Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông

Chương 2: Sống lại, kiếp sống vẫn khốn khổ khốn nạn như vậy (2)



Diệp Trí chỉ mới nghĩ muốn trốn thoát đi, nhưng toàn thân bỗng bị túm lấy, cánh tay mới vừa rồi bị Kiều Kính Uyên dẫm nghiền vô tình, lúc này lại bị giằng xé kéo lên, thân cậu so Kiều Kính Uyên chênh lệch khá lớn, dù sao Diệp Trí cơ thể là điền hình của Omega, nhỏ xinh thích mắt.

Mà Alpha Kiều Kính Uyên, vai rộng ngực trọng, thân cao hơn cậu chục cm, Diệp Trí ở trước mặt hắn so ra, chẳng khác nào thỏ nhỏ bị ác lang nhìn chằm chằm cả. Bị ép cho đứng thẳng, hai đùi vô lực đè toàn bộ thể trọng lên cánh tay.

Rắc!

Diệp Trí mặt mũi trong chốc lát đã trắng bệch đi, môi hé mở.

Từng ngụm, từng ngụm nhỏ hít thở.

Đau đến khôn xiết.

Diệp Trí nhắm mắt, cảm giác được phần cánh tay mình đã bị trật khớp và sai đi vị trí, tê dại cảm giác giống như bộ phận đó đã không còn của chính mình. Thiếu niên buông xuôi mọi thứ, rũ xuống mi mắt, thật dài và nồng đậm hàng mi che đi phần lớn đôi mắt.

Tư thái cam chịu cả rồi.

Ít nhất, Kiều Kính Uyên lúc này chủ động chạm vào cơ thể cậu, Diệp Trí trong lòng ra vẻ vui thích, nếu như mọi lần trước kia, hắn không hạ cẳng chân hạ bạt tai, cũng khinh thường mà dùng mũi chân nâng lên cằm cậu.

Lần này....

Diệp Trí mi cốt run rẩy.

Như từ vui, hụt bước rơi vào tuyệt vọng.

Cậu cảm nhận được sau cổ được vuốt ve, vị trí không sai không lệch, chính là nơi tuyến thể. Phía sau lúc này còn dán một miếng ức chế dán, * roạt thanh âm. Bị xé đi.

Tuyến thể nóng bỏng tiếp xúc với không khí, hơi lạnh làm cậu phản ứng lại, trống rỗng đầu óc thêm phần thanh tỉnh, cậu mơ hồ đoán được hành động tiếp theo của Kiều Kính Uyên.



Diệp Trí mở bừng mắt, rám đỏ của sắc tình, gò má hồng nhuận, ánh mắt ập nơi nước nhưng đã không còn ướt dầm dề vì khóc. Thiếu niên đương nhiên đoán được Kiều Kính Uyên đánh chủ ý lên điều gì.

Cậu bắt đầu chống cự lại.

Cơ thể bị bắt xoay lưng, tóc được vén, tư thế phục tùng nguyện dâng lên thứ yếu ớt nhất vào miệng Alpha, quá trình đánh dấu vĩnh cửu trong mơ của Diệp Trí, nhẹ nhàng và âu yếm.

Rốt cuộc thì mơ vẫn hoàn mơ.

“ Hức!! ” Tiếng nức nở từ cổ họng Diệp Trí, thiếu niên ánh mắt tan vỡ và ngẩng đầu, nhìn đến đèn chùm trên cao với nước mắt giàn giụa. Khoang miệng như bị chặn ngang âm thanh, nước dãi từ gian môi giọt nhiễu xuống cằm.

Pheromone được rót vào tuyến thể một cách thô bạo, mà Kiều Kính Uyên càng cố tình tra tấn Diệp Trí.

Sau cổ không chỉ đánh dấu, còn như bị sống sờ sờ cắn xuống một khối thịt. Máu tươi tràn trong khoang miệng Kiều Kính Uyên, hắn tựa như không đã thèm mà tiếp tục cắn loạn, máu thịt non mềm thảm trạng, tả không nổi được cảnh tượng.

Thiếu niên từ chống cự, đã bắt đầu dịu dần đi, đánh dấu kết thành, và có một loại trường hợp, yếu ớt Omega sẽ chết đi nếu chịu phải đánh dấu quá bạo lực.

Tinh thần Diệp Trí cũng chẳng ngoại lệ, thể xác bị chiếm lấy bởi Pheromone của Kiều Kính Uyên. Trái tim vụn vỡ bởi thứ tình yêu đã chết đi.

Chớp mắt, thiếu niên bị ôm buông thõng tay, tựa như rơi vào giấc ngủ trắng.

Ngay sau đó, thiếu niên lại có sức sống hơn hẳn, giẫy giụa lên, mơ hồ ánh mắt lấy tinh thần ngay trong vài giây. Tia sát ý như oán linh sống dậy, trong đôi mắt thuần khiết ngây ngô kia chỉ vài giây đã sâu lắng hơn rất nhiều.

 ‘ Đây, là đâu? ’ Thiếu niên tự hỏi.

Toàn thân cảm giác giống như bị đánh thuốc, linh hồn trí thức thay đổi một cá nhân, Diệp Cẩn Niên thúc tay hạ chân, nhận ra bản thân đang bị áp chế bởi một gã đàn ông.



Sau cổ từng sợi dây thần kinh kháng nghị đến cơn đau, Diệp Cẩn Niên lau đi tinh mịn mồ hôi lạnh nơi chóp mũi.

Sau đó.

Tự mình nâng lên cánh tay vẫn còn tri giác, cậu vung một góc chuẩn đến thái dương của gã đàn ông phía sau lưng mình.

“ ** mẹ! ” Kiều Kính Uyên nhịn không được mắng câu thô tục.

* Khuỵu!

“ Ai da! ”

Tiếng quăng ngã trầm đục của cơ thể người.

Diệp Cẩn Niên chớp mắt, đầu óc choáng váng nhưng phản ngược, nó khiến cậu rõ ràng được đang xảy ra chuyện gì ở đây. Chết lặng thể xác khi nằm bò trên mặt đất, không theo khống chết mà giật nẩy run một chút.

 ‘ Mình mẫn cảm ghê ’ Diệp Cẩn Niên tự mình đánh giá, rồi sờ sờ cổ tay của mình, trắng nõn nà không một vết vẹo, hoặc là dấu vết chứng minh việc bản thân từng tự tử đã đi theo Diệp Cẩn Niên nhiều năm.

Chưa kể đến việc, nhiều năm giằng co sống trong mạt thế, bàn tay cậu dính không ít máu tươi, đầu ngón tay, lòng bàn tay khi ấy chai sạn khi quen với việc cầm súng và đao.

Còn tay mà cậu đang thấy, Diệp Cẩn Niên hứng thú bừng bừng mấp máy đôi bàn tay, non mịn mền mại, còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngào.

Diệp Cẩn Niên nhấp môi, ở trong lòng cảm thán ‘ Oài, cái cơ thể này không phải của mình nha ’

Ánh mắt khi nghĩ đến điều như vậy, vui vẻ đến mức Diệp Cẩn Niên ánh mắt sáng lên lấp lánh ‘ Mình xuyên không rồi? ’

 ‘ Quá đã! ’

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv