Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé

Chương 51: Công Chúa Nhỏ Tiểu Thành Cũng Phải Cố Lên Đó



Kỳ Lưu Hỏa lắc đầu, “Chẳng rung động chút nào.” Nhưng cô muốn sờ thử tay của anh xem rốt cuộc là ấm đến mức độ nào.

Diệp Thành đi theo sau lưng cô, lén lút giơ tay định ấn đầu cô một cái. Kỳ Lưu Hỏa đột nhiên ngồi xổm xuống né tránh, anh nói: “Tiểu Hỏa nhi, cuối kỳ cố lên đó.”

“Công chúa nhỏ tiểu Thành cũng phải cố lên đó.”

Cố lên không phải nói chơi, Diệp Thành thật sự rất nỗ lực.

Anh vẫn luôn dùng hiệp ước muốn đuổi kịp Kỳ Lưu Hỏa để ép cô phải tiến bộ, cho cô động lực và lý do để cố gắng. Hiện giờ Kỳ Lưu Hỏa đã biết, cũng tự tìm ra được phương pháp học tập của chính mình. Chỉ cần thành tích hơi có tiến bộ một chút, những đề trước kia không biết làm hiện tại đều biết cả rồi. Cô của bây giờ giống như đang bế tắc được thông suốt, mở ra cánh cửa dẫn tới thế giới mới vậy.

Diệp Thành không muốn phải chờ đợi. Diệp Thành muốn đuổi kịp cô, sau đó cùng nhau tiến bộ.

Buổi tối hai người đều học đến khuya, có đôi khi Kỳ Lưu Hỏa chuẩn bị đi rồi, nhưng quay đầu lại thấy Diệp Thành vẫn đang chăm chỉ học tập…… Thật sự rất có động lực phấn đấu.

Đến tuần sau đó làm đề thi thử. Kỳ Lưu Hỏa nhìn thấy bài thi của cả lớp bị lớp phó đặt ở trên bàn giáo viên, vì thế thuận tay mở ra xem thử bài thi địa lý và chính trị của Diệp Thành.

Địa lý 89 điểm, chính trị 59 điểm……

Có thể nói là khác nhau một trời một vực…… Diệp Thành thiên về khoa học tự nhiên, học lệch thành một tên què chân. Nếu so sánh một chút, hình như thành tích của Kỳ Lưu Hỏa sẽ hơn một chút……

Sự thật chứng minh, Kỳ Lưu Hỏa đúng là hơn một chút.

Đến khi thành tích của kỳ thi cuối kỳ được công bố, Kỳ Lưu Hỏa thi được hạng thứ hai mươi hai của lớp, Diệp Thành là hạng thứ ba mươi lăm.

Có những môn điểm của anh vô cùng xuất sắc, nhưng những môn học lệch lại kéo điểm của anh xuống vô cùng lợi hại.

Đuổi không kịp…… Đuổi không kịp…… Diệp Thành cảm thấy sắp phát điên rồi. Rõ ràng anh đã rất nỗ lực, tại sao vẫn không thể đuổi kịp cô?

Mới vừa thi cuối kỳ xong, ngay sau đó sẽ đến kỳ nghỉ đông. Có lẽ phải đến trước ngày nghỉ tết thì thành tích mới được công bố. Lúc này Diệp Thành còn đang tự ảo tưởng tốt đẹp, đuổi theo Kỳ Lưu Hỏa nhỏ giọng nói, “Lần này nghỉ đông chúng ta có thể hẹn hò với nhau rồi.”

Kỳ Lưu Hỏa nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một lượt, “Cậu thật là vĩnh viễn đều tự tin như vậy, tớ không biết có nên tin tưởng cậu hay không nữa.”

“Tin tưởng tớ đi, tớ là học bá có tiềm năng, yêu tớ là đúng rồi.”

Kỳ Lưu Hỏa liền lạnh lùng xoay người đi mất.

Diệp Thành không ở ký túc xá trong trường, không cần thu dọn đồ vật, nhưng Kỳ Lưu Hỏa thì khác. Cô phải về ký túc xá thu hết chăn gối và quần áo mùa đông mang về nhà giặt sạch. Đến mùa xuân năm sau lại mang về ký túc xá.

