“ Cậu muốn qua mặt cảnh sát chỉ bằng việc này? Nghĩ thật đơn giản! ” Thính Đình ánh mắt kỳ quái đánh giá Diệp Cẩn Niên, thiếu niên trước mặt ngây ngô, giống như đang nghĩ ngợi đến vấn đề gì đó, bắt đầu thay đổi cảm xúc, từ tự tin, chuyển thành mê mang.
Tuyệt nhiên không phải là sợ hãi chột dạ gì.
Diệp Cẩn Niên bừng tỉnh cảnh ngộ, ủ rũ trộm nhìn Thính Đình, vẻ rụt rè kết hợp với khí chất và gương mặt đáng yêu của Omega, thật sự toát lên khí chất yếu ớt cầu được bảo hộ.
Nhưng đó chỉ là trước lúc Diệp Cẩn Niên há mồm nói chuyện, Thính Đình tiếp đó nghe được cậu ta than ngắn thở dài.
Diệp Cẩn Niên ống tay áo là kiểu sơ mi, một chút rộng thùng thình, còn khá là dài, nó che khuất đến mu bàn tay, từng đoạn ngón tay trắng hồng nhô ra, khẽ lau lau đuôi mắt không tồn tại vệt nước. Diệp Cẩn Niên ưu thương lời nói “ Anh xem, tôi dù sao cũng là Omega yếu đuối cần được che chở, làm sao có cái gì ý xấu!? ”
Thính Đình “ Cậu nghĩ chỉ với thân phận là Omega, liền được voi đòi tiên? ”
“ Không phải à? ”
“ Cậu.... ”
Diệp Cẩn Niên còn rất tự mình hiểu biết, đoạn đường đến bệnh viện xem ra còn khá xa, vậy nên cái mỏ chưa lần nào được giải phóng đã ngứa ngáy không thôi, cậu mon men lấy bình nước từ trong góc.
Ưu nhã mà khoanh chân, vai đặt trên kệ, đầu vai dựa toàn lực ở thanh chắn cứng rắn, tự tay rót cho mình một ly nước thanh mát, răng rắc nghiến nát viên đá trong khoanh miệng.
Thính Đình: ....
Thứ quỷ yêu gì đây?
Diệp Cẩn Niên bộ dạng như hổ được thả về rừng vậy, hoàn toàn thoải mái trước Thính Đình, cậu từng ngụm từng ngụm uống xuống nước lê ép “ Đúng là dễ phát hiện ra được là tôi cố ý gây thương tích cho người khác, bởi vì tôi gọi được cho cảnh sát lẫn cấp cứu, nghĩa là lúc đó tôi rất bình thường và tỉnh táo, rồi khoảng thời gian các anh đến nơi, đủ để tôi bình tĩnh để dọn dẹp bằng chứng, giả dạng là bản thân bị bạo hành trong hôn nhân ”
“ Chứ chẳng phải chân còn đặt trên bụng anh ta như vậy đâu, nhưng tôi nhịn không được đó chứ, có thể là lúc đó tôi suy nghĩ không thấu đáo, chậc! ”
Tiếng tặc lưỡi để bày tỏ tâm tình bất định của Diệp Cẩn Niên, rồi cậu nhẹ nâng môi, rũ xuống mi, liễm diễm lấp lánh đôi mắt bị che đậy, dường như là nói ra lời thật từ tận đáy lòng “ Lần sau sẽ chú ý ”
Thính Đình vẻ mặt cạn lời, y hệt như biểu tình của vị trưởng đội cảnh sát vừa rồi, há miệng thở dốc, vô thức mà hỏi “ Cậu còn muốn có lần sau? ”
Diệp Cẩn Niên khúc khích cười thành tiếng, âm thanh dễ nghe cùng vui thích “ Tôi đùa anh đấy! ”
Thính Đình thở dài, mặc dù có hơi vô duyên khi hỏi sâu vào vấn đề của người khác, nhưng Diệp Cẩn Niên có lẽ là một ngoại lệ trong giao tiếp, nếu nói chuyện lâu một chút, không chừng còn lừa cậu ta đi được cũng không phải khó.
