Quý Hà Ngạn cười như không cười, Diệp Cẩn Niên thấy được khóe mắt và sâu bên trong đồng tử Quý Hà Ngạn không hề có sự gợn sóng, tựa như máy móc, lặp lại mà nói “ Phương thức ”
“ Không cần thiết, lắm? ” Diệp Cẩn Niên do dự.
Diên kéo kéo áo của cậu “ Cần thiết!”
Diệp Cẩn Niên ngẩng lên nhìn Quý Hà Ngạn, khóe mắt anh ta đã hơi co giật, chút gì đó đỏ lên như rằng tức giận, tựa như muốn nhào đến đấm cậu bất cứ lúc nào vậy.
Diệp Cẩn Niên “
Ghen ghét là một thứ gì đó hờ : ). D
Qua một hồi khách khí, Diệp Cẩn Niên cuối cùng vẫn cúi đầu cống nạp lên vua chúa, thành thật làm thiếu niên ngoan ngoãn giao ra phương thức liên hệ của bản thân ra cho Quý Hà Ngạn, sau khi làm xong này kia, Diệp Cẩn Niên mới bừng tỉnh, cậu kỳ thật cũng không muốn nha!!
Hảo phiềnnn! 2
Nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cho cuộc hợp tác lâu dài này.
Ai bảo có Diên làm nũng chết cũng không buông ra Diệp Cẩn Niên, khóc thảm thiết để làm gián đoạn quyết định của cậu, còn có Quý Hà Ngạn quanh quẩn ý nghĩ xử lý Diệp Cẩn Niên, cuối cùng thì....
Như đã thấy.
Tuy rằng việc này không phải điều gì xấu cả, bạn nhỏ muốn Diệp Cẩn Niên đến chơi với em và kèm em học nhạc cụ.
Nguyên chủ theo học trường chuyên với thiên phú âm nhạc và đạt trọng điểm trong các kỳ thi, trước khi trở thành dâu hào môn, chính mình tiến vào trường với trọng điểm bằng thực lực và nộp học bằng học bổng, đứng đầu trong ban thiên tài khu A. (1)
Vừa lúc Quý Hà Ngạn cũng muốn để Diên theo học bộ môn năng khiếu, cùng với việc Diên chủ động nói chuyện và thân cận với người khác, việc này rất cần thiết trong liệu trình trị liệu mà Diên cần phải thực hiện.
Diệp Cẩn Niên vừa được bao về học phí, tiền lương cũng hậu hĩnh, còn nhàn nữa.
Vấn đề nhỏ về học tập, Diệp Cẩn Niên chưa từng biết về học đàn học hát nhạc cụ các thứ, nhưng Diệp Trí biết a!
Có ký ức tại đây, và cả thiên phú của chính mình, Diệp Cẩn Niên tự tin với bản lĩnh đang có, nói đến đây, Diệp Cẩn Niên vừa lúc từ ký ức cuối cùng Diệp Trí để lại, gã Alpha trong kia dốc sức chà đạp đến cánh tay cậu, và khi tỉnh lại, bản tính nhằm vào cậu vẫn còn đó.
Diệp Cẩn Niên toát lên tia lửa giận, nhẫn nhịn cùng Quý Hà Ngạn trò chuyện thêm chốc lát nữa, thời gian đang chậm rãi trôi qua.
Diệp Cẩn Niên cảm nhận được đôi bàn tay bé nhỏ bắt đầu thả lỏng, hơi thở đều đặn bên tai và khoang ngực bé nhỏ đang phập phồng lên xuống. Diên được trấn an bằng tinh thần lực dịu dàng của Diệp Cẩn Niên, sợi tơ không đến mức trong suốt, mà là mỏng đến không cảm nhận đến sự tồn tại, nhẹ nhàng như nước, ôn nhu khó có thể khước từ được.
Chậm rãi di chuyển những sợi tơ tinh thần lực thu hồi trở về, Diệp Cẩn Niên cẩn thận để lại trên người Diên một dấu mối, mới từng chút trả Diên về với Quý Hà Ngạn.Xem đối phương vụng về điều chỉnh lại tư thế để khiến Diên không bừng tỉnh, bỗng có chút tò mò.
Bởi vì Diên lúc nãy vẫn còn tỉnh, cậu cũng ngại việc hỏi rõ, Diệp Cẩn Niên án chừng không đến bệnh tình của bạn nhỏ đang ở đâu, mức độ nào, có nghiêm trọng hay không.
Lỡ mà hỏi lúc đó, khơi gợi cho Diên ký ức xấu, trạng thái cảm xúc của Diên sẽ gay gắt lên, đến lúc đó lại gây thù oán với gia thế phía sau Quý Hà Ngạn lại không tốt.
Vậy cho nên lúc này, tính tò mò không thể giấu nổi, Diệp Cẩn Niên chăm chước câu từ, mới hỏi “ Anh, trạng thái này của bạn nhỏ là từ đâu mà có vậy? Là do không đủ tình thương? Hay là, bạo hành?
"
Xưng hô Diệp Cẩn Niên dùng có phần kéo gần khoảng cách, thân thiết và bớt ngượng hơn nhiều.
Nhưng vấn đề không nằm ở cách cách xưng hô, khi Quý Hà Ngạn nghe đến câu hỏi, động tác vỗ về Diên của Quý Hà Ngạn đứng khựng vài giây, bất thiện trừng Diệp Cẩn Niên một cái.
Thông qua đối thoại chào hỏi, Quý Hà Ngạn phần nào thăm dò đến tính cách của Diệp Cẩn Niên, có chút điên khùng, nhưng tốt tính, trạng thái tinh thần lúc này có cần đề, và khá là giỏi trong học tập.
Trở về Quý Hà Ngạn sẽ điều tra thêm để có quyết định muốn thuê Diệp Cẩn Niên tham gia vào quá trình trị liệu của Diên hay không. Nhưng trước mắt, làm trò kể về việc đáng xấu hổ này lại không nằm trong tính toán của Quý Hà Ngan.
Hắn lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không muốn kể về vấn đề này, vững chắc ôm lấy Diên, bạn nhỏ ngon giấc sau trận khóc và cảm xúc phát tiết, nặng nề ngủ thật sâu. Dù Quý Hà Ngạn lần này có ôm và chạm đến cũng không phản kháng hẳn đến gần nữa.Cẩn thận hôn Diên, Quý Hà Ngạn nở nụ cười với Diệp Cẩn Niên “ Hôm nay làm phiền cậu, đây là đền bù
"
Nói, vệ sĩ phía sau Quý Hà Ngạn tiến lên, đưa cho Diệp Cẩn Niên một cái thẻ đen, cậu vươn tay nhận lấy nó không chút đùng đẩy, phe phẩy nhẹ tấm thẻ, dĩ nhiên không thiếu lời cảm ơn “ Cái này em xin nhận, nếu cần cứ việc liên hệ em! Tạm biệt nha ~”
“ Hừ! ” Quý Hà Ngạn cười, ngữ khí nửa mắng nữa ghét bỏ “ Tiểu tham tiền”
“ Tôi đi trước, cậu tự nhiên ”
Tạm biệt với Quý Hà Ngạn, Diệp Cẩn Niên vỗ vỗ sau đầu một cái, nhét thẻ ngân hàng vào túi quần, môi bất mãn khẽ nhấp một chút ‘ Ai tham chứ, tôi đây siêu giàu! ’