“ Của anh, cho vợ anh sờ lại! ” Kiều Kính Uyên nhoẻn miệng cười, hắn chạm tay phủ lên bàn tay Diệp Cẩn Niên, ấm áp nóng rực móng vuốt nhẹ nhàng cọ xát làm loạn, chờ đợi đến vài giây sau, Kiều Kính Uyên đưa tay trái của cậu, hướng nó đến trên đầu hắn.
“ Ư.... ngứa! ” Diệp Cẩn Niên chạm phải đầu tóc hắn, thô ráp đầu tóc giống gai nhọn, sờ soạng khi, chúng trát vào tay, cực kỳ không khơi dậy Diệp Cẩn Niên một chút hứng thú muốn sờ chút nào cả, không mềm mại!
Cậu biểu lộ vẻ mặt ghét bỏ, giằng co tay mình khỏi Kiều Kính Uyên như muốn rút về.
Nhưng cậu khá thích thú khi thấy được đôi tai của Kiều Kính Uyên, màu xám làm chủ đạo, vành trong là màu trắng, tai thú nhìn nhọn cao vểnh, chỉ là khi vật chủ nghe được câu chê bai của Diệp Cẩn Niên. Chúng nó hơi rũ xuống, cùng bày ra tư thế ủy khuất bị bỏ rơi, Diệp Cẩn Niên vốn tưởng muốn thu tay, lại để tùy ý theo chỉ định của Kiều Kính Uyên, nhẹ nhàng chạm đầu móng thịt khẩy nhẹ đôi tai kia.
“ Vừa ý chứ? ” Kiều Kính Uyên vui vẻ híp mắt, hắn vòng tay ôm lấy eo Diệp Cẩn Niên, kéo Omega của hắn vào lòng, điều chỉnh tư thế để đối phương ngồi trên chân đùi hắn. Hành động chậm chạp cực kỳ, là để dò xét xem sự phản ứng và đề phòng Diệp Cẩn Niên đang có.
An toàn ôm được người vào lòng, Kiều Kính Uyên hoàn toàn chẳng thể kìm được trái tim đang gào thét lên, hít vào một ngụm thật sâu, ướt át dầm dề mũi hôn dụi và hôn lên tại trắng ngần.” Diệp Cẩn Niên vỗ đuôi trên mặt ghế, bàn tay nhân nhượng khi đang thủ thế, chuẩn bị túm lại tai Kiều Kính Uyên, đem nó xả đến dày xéo biến dạng, nhưng..... nhưng.....
Diệp Cẩn Niên cuối cùng gì cũng không làm, thoải mái hơi thở mang theo Pheromone của Alpha, Diệp Cẩn Niên toàn bộ hành trình khi ở cùng Kiều Kính Uyên, thông qua hơi ấm và trấn an, bản thân lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
So với gặp những người khác, Diệp Cẩn Niên đều chẳng khống chế nổi được tính cách của mình, chính cậu cũng nhận ra điều khác lạ ấy, và không hẳn đó là xấu. Ngược lại, giải quyết được vấn đề triệt để, dạy dỗ và dẫn đến một kết cục tốt đẹp hơn.
Dùng bạo lực để trấn áp bạo loạn, vậy mà đến cuối cùng, thua thiệt trong tay Kiều Kính Uyên.
Diệp Cẩn Niên dựa đầu một lát, áp tai lên ngực chồng hờ, lắng nghe thấy tiếng nhịp tim đập loạn, chẳng thể nào giả dối được tiếng lòng thấp thỏm, Diệp Cẩn Niên yên lặng cực điểm. Cậu vô định nhìn vào bàn tay chính mình, đặt gọn lên tay Kiều Kính Uyên, được vuốt nhẹ, vẩy ngược được bao bọc bảo hộ cậu vậy mà bị vuốt phẳng bởi chính kẻ cậu muốn giết chết nhất.