“ Tôi.... muốn biết tiếp theo cậu muốn làm thế nào ” Ngập ngừng, Thính Đình vẫn hỏi ra, sau đó là nhìn Diệp Cẩn Niên, không chắc chắn hỏi lại “ Được chứ? ”
“ Hảo nha! ” Diệp Cẩn Niên không sao cả mà đáp, vui vẻ và mang sự tín nhiệm không đáng có với một người xa lạ, póc, âm thanh không to, nhưng ở không gian kín như thế này, phá lệ rõ ràng. Thính Đình mở to mắt, hẹp dài nhãn phượng nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, cậu thiếu niên khi mái tóc bị vén lên, ướt át mồ hôi khiến nó không bị rơi vụng xuống, một đôi tai nhỏ vung vẩy khi bị chính sợi tóc của mình cọ đến.
“ Hừm! ” Diệp Cẩn Niên nheo mắt, ngứa ngáy mẫn cảm trên đỉnh đầu và từ xương cụt, khó nói nên thành lời cảm xúc. Một vài giây nghi vấn, khi thông qua đồng tử của Thính Đình, cậu đến gần hơn, từ đó thấy được bộ dạng của bản thân. Đôi tai nhỏ trắng ngần, đáng yêu cùng với cái nhếch mày bĩ khí của thiếu niên phản ngược. Tương phản manh vô cùng!
Diệp Cẩn Niên “ Ya! ”
Thính Đình tưởng cậu hoảng sợ và thẹn thùng, vội an ủi “ Cậu đừng la.... đây không sao, không việc gì, chỉ là từ vấn đề tin tức tố trong cậu hoảng loạn, chốc lát đến bệnh viện sẽ ổn thôi, cậu.... ”
Trái ngược với sự hoảng loạn của Thính Đình, Diệp Cẩn Niên bất chợt hỏi “ Tôi đáng yêu không? ”
Thính Đình “ Hả? ”
Diệp Cẩn Niên: :3?
“ Cậu.... cậu vừa nói cái gì? ” Thính Đình tỏ vẻ bản thân đã nghe lầm, hoặc bản thân hẳn là choáng váng nên mới nghe được người trước mặt hỏi bản thân hóa nửa thú có hay không xinh đẹp, đáng yêu.
Diệp Cẩn Niên chớp chớp mắt “ Anh cảm thấy tôi bộ dạng này, đáng yêu không? ”
“ ..... ” Thính Đình “ Cậu đang đùa tôi à? ”
Diệp Cẩn Niên nghiêm túc, có vẻ như nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời Thính Đình “ Tôi không! ”
“ Có vấn đề gì sao? ”
Tiếp sau đó, Thính Đình buộc phải giảng cho Diệp Cẩn Niên biết về thứ cơ bản và phản ứng thường thấy của việc hóa thú. Khi Omega hoặc Alpha rơi vào việc phát tình, hoặc đến kỳ phát tình, hóa thú là cách để dụ dỗ và câu đến bạn tình, cùng với đó là Pheromone tràn lan. Omega thường sẽ thẹn thùng khi làm trò trước mặt người khác mà hóa thú, chẳng khác nào đang câu dẫn.
Thính Đình thở dài “ Trường hợp của cậu hẳn là bị loạn phản ứng, khi chúng tôi đến hiện trường, cậu hẳn đã xảy ra kỳ phát tình, rồi tiêm thuốc ức chế, nếu thời gian dài khi Omega không được cấp Pheromone từ bạn đời, khả năng là không thể duy trì hoàn chỉnh dạng người, nếu đã ly hôn, tình trạng hóa tai thú và đánh dấu vĩnh cửu kia.... ”
Diệp Cẩn Niên xoa cằm, lẩm bẩm “ Lâu dài không trấn an.... ”
“ Cậu, bớt đau buồn.... ” Thính Đình một bên an ủi, điều mà hắn vừa nói, so sánh ra thì việc lâu dài không trấn an này của Diệp Cẩn Niên chẳng khác gì minh chứng cho việc bạn đời của đối phương không làm đúng bộ luật đã đưa ra. Tra tấn và cưỡng chế đánh dấu, hủy hoại tuyến thể bạn đời, đúng là đánh cũng đáng, phạt cũng chẳng hết tội.
“ Thính Đình ” Diệp Cẩn Niên gọi.
“ Hửm? ” Thoát ra khỏi suy nghĩ, hắn theo bản năng ứng thanh, ngẩng đầu nhìn Diệp Cẩn Niên.
Thiếu niên vẫn treo trên môi nụ cười xán lạn “ Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi kìa, vậy tôi lúc này có đáng yêu hay không! ”
Thính Đình “ ..... ”