Diệp Thành đi theo cô xuống lầu, trong tay ôm một đống sách dày cộm, “Có cần tớ bảo chú Ngô đưa cậu về không?”

“Không cần, trong nhà có người tới đón tớ rồi……” Hôm nay là ngày nghỉ, có lẽ ba của Hạ Ngữ Mộng sẽ đến đón cô về nhà.

Diệp Thành vò đầu, “Được, thế tớ về trước đây.”

Kỳ Lưu Hỏa gật đầu nói, “Ừ.”

Kỳ Lưu Hỏa quay trở về ký túc xá, Diệp Thành ôm chồng sách trên tay đi ra ngoài cổng trường. Đến lúc ra khỏi cổng liền nhìn thấy một nữ sinh nửa sống nửa chết đứng sẵn ở bên ngoài.

Cô ta ôm cánh tay lạnh cóng đi qua đi lại, phía dưới còn mặc váy ngắn ngang đùi. Không biết cô ta có mặc quần bông màu da hay thật sự không mặc gì bên trong.

Người đến là Tuyên Sơ Đồng.

Diệp Thành theo bản năng muốn trốn tránh. Anh thật sự không muốn dây dưa với cô ta nữa, quả thực là cắt mãi không đứt.

Nhưng Tuyên Sơ Đồng đã nhìn thấy Diệp Thành, liền đứng đó lớn tiếng gọi tên anh, “Diệp Thành! Cậu đi đâu!”

Diệp Thành dừng chân lại. Chậm rồi, vẫn bị cô ta nhìn thấy…… Nếu còn không chịu đi ra đó, có lẽ cô ta sẽ đứng vậy kể lể một lượt ân oán giữa hai nhà bọn họ, còn thêm mắm dặm muối.

Chuyện này là bí mật trong lòng Diệp Thành. Anh thật sự không muốn bị quá nhiều người biết được. Nghĩ vậy, cuối cùng anh vẫn ngoan ngoãn quay đầu lại đi về phía cô ta.

Tuyên Sơ Đồng thấy Diệp Thành đi tới liền ôm cánh tay đi sang phía đối diện bước thêm vài bước, đến thẳng xe của chú Ngô.

Diệp Thành ôm sách đi song song bên cạnh cô ta, “Có việc gì?”

“Cậu trốn tránh tớ làm gì?”

Diệp Thành: “Không muốn gặp cậu.”

Tuyên Sơ Đồng bị chọc tức đến môi cũng phát run, “Không phải tớ cố ý muốn tìm cậu gây chuyện…… Cậu trở về đi, quay lại Thường Hưng. Tớ sẽ không liên hợp với bọn họ tiếp tục……”

“Tuyên Sơ Đồng, cậu không cần……” Diệp Thành không biết phải nói như thế nào, trong đầu cố gắng sắp xếp câu chữ rồi mới nói tiếp, “Tại sao lúc cậu làm việc gì cũng không chịu suy xét đến cảm giác của người khác như vậy? Tôi và cậu có quan hệ gì cơ chứ, cậu quản quá nhiều rồi.”

Tuyên Sơ Đồng c ắn môi dưới, “Tớ sai rồi, Diệp Thành…… Tớ chỉ muốn cậu quay trở lại Thường Hưng mà thôi.”

“Cảm thấy mình quá đáng sao? Không nghĩ tới tôi sẽ thực sự rời khỏi Thường Hưng phải không?” Diệp Thành hỏi lại.

“Không phải…… Tớ tưởng cậu thật sự thích tớ…… Chỉ là bởi vì chuyện giữa hai nhà chúng ta nên mới……”

“Tôi đã nói rất nhiều lần, không phải, không phải, trước nay tôi chưa từng thích cậu. Cậu cũng không cần rối rắm suy nghĩ về mấy chuyện kia có thật hay không……” Diệp Thành không muốn làm bất kỳ ai phải khó xử. Nhưng Tuyên Sơ Đồng là người bị hại, anh cũng đâu có khác gì.