Kiều Kính Uyên tay trái chạm đến sau gáy, làm Diệp Cẩn Niên cứng đờ, phòng bị sắp giằng ra khỏi cái ôm “ Anh xin lỗi...”
Diệp Cẩn Niên
“ Là tại anh ” Kiều Kính Uyên tránh đi vị trí vết thương chủ chốt, đơn thuần phủ hơi ấm, và hòng ngăn trở các sợi tóc của Diệp Cẩn Niên chọc phải nó. Khi tắm, vô ý lẫn cố tình đều chạm phải nước, chẳng xinh đẹp gì vết nham nhở không thể nhìn thẳng, Kiều Kính Uyên trầm mặc giây lát, đau lòng lại hôn Diệp Cẩn Niên “ Vết thương không thể chạm nước, em sao lại đi tắm? ”
Diệp Cẩn Niên và một phách vào mặt Kiều Kính Uyên “ Dơ, được chưa? Tôi bị thương hay là anh, chẳng lẽ tôi không được tắm? Bẩn chết đi được!”“ Vâng vâng, là anh lỡ lời ” Kiều Kính Uyên thấy nhà hắn miêu miêu lại sinh khí, tức giận đến mức sắp xù lông cắn người, vội vàng đầu hàng ngay, lập tức hạ mình xuống nước trước để xin Diệp Cẩn Niên tha thứ. Mặc cho mũi gian ứng đỏ vì bất ngờ bị vỗ phải, bắt được cổ tay Diệp Cẩn Niên, hắn hôn nhẹ lòng bàn tay thương tích, gò má áp vào tay Diệp Cẩn Niên.
‘....? ’ Cậu chớp chớp mắt, cảm giác hành động này của Kiều Kính Uyên hình như quen quen, giống như cậu đã gặp ở một nơi nào đó mà chính cậu còn không nhớ từ lúc nào ‘Không lẽ là Dejavu?’
Diệp Cẩn Niên ngơ ngác mà nghĩ.
Lòng bàn tay trái thương mới vừa xảy ra, dù đã sơ cứu và băng bó, Diệp Cẩn Niên lúc này cảm giác đến được cơ thể đi đến cực hạn, cậu rùng mình trước cái lạnh đang dần làm cậu phải run rẩy.
Mơ hồ sắp ngất đi, Diệp Cẩn Niên cằm bị nâng lên một đoạn, trán dán lên một vật gồ lõm cứng rắn, ngửi được mùi rượu thơm ngọt đang dâng đến tận nơi, sóng mũi cùng Kiều Kính Uyên đỉnh đỉnh, thiếu niên mơ màng vươn tay.
* Bốp!
“ Tên - khốn! Cút đi! ” Diệp Cẩn Niên cận kẽ nghiến răng, dù mơ hồ bởi cơn sốt đang dần nặng hơn, sau khi mắng xong, cậu giương môi cười chế nhạo, ý thức gắng gượng phút chốc đã biến mất. Bất tri giác ngã nhào không phương hướng, Kiều Kính Uyên vươn tay đón được Diệp Cẩn Niên, bên má dấu vết nặng nề vẫn không khiến hắn tức giận.
Vỗ về sóng lưng đơn bạc cùng thân thể yếu ớt nằm ngoan, Diệp Cẩn Niên dựa cắm trên vai hắn hít thở hổn hển, chỉ có dung túng cùng ôn nhu.
“ Ừm, là anh không tốt, anh khốn nạn, vậy nên em cứ việc trút giận lên anh, nhưng đừng rời đi, chán ghét, và đừng bỏ lại anh“ Được chứ? ”
Nỉ non câu hỏi không một câu trả lời được giải đáp, cũng sẽ không đạt được lời chắc chắn đến từ Diệp Cẩn Niên, hèn mọn đi cùng âm thầm thay đổi từng chút một. Không có gì là quá muộn màng để thay đổi cả, đơn giản chỉ là, Diệp Trí đã không còn thôi.