù dai, nhưng với thức ăn mà nói, cậu chẳng thể cưỡng lại nổi, nhẹ nhàng trả lời cho câu hỏi, ngẩng đầu lên khi.
Ánh mắt thay đổi, một dạng tĩnh lặng sông sâu đã ẩn chứa tia sáng, Kiều Kính Uyên vui vẻ cười khẽ, hắn không vội ăn “ Nếu vợ thích, anh có thể nấu cho em mỗi ngày ”
Diệp Cẩn Niên “ Không cần, phiền anh”
Thẳng thừng từ chối, bỗng chốc thấy cháo cũng không ngon nữa, bây giờ phun
ra được không nhỉ. Thiết nghĩ đến bữa ăn về sau đều do Kiều Kính Uyên nấu, Diệp Cẩn Niên có chút mong mỏi, vì cậu sẽ không nấu, ăn ngoài đa dạng, nhưng không bằng Kiều Kính Uyên.
‘Không tiền đồ ;; ’ Diệp Cẩn Niên bĩu môi nghĩ, trách chính mình vì một bữa cháo mà thèm đến bữa sau, vì phòng ngừa Kiều Kính Uyên lại đẻ thêm chuyện tiếp cận bản thân. Diệp Cẩn Niên chỉ có thể lạnh giọng xuống, cậu vô thức đem tay gõ trên bàn “ Tôi sao có thể cầu cho ngài xuống bếp, anh đừng để tôi bị người ta có cơ hội trách mắng, hưởng được bữa ăn hôm nay đủ để tôi bị nước miếng nhà anh phun chết rồi đấy ”
Ẩn ý câu nói mang theo dao, Kiều Kính Uyên ngơ ngác nhìn Diệp Cẩn Niên, bởi vì vừa rồi khóc, hắn lúc này nhìn cậu có chút mờ ảo, nhìn chẳng rõ được biểu tình cậu là gì. Kiều Kính Uyên lắc đầu “ Là, anh muốn ”
་་
“ Nhưng tôi thì không, cảm ơn ” Diệp Cẩn Niên “ Nếu anh không nhớ, thì tôi nói cho anh biết, tiểu thiếu gia họ Kiều à, chúng ta kết hôn vì ép buộc, vậy nên anh không cần tội lỗi, tôi không ngại đâu”
“ Trước đó sai lầm anh không cần chịu đâu ” Nói rồi, Diệp Cẩn Niên hơi phì cười, như rằng những lời oán và cậu cố tình hành Kiều Kính Uyên chưa rừng xảy ra, tự nhiên khai một lời nói đùa, Diệp Cẩn Niên chống cằm, hứng thú bừng bừng xem biểu cảm vặn vẹo rồi chết lặng của Kiều Kính Uyên.