Bóng người ngã xuống ban công, Kiều Kính Uyên chạy đến, đâm sầm vào thanh chắn mới vừa hay kịp lúc vươn tay lung tung túm lấy được áo của Diệp Cẩn Niên, kéo cậu vào bên trong, Omega nửa người nằm ngoài của than chắn, mông đều ngồi ngoài lan can như một cây chi chiết diệp, nửa bập bẹ bấp bênh giữ thăng bằng, nhưng phần lớn thiên hướng ngã về sau.
Diệp Cẩn Niên nhịn không được phì cười, sau đó là không dứt âm khúc khích cười vang. Tiếng cười ấy dễ nghe đến vui tai thích ý, người ngã vốn dĩ là cậu, vậy mà so sánh sợ hãi, Kiều Kính Uyên suýt chút nữa là khóc thành tiếng.
Hắn run run giữ chặt lấy Diệp Cẩn Niên, vòng tay kìm chặt chẽ eo cậu, kéo người đi vào bên trong, lưng dựa với lan can, Diệp Cẩn Niên ánh mắt đảo nhìn trời trăng, tuyệt chẳng chừa dư thừa ánh mắt cho Kiều Kính Uyên.
“ Xin em, xin em.....” Tiếng lầm bầm nỉ non, Kiều Kính Uyên bị một khắc trước hành động của Diệp Cẩn Niên giày vò đến tinh thần rơi vào hoảng loạn, hắn run rẩy chẳng thể khống chế cơ thể, giữ lại được chút ít lý trí, Kiều Kính Uyên vùi đầu vào lòng ngực Diệp Cẩn Niên.
Tựa như bị vứt xuống, sau đó tìm về được, Kiều Kính Uyên run lên cầm cập, vừa thương vừa sót làm sao.
“ Xin tôi, về điều gì?” Diệp Cẩn Niên xem hắn sợ đủ, lúc sau mới miễn cưỡng tha, lên tiếng hỏi, lôi kéo hắn từ cõi mộng về với thực tại, từ tinh thần Kiều Kính Uyên xem ra, nếu còn để hắn như vậy, điên mất thì không còn gì vui nữa.
Diệp Cẩn Niên đẩy gương mặt Kiều Kính Uyên, hắn khóc đến rối loạn cảm xúc
sau kính hách, cũng khá đáng xem, Kiều Kính Uyên giữ chặt góc áo cậu, hít từng ngụm khí để ngăn chặn nước mắt vẫn không ngừng lã chã.
Đừng chết.... tìm đến cái chết, đừng, xin em, gì cũng được, anh sẽ chuộc lỗi, xin em.....
"
“Ờ” Đối nghịch với Kiều Kính Uyên, Diệp Cẩn Niên bình tĩnh, vô hỉ vô bi, một dạng vô tình máu lạnh đến cực điểm, nếu biết Kiều Kính Uyên so sánh cậu Diệp Cẩn Niên thành dạng dễ dàng mềm lòng, chắc ai đó đã cười đến chết.
Diệp Cẩn Niên đã đạt được thứ mở lời yêu cầu mình mong muốn, cứ vậy gật đầu chấp nhận, sau đó liền đem Kiều Kính Uyên đẩy thật mạnh về phía sau.
* Sầm!
Thân mình chao đảo, Kiều Kính Uyên bị va chạm mạnh với cửa xếp, mặt kính cường lực lung lay phản xạ âm, Kiều Kính Uyên đầu va đập không nhẹ, trước mắt một trận choáng váng, hắn nửa khép nửa mở nhìn Diệp Cẩn Niên.
Cậu đi lên, giựt lại quả táo bị nắm chặt trong tay Kiều Kính Uyên “ Trả tôi!”
Rồi trở về ban công, cách xa nhau 1m hơn, Diệp Cẩn Niên định rõ khoảnh cách của cả hai từ đây về sau và mãi mãi về sau nữa “ Tôi không tìm chết, còn anh tránh xa tôi ra một chút, 1m! Không! Càng xa càng tốt, nếu anh dám chạm vào tôi một lần nào như vừa rồi, tôi nhảy xuống đây cho anh xem! Tôi không ngại đâu!
"
“ Em.....” Kiều Kính Uyên miễn cưỡng đứng thẳng, hắn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cậu, đi về phía cậu một bước, nhưng hắn chỉ thấy cậu nhướng mày, nụ cười hơi nâng lên một chút như thường thức hắn làm gì.
Càng như thách thức và khiêu khích, dám bước đến gần hay không?
Kiều Kính Uyên chôn chân tại chỗ, hắn không dám lại thử, vừa rồi, Diệp Cẩn
Niên nói được làm được, nếu không phải hắn phản ứng kịp.....
Chắc chắn rằng chẳng ai dám đem mạng sống ra thử nghiệm một cách trần tục đến như vậy, Kiều Kính Uyên cũng không đạt được bất cứ sự tính nhiệm nào từ trong ánh mắt lẫn hành động Diệp Cẩn Niên vừa đã làm.
Đó không phải là đánh cược, đó là uy hiếp, lấy mạng sống để uy hiếp hẳn không được đến gần và tiếp cận, Kiều Kính Uyên cắn răng, đè nghiến không cam lòng cùng với sợ hãi, miễn cưỡng, hắn gượng lên nu cười.
“ Không sao, vợ, anh sẽ cật lực không... làm em sợ, anh cùng em ngắm hoàng hôn, ha, em đừng để ý anh ” Kiều Kính Uyên dùng giọng nói run rẩy của chính mình để thuyết phục Diệp Cẩn Niên, cố gắng làm nó tự nhiên và ôm nhu nhất, hắn lùi về sau, mệt mỏi dựa người ở cửa, thể xác không một vết thương, nhưng tinh thần hắn lại mỏi mệt không thôi.
Diệp Cẩn Niên cong môi, xem hắn không hề tiếp cận bản thân nữa, Kiều Kính Uyên thỏa đáng cách cậu 1m xa, còn là bị đả kích vừa rồi tạo nên ấn tượng không nhẹ, muốn đến gần cậu rồi biệt nữu không dám tiến lên.
Diệp Cẩn Niên huýt sáo, rồi không nhìn Kiều Kính Uyên thêm, cậu xoay lưng, tựa tay lên lan can của ban công. Giờ đây bên tai chỉ còn tiếng của gió rít gào và nặng nề hơi thở, cái khác đương nhiên là của Kiều Kính Uyên.
Diệp Cẩn Niên hạ mi, nhìn quả táo bị cắn hai ngụm, ở lúc yên bình như thế này, tâm tư tình cảm phân chia, cách làm này của cậu bằng một hướng nghĩ nào đó có thể sẽ khá độc ác khi tra tấn một người hối lỗi muốn chuộc tội.
Nhưng thôi, cậu là kẻ ác cơ mà, kẻ ác thì có quan tâm gì đến con mồi mình muốn chơi cho đến chết đâu.
Nhìn mặt trời dần chìm xuống, biến mất khỏi đường chân trời, Diên Hải thành là một khu sầm uất thành phố giáp với biển, khi Diệp Cẩn Niên ở căn hộ này ngắm nhìn khung cảnh chạng vạng, vừa hay là nơi đẹp nhất.
‘Không tệ lắm ” Diệp Cẩn Niên bình luận, không tiếc lời khen ngợi dành cho vẻ
đẹp này, ngắm cũng đã ngắm đủ, cậu quay lại, nhìn Kiều Kính Uyên, chật vật cùng trắng bệch gương mặt, sợi tóc thô cứng kia ngoan dịu rũ vài sợi trước trán.
Hẳn là mệt mỏi, Kiều Kính Uyên từ lúc nào đã trượt dài xuống, ngồi dựa vào cửa xếp, nhắm lại đôi mắt giống đã ngủ rồi vậy, Diệp Cẩn Niên gặm táo, nhìn chằm chằm vào Kiều Kính Uyên không chớp mắt, cậu tiếp cận hắn vài bước.
Tự chủ ngồi xổm xuống, tinh tế miêu tả gương mặt Kiều Kính Uyên, tư thế của hắn lúc này rất thích hợp, nhưng Diệp Cẩn Niên sẽ không làm như vậy.
‘ Tùy ý đánh người là kẻ điên nha ’ Diệp Cẩn Niên trong lòng ngân nga, nhưng cánh tay thu lại đã chứng minh rằng cậu vốn tưởng muốn làm như vậy. Tự nhủ không làm, chỉ để không phạm phải lời hứa chính mình đặt a quy tắc đối xứng, Kiều Kính Uyên làm sai thì cậu mới đánh.
Chứ thực ra, muốn đánh, cậu đã đánh lâu rồi chứ cần gì quy tắc linh tinh, cậu điên mà, ai dám nói lý lẽ đâu?