‘Nhóc còn cần anh giúp gì không? ” Kỳ Niên vô ngữ, lau mặt để trộm che giấu biểu tình co giật không khống chế nổi, cảm giác hình tượng của bản thân vốn chuyển biến tích cực, từ lười ăn đến soái khí, nước chảy mây trôi uyển chuyển, nào có ngờ được sau một câu chuyện của Diệp Cẩn Niên. Hắn theo không kịp mà làm cho khờ đi.
Diệp Cẩn Niên xả vai, đau thương không tới, oán hận không nhiều, lơ đễnh lại hướng ánh mắt nhìn về ngoài kia nắng sáng, bức màng theo gió tung bay phấp phới, hành trình cùng Kỳ Niên giao lưu, có lẽ lời nói không nhiều lắm, cậu càng không dự tính nhờ vả trực tiếp.
Vậy nên, Diệp Cẩn Niên hì hì cười, ngoan dịu lắc đầu “ Em không cần ”
“ Vậy là được rồi! ” Kỳ Niên gật đầu, bổ nhào tới phía Phù Khởi, từ lúc này hình tượng nghiêm nghị vỡ nát đến trầm trọng, hắn cũng không thèm quản nữa, áp trọng lượng cơ thể dán dán Phù Khởi. Làm biếng đến cực điểm, ấm áp hơi thở phả đến bả vai, dù cách một lớp dày quần áo Phù Khởi vẫn cảm nhận được.
“ Mệt ~ ” Kỳ Niên than vãn một cách ấu trĩ, cọ xát làm loạn quấy nhiễu, đầu tóc đỉnh vành tai mang theo cảm giác bị vuốt ve gợi tình, âm thanh Kỳ Niên theo mỗi lần biến hóa là mỗi lần khác biệt. Nhất là khi chậm rãi làm nũng, dễ nghe lại khiến trái tim Phù Khởi bị khoáy động mạnh, Kỳ Niên có được sự dung túng từ Phù Khởi, Kỳ Niên càng là trưởng thành không nổi “ Thế giới bên ngoài thật đáng sợ, Phù Khởi, ôm ôm tôi ”Phù Khởi biểu tình lãnh đạm, hơi cúi xuống ánh mắt, giật nhẹ đầu ngón tay rồi
đưa lên vỗ về phía sau lưng Kỳ Niên “ Anh vất vả rồi”
“ Vậy, về nhà chứ?”
“ Ya ~ ” Kỳ Niên ngụm nhỏ đáp ứng, vui vẻ khép mắt, treo trên người Phù Khởi, hẫng đi chới với, Phù Khởi đứng lên không chút suyễn hơi, hướng Diệp Cẩn Niên chào tạm biệt.
Cậu thưởng thức cả hai không xem ai ra gì, đúng hơn là không ngại việc có cậu ở đây, nếu xét theo phương thức khinh miệt thì lại là vấn đề khác. Diệp Cẩn Niên chỉ cười cười, cậu đứng dậy tiễn hai người cho đến tận cửa, Kỳ Niên hơi thở đều đặn, lủng lẳng chân đặt ngang bên eo.
Khi cúi người nhặt lại giày của Kỳ Niên, Phù Khởi trước khi rời đi còn quay lại.
Một câu hỏi.
“ Cậu rốt cuộc là ai?
"
Diệp Cẩn Niên khoanh tay “ Anh đoán?
"
Nếu không phải Diệp Trí, chỉ có khả năng là người giống người thay thế, đóng giả, và bọn hắn có ADN vật mẫu ở trong tay, nếu thật sự tra ra không phải Diệp Trí, việc sau đó là phải nghĩ cách kế tiếp. Phù Khởi lại nghĩ không ra tại sao người trước mặt lại hồn nhiên đến mức tự tin, phải, nhưng cũng không phải, hệt như sinh đôi, chỉ khác mỗi tính cách.