Tuyên Sơ Đồng: “……”

“Làm ơn … Đừng tới tìm tôi nữa. Tuyên Sơ Đồng, tôi chỉ muốn yên ổn học xong cấp 3 thôi, có được không?” Diệp Thành ôm không ít sách trong tay, hiện tại cánh tay đều có chút mỏi nhừ rồi.

Tuyên Sơ Đồng cúi đầu, thở ra một ngụm khí lạnh. Dáng người mảnh khảnh xinh đẹp của cô ta khiến một đám nam sinh xung quanh đều tò mò quan sát hai người họ.

Ngày thường đi học Kỳ Lưu Hỏa luôn mặc quần áo đồng phục. Quần rộng thùng thình, còn khoác thêm chiếc áo khoác màu huỳnh quang trường học thống nhất phát cho học sinh. Nếu chỉ nhìn lướt qua, cô sẽ chìm nghỉm trong đám người. Chứ không giống như Tuyên Sơ Đồng có vẻ ngoài khiến mọi người đều bị hấp dẫn.

Vốn là có người tới đón cô, kết quả Kỳ Lưu Hỏa ở ký túc xá lại nhận được điện thoại của mẹ.

Nói là mọi người lại đi ra ngoài du lịch.

Hạ Ngữ Mộng muốn đi ra ngoài tìm hiểu phong tục ở những địa phương khác, muốn đến một nơi nào đó ở phương nam ấm áp hơn một chút. Trường của cô ta nghỉ sớm hơn trường của Kỳ Lưu Hỏa một ngày. Vì thế cả nhà bọn họ liền đi từ hôm nay, còn định trở về trước khi ăn tết, hành trình khá gấp gáp.

Kỳ Lưu Hỏa không thể hiểu nổi, hành trình gấp gáp liền bỏ lại một mình cô.

Rõ ràng chỉ cần đợi thêm hôm nay nữa thôi là cô được nghỉ rồi.

Hai ba con nhà họ Hạ không để bụng cô, Kỳ Lưu Hỏa không hề oán hận, dù sao bọn họ cũng không nợ gì cô. Nhưng mẹ cô…… Thật sự không có một chút cảm tình nào với cô sao. Nói đi là đi, thậm chí còn không hỏi cô được một câu.

Nhưng mà cũng đúng, mỗi một đồng mẹ cô có được đều là của nhà họ Hạ. Nhà họ Hạ chịu đưa theo bà đi, có lẽ bà đã vô cùng cảm kích rồi, làm sao dám mở miệng đòi mang theo cô nữa?

Chỉ là có chút lạnh lẽo trong tim mà thôi.

Kỳ Lưu Hỏa có chút lý giải được quan hệ giữa Diệp Thành và mẹ của anh.

Đôi khi, quan hệ đột nhiên thay đổi, không phải là vì mình muốn hoặc không muốn liền có thể đạt được kết quả như ý nguyện.

Kỳ Lưu Hỏa vào WeChat nhìn thoáng qua, kết quả phát hiện sáng nay Hạ Ngữ Mộng có nhắn tin cho cô.

【 Hạ Ngữ Mộng: Tôi tưởng hôm qua cô cũng được nghỉ giống tôi. 】

【 Hạ Ngữ Mộng: Ba ba đã sớm đặt trước vé máy bay, là trưa hôm nay, tôi thật sự không biết cô không ở nhà. 】

【 Hạ Ngữ Mộng: Xin lỗi……】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Không sao, tôi ở nhà làm bài tập, mấy người chơi vui vẻ. 】

Hạ Ngữ Mộng không trả lời, có lẽ đang ở trên máy bay rồi.

Hạ Ngữ Mộng có ý muốn thân cận với cô hơn một chút…… Kỳ Lưu Hỏa có thể nhận thấy được, nhưng không ai biết được tâm tư cụ thể của Hạ Ngữ Mộng là như thế nào. Mẹ của cô đến cả hỏi cũng không dám hỏi, cho nên mới theo bản năng không dám nói với Hạ Ngữ Mộng có thể mang theo Kỳ Lưu Hỏa hay không.

