Kệ, hèn tí thì vợ mới tha.
Xắn xắn núi dẻ trên người gọn gàng, Kiều Kính Uyên hừ ca vào bếp nấu một bữa ăn chất chứa yêu thương, thủ pháp nhuần nhuyễn lựa chọn nguyên liệu và nêm nếm, bởi lần đầu động vào những thứ này nên khâu sơ chế hắn vẫn còn lóng ngóng. Nhưng hắn có cách nấu và kí ức ở đây, nhanh chóng làm quen được với sự tỉ mỉ này, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Tích tắt tiếng kim đồng hồ nặng nề di chuyển mũi kim, phòng bếp rất nhanh đã mang một mùi hương thơm ngọt cực kỳ. Diệp Cẩn Niên cơn sốt thuyên giảm đi, chắc nhờ thần hồn với năng lực riêng đi cùng vào với thế giới. Cậu kéo chăn, ngồi dậy trên giường, nheo rồi mở mắt để thích ứng chốc lát, quơ quơ đầu, ngốc mao sợi tóc dựng lên khá buồn cười.
Diệp Cẩn Niên sờ sờ đỉnh đầu, tai mèo không biết từ khi nào đã mất tích, bản thân nhớ đến hơi ấm và gian mũi thoang thoảng mùi rượu, nâng chăn lên, gần với chóp mũi, Diệp Cẩn Niên ngửi ngửi lại thử. Quả thật là một mùi rượu, không rõ là của loại nào, kiếp trước không thử tiếp xúc qua, kiếp này Diệp Cẩn Niên miêu tả không rõ được đây là loại rượu nào, còn khá... thơm ngon.
Cậu giở chăn, chân dẫn trên thảm mềm, bên cạnh giường đã đặt sẵn một đôi dép lê, Diệp Cẩn Niên bước khỏi giường, quần áo ngủ dệt bằng tơ tằm. Lướt qua một ý nghĩ, cậu trước mắt tối sầm, rối tinh rối mù suy nghĩ như pháo bổ bên tai.
Nghe được bên ngoài có âm thanh, theo đó một mùi thơm gợi lên. Diệp Cẩn Niên liếm môi, cảm giác đói bụng bắt đầu kêu gào không thôi, * cạch. Cánh cửa phòng ngủ được vặn mở, Diệp Cẩn Niên dò bước ra khỏi phòng, Kiều Kính Uyên cũng đã từ bếp ngó đến.Vui vẻ chạy nhanh đến trước mặt của Diệp Cẩn Niên, Kiều Kính Uyên vươn tay
lau lau mi mắt cậu, mang theo hương bếp dầu ăn, nhưng tay của Kiều Kính Uyên khô ráo cực, mặc dù vẫn còn có giọt nước chưa hoàn toàn vơi đi.
Chỉ có một khả năng, dù Diệp Cẩn Niên năng khiếu bếp núc tệ hại, nấu chẳng khác nào độc chết người, bội thực, mà cơ bản thì cậu vẫn nắm giữ được. Đôi tay khi nấu ít nhiều có dính đến gia vị, mà Kiều Kính Uyên tự tin đến cẩn thận, rửa tay và lau sạch sẽ trước khi chạm vào người.
“ Anh nấu ăn? ” Diệp Cẩn Niên cẩn thận ngửi mùi thơm từ bếp, tò mò cùng không thể tưởng được nhìn hắn, Kiều Kính Uyên mỉm cười, hắn đặt tay bắp tay, đêm Diệp Cẩn Niên xoay người. Sau đó xốc nách thiếu niên đi vào phòng tắm.
Diệp Cẩn Niên
* Tiểu hoa miêu, đi rửa mặt rồi ăn, đói lắm rồi có đúng không, ngửi được mùi thơm đã dậy rồi ” Ngữ điệu của Kiều Kính Uyên cực kỳ ôn nhu, cùng với ý cười khi yêu chiều, hắn không chút tốn lực đã ôm Diệp Cẩn Niên đứng trước bồn nước.
Từ sau lưng, hắn tựa cằm bên bả vai Omega bé nhỏ, vuốt nhẹ sợi tóc và đỉnh đầu Diệp Cẩn Niên, cùng tiếc nuối và ngây ngô, làm Diệp Cẩn Niên suýt lầm tưởng rằng người trước mặt thật sự mất trí nhớ.
