Nếu không có việc gì, tôi thất lễ! ” Diệp Cẩn Niên nhanh hơn lui về sau một bước, đương lúc buông tay muốn đóng lại cửa nhà, khe cửa chen vào mũi giày, đóng không được, ngược lại Kỳ Niên đã tự nhiên đẩy cửa đi vào.
Cực kỳ tự nhiên!
‘Nhà tôi! ’ Diệp Cẩn Niên ở trong lòng căm phẫn gào rống, đôi mắt to tròn trừng lớn nhìn Kỳ Niên, cơn tức giận men lên, dù không có đuôi và tai lộ diện, nhưng đủ làm người liên tưởng đến xù lông miêu nhi sẵn sàng nhào lên trải cho vài đạo vết thương. Cuối cùng, Diệp Cẩn Niên chỉ đe dọa mà không đối với người có khuôn mặt có mấy phần giống chính mình hạ thủ ra tay.
Chưa kể tính cách Kỳ Niên còn có phần nào đó giống cậu, nếu không phải nể tình cả hai giống nhau. Diệp Cẩn Niên quả thực đã sớm cầm gậy đập người này nhừ tử, chứ chẳng phải để yên như thế này đâu.
Giận là có, nhưng bình tĩnh càng nhiều hơn, Diệp Cẩn Niên u ám dõi theo cử chỉ hành động của Kỳ Niên, hắn ngồi trên thèm, vươn vươn chân, vọng ánh mắt về phía Diệp Cẩn Niên, phía sau.
Cậu mí mắt giật nhẹ, hết nói nổi người trước mặt, như hiểu được ý mà Kỳ Niên muốn, Diệp Cẩn Niên né tránh sang một bên, Phù Khởi theo đó đi vào cùng trong nhà, cẩn thận cùng biểu lộ biểu cảm xin lỗi ngượng ngùng với Diệp Cẩn Niên, đặt một hộp ấm áp vào tay cậu.
Tiếng Kỳ Niên gọi khẽ tên của Phù Khởi, chẳng lo có người đang nhìn hai người bọn họ hỗ động, Phù Khởi khụy gối xuống mặt đất, thuần thục tháo dây giày giúp cho Kỳ Niên.
.” Cái gì, vậy?Diệp Cẩn Niên sửng sốt đến mức thẳng vậy biểu lộ sự kinh ngạc.
“ Đỉnh cao của sự lười biếng? ” Cậu hỏi.
“ Oáp ~ ” Kỳ Niên híp híp mắt nhìn Diệp Cẩn Niên, hì hì cười khẽ rồi ngáp nhẹ, sau đó hắn bị Phù Khởi kéo vào trong phòng khách ngồi. Biết chắc chắn thể nào người cũng từ thẳng trượt dài nằm xuống, nên Phù Khởi đành ngồi làm điểm tựa cho Kỳ Niên, cả hai lúc này đây mới bình tĩnh nhìn Diệp Cẩn Niên.
Ý cười cùng với ánh mắt Kỳ Niên rất có ý vị.
“ Khoan đã, sao hai người lại đến đây, tôi có quen biết gì đâu? ” Diệp Cẩn Niên đến lúc này mới từ cú sốc vì kiến thức mới lạ kỳ quái đã được tiếp thu, cho đến lúc xuyên vào thế giới này, Kỳ Niên là người dị hợm nhất mà cậu gặp phải.
Lúc gặp người bất bình thường, não bộ Diệp Cẩn Niên mới vận hành một cách có logic, cậu đặt hộp mà Phù Khởi vừa rồi đã nhét vào tay cho cậu lên trên bàn ăn.
Thiết kế của căn chung cư của Diệp Cẩn Niên hiện đại và rộng đến bất ngờ, bên trong ẩn tình dĩ nhiên không đoán mấy cũng nghĩ ra được là ai. Đường luồng ngắn để giày dép, vào hơn là nhà bếp và bàn ăn, sau đó mới đến gian phòng khách.
Bên phải có phòng trống, còn bên trái là phòng ngủ và nhà tắm, riêng ra một phòng sách, nếu nói là chung cư lại chẳng ai tin có một nơi dám xây dựng kiến trúc như vậy. Nhưng nó tồn tại!
Diệp Cẩn Niên chưa tham gia nhà mới, đã gặp phải Kỳ Niên.
Hai người ngồi đó nhìn cậu, bầu không khí có chút ngượng ngùng không tên, Phù Khởi hơi cúi nhẹ đầu như thay cho lời xin lỗi và chào hỏi, sau đó mở lời giới thiệu về bản thân một lần nữa.“ Tôi là Phù Khởi, vừa rồi chúng ta gặp nhau ở thang máy ”
11:53
Diệp Cẩn Niên nhướng mày nhìn hắn, ừ khẽ, rồi hướng ánh mắt đến Kỳ Niên, rõ ràng ý tứ của cậu, Phù Khởi dò xét xem Kỳ Niên vẫn không nói gì. Nhìn chằm chằm vào thiếu niên nhỏ nhắn cũng đang đáng giá ngược. Cùng với sự lắng nghe từ Phù Khởi.
Cả hai đều giống nhau, thống nhất một ánh mắt tìm tòi so sánh, Phù Khởi họ nhẹ “ Còn đây là.....”
“ Diệp Kỳ Niên, Alpha, còn cậu? ” Kỳ Niên chơi xấu ngắt lời Phù Khởi, hơi nâng thân ngồi đoan chính, so với sự biếng nhác chẳng ra gì vừa rồi, khi này Kỳ Niên có vẻ dễ nhìn và dễ nói chuyện hơn hẳn.
‘Diệp Trí, Omega ” Diệp Cẩn Niên theo lệ thường dùng cái tên nguyên chủ để giới thiệu, cậu hơi lơi lỏng cảnh giác một chút, bởi vì không cảm nhận đến ác ý và sát ý, chẳng rõ mục đích của hai người này là gì cho lắm.
"
Nội việc tạo ấn tượng ban đầu là âm điểm, Diệp Cẩn Niên hoàn toàn có thể chấp nhận được mà không làm loạn lên.
Cùng họ? ” Kỳ Niên nghiêng nhẹ đầu, không xác định thăm dò ý kiến với Phù
Khởi, hắn hơi lắc đầu tỏ vẻ không tồn tại người như vậy trong gia phả, Kỳ Niên khó hiểu “ Cậu cùng lão bất tử kia có quan hệ gì?!"
“ ? ” Diệp Cẩn Niên mờ mịt “ Ai cơ?
“ Còn dám không nhận! ” Kỳ Niên ngữ khí chất vấn, sau đó nhận ra bản thân dùng là biệt danh chỉ hắn và Phù Khởi biết, vậy nên sửa lại lời “ Diệp gia người nắm quyền, Diệp Vân, cha tôi ”
Diệp Cẩn Niên một giây cũng chưa nghĩ, nghe đến cái tên này, trong ký ức cậu hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ là, hiểu được câu hỏi mà Kỳ Niên nói, cậu nháy mắt đã nghĩ đến một khả năng....
‘Không quen biết, chưa từng nghe đến, tôi đến từ cô nhi viện, còn họ tên.....”
Diệp Cẩn Niên chợt dừng, tựa như phát hiện có điểm che giấu, nhưng phản ứng vẫn như cũ không quan tâm “ Là được viện trưởng đặt cho, tôi chỉ biết đến như vậy ”
Nói rồi cậu xoay người vài bếp, mở kệ tử và lấy bên trong hai chiếc ly, trong suốt thủy tinh sạch sẽ cực kỳ, đang định hỏi xem hai người bọn họ muốn uống gì, Kỳ Niên trước đã nói “ Sữa bò, muốn ấm, hắn uống gì cũng được!”
Diệp Cẩn Niên “
.” Quyền đầu cứng_ifg
Đại ka à ( ' v ').
“ Phải rồi.... cậu dường như, là Kiều gia cái kia? ”
“ Cái nào? ”
"
‘Trong lời đồn tiểu đáng thương ”
“ Ờ..... ” Diệp Cẩn Niên dở khóc dở cười “ Cảm ơn? ”
Kỳ Niên cạn lời “ Cái đó không phải khen! ”
“ Mà tôi hiểu làm sao Kiều gia lại đồng ý để cái đứa bọn họ cưng nhất kết hôn với cậu rồi, quá hiểm độc”
"
Có sao? ” Diệp Cẩn Niên mang nước đến cho hắn “ Tôi thì mang đến ích lợi gì?"
“ Khơi mào bất hòa giữa hai gia tộc ” Kỳ Niên vẻ mặt nghiêm túc nói.“ Đừng đùa, con riêng của Diệp gia thiếu gì, chỉ bằng tôi mà lại bảo khơi mào
“ Sao cậu biết? ”
"
Diệp Cẩn Niên liếc mắt nhìn hắn “ Dựa vào việc anh quá quen khi gặp tôi, ai lại hỏi kiểu đó bao giờ đâu ”
Cũng đúng, nhưng lại không đúng ” Kỳ Niên ưu nhã khoanh chân trên đùi, đầu ngón tay chạm lướt qua gò má “ Hiếm lắm mới có người giống tôi và lão bất tử kia đến vậy, cấp bậc rất cao, đáng tiếc là Omega, còn, bị đánh dấu”
“ Chậc ~ ” Tiếng tặc lưỡi và tiếc nuối âm thanh thở dài.
Diệp Cẩn Niên nhấp môi, từ cuộc trò chuyện tưởng chừng là thâm sâu, kỳ thật là vô nghĩa, cậu hoàn toàn không lấy được bao nhiêu thông tin và mục đích Kỳ Niên muốn thể hiện.
‘Đúng là cùng người điên nói chuyện, khó hiểu quá ’Diệp Cẩn Niên cảm thán.