Nhưng lời Kỳ Lưu Hỏa vừa nói cũng là sự thật. Quả thật cho dù được hỏi cô cũng sẽ không đi, cô còn phải học tập nữa. Những người nỗ lực thật sự… Sẽ lén học nhiều hơn người khác ở trong kỳ nghỉ.

Kỳ Lưu Hỏa kéo theo vali hành lý, đặt cặp sách ở trên tay cầm vali, chậm rãi bước ra ngoài cổng trường.

Hôm nay không biết rốt cuộc đến khi nào mới có thể về đến nhà nữa. Học sinh đi xe bus nhiều như vậy, chỉ nguyên hành lý của mọi người đã có thể chiếm nửa cái xe rồi……

Diệp Thành…… Sớm biết vậy đã không cho Diệp Thành đi rồi. Nhưng đây cũng chỉ là cô tự ngẫm lại mà thôi. Kỳ Lưu Hỏa cũng không thích làm phiền người khác quá nhiều.

Kỳ Lưu Hỏa kéo theo vali bước chậm rì rì đến cổng trường. Lúc này ngoài cổng vẫn có rất nhiều người, phụ huynh còn nhiều hơn cả học sinh, nơi nơi đều là xe, rất loạn.

Kỳ Lưu Hỏa đi được vài bước liền nhìn thấy Diệp Thành đang đứng ở bên kia đường nói chuyện phiếm với một nữ sinh khá quen mặt.

Hả…… Tuyên Sơ Đồng?

Không nghĩ tới cô ta đúng là âm hồn bất tán, còn dám tới nữa.

Có lẽ xe của Diệp Thành hẳn là vẫn chưa đi đâu.

Kỳ Lưu Hỏa kéo theo vali trực tiếp đi về phía Diệp Thành.

“Tuyên Sơ Đồng, tôi có áy náy với cậu, thậm chí không so đo chuyện cậu tìm người đánh tôi, thật sự không phải vì vấn đề tình cảm…… Là tại tôi, không nên vì trống của mình mà suýt chút nữa bắt cậu vô duyên vô cứ trở thành tiền đặt cược. Tuy rằng tôi vẫn chưa thực sự làm chuyện này, nhưng dù sao vẫn gây ảnh hưởng đến cho cậu, cho nên tôi cảm thấy bản thân thiếu nợ cậu…… Nhưng chuyện gì cũng quá tam ba bận, tôi nghĩ tôi đã trả hết nợ nần với cậu rồi.”

“Vẫn chưa…… Diệp Thành, ý trời đã định chúng ta sẽ vẫn luôn dây dưa……” Tuyên Sơ Đồng không muốn phân chia rõ ràng quan hệ với Diệp Thành như vậy.

Diệp Thành cảm thấy không còn gì để nói nữa, vốn định rời đi luôn. Nhưng anh vừa quay người lại liền thấy Kỳ Lưu Hỏa đang đi về phía mình.

Trên tay đang kéo vali của cô có đeo một đôi bao tay màu hồng nhạt, đó là quà anh đã tặng cô.

Thật đáng yêu.

Tuyên Sơ Đồng muốn nhìn Diệp Thành đi về, kết quả lại thấy Diệp Thành xoay người lại đi vào trong đám người, sau đó đứng ở trước mặt một nữ sinh.

Diệp Thành: “Sao hả, trộm đeo bao tay tớ tặng, bị tớ phát hiện rồi.”

“Tay cậu không mỏi à? Sao vẫn cứ ôm sách nãy giờ như vậy.” Kỳ Lưu Hỏa hỏi.

“Tớ đang nghĩ, có phải tớ có cơ hội đưa cậu về nhà rồi hay không?” Diệp Thành cảm thấy dường như mình đã phát hiện ra chuyện gì đó.

Kỳ Lưu Hỏa gật gật đầu, “Thật làm phiền cậu, hay để tớ chuyển khoản cho cậu tiền đi xe nhé?”

Diệp Thành nghĩ nghĩ một lúc rồi nói, “Dùng chỗ tiền đó mời tớ ăn cơm đi, có vẻ sẽ có thành ý hơn đấy.”