“ Vợ ơi, em quá ốm, cơ thể đơn bạc thế này thì không thể khỏe mạnh được, anh có học nấu cháo, về sau anh dưỡng em! ”
“ Anh làm có được không....” Diệp Cẩn Niên nghiêng đầu, né tránh lông tóc Kiều Kính Uyên dán đến, buồn ngứa làm cậu giữa mày lại nhăn một chút. Kiều Kính Uyên tự nhiên dán chặt đến khiến cậu phản cảm cực kỳ, cảm giác phản bội lời thề cùng bất lực làm cậu giận run.
Nhận thấy né tránh rất nhỏ đến từ Diệp Cẩn Niên, sự ẩn nhẫn cứng đờ mà vẫn cố cùng Kiều Kính Uyên dò hỏi. Điều này như một minh chứng làm Kiều Kính Uyên hiểu lầm về việc đang dần tiếp cận lấy được lòng tin, hắn yêu đến chết sự mềm lòng này đến từ Diệp Cẩn Niên.
Lấy từ tủ cất chứa, khăn dùng một lần được nước thấm ướt qua, Diệp Cẩn Niên bị nước lạnh làm giật mình, vội ngăn chặn lấy cổ tay Kiều Kính Uyên “ Tôi tự làm được, chúng ta không thân thiết đến vậy ”
Hắn không nghĩ lời gì mà bỏ qua kháng cự đó “ Vợ không cần động, để anh!"
Kiều Kính Uyên vừa nói, vừa hành động thực tế, không xem tiểu miêu nhà hắn giẫy giụa, khinh thường như gãi ngứa. Chẳng tốn lực gỡ gạt tay cậu xuống, lòng bàn tay đặt hờ lên trên vị trí sau gáy Diệp Cẩn Niên, ngăn chặn vết thương, sau đó đặt lên mu bàn tay chính hắn nụ hôn. Gián tiếp biểu đạt ân cần cùng một lời hứa nguyện liên kết.
Chân thành tha thiết nhìn vào trong gương, nguyệt lượng trong suốt đôi mắt không vẫn chứa nhục dục, Kiều Kính Uyên cười xán lạn, so với ngốc cẩu không khác bao nhiêu, hắn giúp cậu lau mặt, cũng bắt được tay cậu.
Diệp Cẩn Niên
Đôi tay được lau ướt, cách một lớp khăn, Kiều Kính Uyên tránh đi tay trái đang băng bó, dù vậy, vẫn bị nước vươn phải. Kiều Kính Uyên cậy nhẹ lớp vải băng bó, thô sơ làm nhanh gọn, nhưng không chắc chắn, dù thuốc và khâu sử lý đã hoàn chỉnh, nhưng vẫn chẳng làm hắn vừa ý.
Bị lệch rồi, lát anh giúp vợ băng bó cái khác, đảm bảo đẹp!”
* Thup!
“ Ah.... ” Kiều Kính Uyên trượt xuống đất, quỳ gối dưới sàn, tư thế vẫn như cũ oai vệ nhưng cũng không thiếu sự chật vật, hắn ôm mạn sườn, cùng vết thương của tối hôm qua bị đánh, cách bụng rất gần, cùi chỏ không hề khống lực.Như trong dự đoán tính toán, Diệp Cẩn Niên chờ đợi để vị trí thích hợp, mới đưa ra đòn đánh chủ đạo làm Kiều Kính Uyên chẳng thể đề phòng mà hứng trọn hết thảy.
Cậu dùng khăn lau khô gương mặt, tay cũng không ngoại lệ, bước ra khỏi phạm vi phòng tắm, Diệp Cẩn Niên nhìn Kiều Kính Uyên, xoay lưng “ Tôi chẳng rảnh để chơi trò gia đình với anh, đừng khiến tôi điên lên”
“ Lỗi anhh ” Kiều Kính Uyên gọi vọng ra xin lỗi, âm trung mang theo run rẩy vì đau, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, vẫn có thể nhe răng cười ngốc. Chống đỡ đứng lên, cơn đau đến điếng người, kẻ khờ dùng tấm chân tình, lấy đau làm trả giá, Kiều Kính Uyên rảo bước theo sau Diệp Cẩn Niên “ Vợ ơi, anh không cố ý nha, thúc tay có đau hay không, vợ, tha anh, đựng giận nha ”
Diệp Cẩn Niên: "..."
Ồn ào!