Diệp Cẩn Niên xem hắn sắc lạnh ánh mắt khi nghiêm túc xem xét, cậu vẫy tay “ Một ngày tốt lành, anh dâu, hẹn gặp lại vào lần sau ah
"
Phù Khởi “
“ Tôi có tên, về sau đừng gọi kiểu như vậy trước mặt người khác ”“ Thế còn khi có anh Kỳ Niên? ” Cậu hỏi.
"
.” Phù Khởi nhấp môi, việc bị trêu ghẹo không phải ngày một ngày hai, và Kỳ Niên còn rất thích việc đánh dấu chủ quyền hắn với bên ngoài, mặc dù mọi người đều biết hắn thân phận là gì. Lại chưa từng được Kỳ Niên chắc chắn trước mặt người nhà, dù bên phía nhà chính chẳng hiếm lạ gì lắm, nhưng là.... chính miệng Kỳ Niên giới thiệu như vậy, hắn trong lòng chút ít vẫn thỏa mãn, vì yêu thích của Kỳ Niên, hắn đành không tự nhiên đáp “ Tùy cậu”
“ Tôi đi trước
“ Vầnggg ” Diệp Cẩn Niên đáp, ngóng nhìn từ cánh cửa dáng vẻ Phù Khởi rời đi, dư vị chạy trối chết để trốn tránh đi tình huống ngượng ngùng đó, Diệp Cẩn Niên hì hì cười, chuyện của anh dâu với Kỳ Niên còn khá có ý tứ.
“ Oáp ~ ” Thiếu niên vươn vai khẽ ngáp, vung chân đóng sầm lại cửa nhà, tung tăng lột bỏ khăn tắm ở trên đầu, ẩm ướt sợi tóc vẫn chưa mấy khô ráo khiến đôi tai mẫn cảm khó chịu không thôi.
Nghĩ đến dụng cụ chuyên dùng, Diệp Cẩn Niên đi lục lọi trong nhà xem thử có máy sấy tóc hay không, bản thân cậu còn chưa kịp rời đi để tìm kiếm, chuông cửa lại lần nửa vang lên.
* Thình thịch!
Trái tim nhảy thót một cái, sau đó là liên hồi cấp tốc, Diệp Cẩn Niên nhất thời bị choáng váng, cậu đứng khựng tại chỗ chốc lát. Tựa như bị lực lượng vô hình giam hãm cơ thể, nóng rực như có sợi dây liên kết ảnh hưởng đến, cả hai.
Tách ra chẳng bao lâu, phản ứng khi gặp lại giống chia cách tam thiên vạn thu Diệp Cẩn Niên bị thúc giục muốn chạy nhanh mở cửa. Giữa mày cậu nhăn chặt rồi buông lơi, Diệp Cẩn Niên ánh mắt bằng phẳng rũ xuống, gân xanh giật nhẹ rồi hơi giơ lên tay phải.
* Tích!
* Cạch.
Một âm nhỏ, vật nặng bị gõ nhẹ trên mặt sàn, Diệp Cẩn Niên nâng lên, một tay đỡ đầu sắt, cán gỗ được nắm chắc chắn, cong lên nụ cười, đắc ý quẩn quanh ác thú vị, Diệp Cẩn Niên từng bước tiến về phía cửa, cổ họng ngâm nga giai điêu nhu hòa dễ nghe.
Bổ, hay không đây?
Trúng hay trượt nhỉ?
* Cạch.
Cánh cửa trước mắt được hé mở, nam nhân ảm đạm lo sợ biểu tình biến mất, mà thay vào đó là sáng lấp lánh vui mừng, giống chỉ cẩu bị nhốt bên ngoài cửa, hưng phấn vẫy đuôi khi chủ nhân rũ lòng thương xót cho vào trong nhà.
Chưa kịp để vui mừng, tiếng gió vuông vứt và dự cảm nguy hiểm ập đến!