Tuyên Sơ Đồng đến gần, vẫn mang thái độ kiêu ngạo lạnh lùng như cũ. Nhưng cô ta không ôm cánh tay nữa, cảm thấy làm vậy sẽ khiến mình ở thế yếu hơn. Cô ta ngạo mạn hất cằm về phía Kỳ Lưu Hỏa, “Diệp Thành, cô ta là ai.”

Diệp Thành sẽ không để Kỳ Lưu Hỏa bị bắt nạt, chỉ lãnh đạm nói, “Không liên quan đến cậu…… Trở về đi.”

Vali của Kỳ Lưu Hỏa bị Diệp Thành giành lấy kéo đi.

“Này! Diệp Thành!” Tuyên Sơ Đồng lại kích động, “Cô ta là ai? Không lẽ cô ta chính là bạn  cùng bàn mới của cậu đấy sao?”

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, có lẽ trước đó Hạ Ngữ Mộng đã nói gì đó với Tuyên Sơ Đồng.

Kỳ Lưu Hỏa nhìn sang cô ta, “Đúng vậy, làm sao?”

Tuyên Sơ Đồng không thèm để ý đến cô, chỉ một mực đuổi theo Diệp Thành, chỉ vào Kỳ Lưu Hỏa rồi hỏi anh, “Cậu thích cô ta?”

“Tôi thích ai cũng được.” Diệp Thành đi đến bên cạnh xe riêng của mình.

Chú Ngô ngồi xem vở kịch của đám người trẻ tuổi bọn họ diễn đã lâu. Thấy vở kịch này sắp đến hồi kết thúc liền tự giác xuống xe đi ra phía sau mở cốp xe ra cất vali của Kỳ Lưu Hỏa vào.

Kỳ Lưu Hỏa quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái rồi đến gần nói, “Tôi chỉ đi nhờ xe mà thôi, Diệp Thành vốn tốt bụng, cậu không cần nghĩ quá nhiều.”

Kỳ Lưu Hỏa không phải Thu Diệc. Ra khỏi cổng trường, bước khỏi cửa nhà, cô không hề sợ hãi bất kỳ ai.

Quá châm chọc.

Tuyên Sơ Đồng nắm chặt tay thành nắm đấm, ít nhất…… Diệp Thành tuyệt đối sẽ không cho cô ta đi nhờ xe. Điều này chứng minh Kỳ Lưu Hỏa…… Đối với Diệp Thành mà nói, là một người đặc biệt.

Cũng đúng, cô ta đã tìm người đến đánh Diệp Thành một trận, Diệp Thành lại không phải có máu M, nhất định sẽ không thích cô ta……

Tuyên Sơ Đồng có chút ghen ghét Kỳ Lưu Hỏa.

Nhưng mà dù sao cũng chỉ là gần quan được ban lộc mà thôi…… Cô ở bên cạnh Diệp Thành khi anh khổ sở nhất cho nên tạm thời có được hảo cảm của anh. Đợi sau này thời gian lâu rồi, với loại nữ sinh như cô, mọi mặt đều kém hơn Diệp Thành không ít.

Tuyên Sơ Đồng vô cùng chắc chắn, Diệp Thành không có khả năng sẽ ở bên Kỳ Lưu Hỏa.

Mẹ của Diệp Thành dùng hết toàn lực để đòi quyền giám hộ cho Diệp Thành mà cũng không thành công, bởi vì địa vị của Diệp Thành trong nhà họ Diệp là không thể lay động…… Nhưng Tuyên Sơ Đồng…… với nhà của Diệp Thành hiện tại xem như đối địch nhau…… Dường như tương lai của cô ta với Diệp Thành mới càng không có khả năng……

Kỳ Lưu Hỏa ngồi ở ghế sau của xe Diệp Thành.

Diệp Thành cũng ngồi ở ghế sau cùng với cô. Ghế phụ cạnh tay lái không có một bóng người.

Chú Ngô làm bộ cái gì cũng không biết.

“Tại sao cậu không ngồi ở phía trước?” Diệp Thành hỏi, “Ngồi phía trước sẽ đỡ say hơn một chút.”

Kỳ Lưu Hỏa ngồi ở chính giữa ghế sau quay sang nhìn anh, “Cậu lên phía trước ngồi đi, tớ thấy ngồi ở chính giữa còn tốt hơn.”

“Không đáng ngại, tớ ngồi ở một góc là được, ngồi ở bên cạnh cậu như này, có được không?”

“Đừng nói đáng thương như vậy…… Đâu phải là xe của tớ……” Kỳ Lưu Hỏa đưa mắt nhìn thẳng về phía trước.

Cũng không phải say xe đặc biệt nghiêm trọng, nếu chỉ ngồi khoảng một tiếng thì cô vẫn có thể kiên trì được.

“Tại sao không ai tới đón cậu?” Diệp Thành hỏi. Nhưng không chờ Kỳ Lưu Hỏa trả lời, anh đã nói tiếp, “Có phải nhà cậu lại không có người hay không?”

“……” Kỳ Lưu Hỏa không dám nhìn anh, “Có……”

“Không thể nào, tớ còn không biết cậu nữa sao. Nếu thật sự có người sao dám nhờ tớ đưa về?”

Chú Ngô làm bộ chính mình đã bị điếc.

Kỳ Lưu Hỏa gật đầu, “Ừ, không có……”

“Bao giờ người nhà cậu mới trở về?”

“Nói là trước tết……”

Diệp Thành cười, “Thế đến nhà tớ đi.”

“Cậu…… Nghĩ cái gì vậy.”

“Là cậu nghĩ cái gì thì có, tớ nói là cùng nhau học tập.” Diệp Thành cười vô cùng đê tiện.

“……” Rõ ràng là anh cố ý, “Tớ ở nhà học, yên tĩnh.”

“Nhà tớ cũng yên tĩnh.”

“Nơi nào có cậu sẽ không còn yên tĩnh.” Kỳ Lưu Hỏa nói.

Diệp Thành: “……”

Một lát sau, Kỳ Lưu Hỏa nhỏ giọng hỏi, “Cô ấy lại tìm cậu làm gì?”

“Có phải cậu cố ý đến chỗ tớ cho tớ chống lưng đúng không?” Diệp Thành biết, nếu vừa rồi anh không nói chuyện với Tuyên Sơ Đồng, có lẽ Kỳ Lưu Hỏa cũng sẽ không chủ động muốn đi nhờ xe anh.

Cô nhóc Kỳ Lưu Hỏa này……  có dấu hiệu muốn bảo vệ cho anh.

“Cậu cứ coi như vậy đi……”

Diệp Thành thực hưởng thụ.

Đưa Kỳ Lưu Hỏa về đến nhà, xe vẫn đỗ ở trạm bus lúc trước. Kỳ Lưu Hỏa lấy hành lý ra khỏi xe, luôn miệng nói cảm ơn Diệp Thành. Diệp Thành nói, “Thật sự không suy nghĩ đến việc tới nhà tớ sao?”

“Không.”

“Kỳ thật cậu muốn gì tớ cũng có thể chấp nhận được hết. Muốn tớ đến nhà cậu cũng không thành vấn đề.”

“…… Không cần.”

Nếu bị mẹ cô biết được, có lẽ sẽ phát điên mất. Bà sẽ cảm thấy cô đang cố tình huỷ hoại cuộc sống của bà.

“Một thời gian nữa sẽ công bố thành tích,” Diệp Thành lại nhắc nhở thêm lần nữa, “Cậu rất nguy hiểm đó nha. Tớ muốn nói đến tất cả các phương diện.”

“Ha ha.”

Kỳ Lưu Hỏa xách theo hành lý về nhà, trên đường trở về đột nhiên nghĩ tới Tuyên Sơ Đồng……

Lần đầu tiên tiếp xúc gần khiến cô không khỏi nghĩ tới, khí chất giàu có của cô ta nổi bật như vậy, nếu không phải bởi vì quan hệ giữa gia đình hai nhà, có lẽ thật sự có khả năng ở bên Diệp Thành rồi đi?

Vậy còn mình thì sao?

Trừ bỏ một chút nhân tố quá rõ ràng, giữa cô với Diệp Thành có khoảng cách lớn tới mức nào đây?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv