Trong một tiệm cà phê nhỏ có thiết kế rất bắt mắt, Ngô Duy chọn cho mình một ly cà phê đắng. Sau đó cậu lại im lặng nhìn chất lỏng màu nâu đen trước mắt vơi đi một cách nhanh chóng.
Đối diện cậu là Vũ Minh Nguyệt. Cô mặc một bộ đồ công sở bó sát màu xám trắng tôn lên đường cong quyến rũ. Mái tóc dài màu nâu đỏ được búi gọn phía sau cùng cách trang điểm đậm khiến cô có phần trưởng thành hơn tuổi. Cô hướng mắt ra ngoài cửa kính, chăm chú nhìn dòng người qua lại.
"Thành phố về đêm náo nhiệt quá nhỉ." - Tiếng nói nhỏ nhẹ của Vũ Minh Nguyệt vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng.
Ngô Duy nghe nhưng chỉ biết cúi đầu, ậm ừ vài câu.
Vũ Minh Nguyệt nhấp một ngụm cà phê sữa nóng rồi quay qua Ngô Duy, lên tiếng. Giọng nói vang lên đầy xa cánh:
"Bạn học Ngô Duy, nếu không có việc gì thì tôi xin phép về trước."
"Khoan... Khoan đã." - Ngô Duy vội vàng giữ lấy tay cô.
Vũ Minh Nguyệt lạnh nhạt nhìn xuống cổ tay mình, khó chịu lên tiếng:
"Có gì cứ nói. Không cần động tay động chân."
Ngô Duy bối rối buông tay. Cô thay đổi nhiều quá! Từ tính cách đến tình cảm đều thay đổi. Cô gái dễ thương luôn bị cậu bắt nạt đâu rồi? Cô gái nhút nhát, sợ đông sợ tây của cậu đâu? Cô gái Vũ Minh Nguyệt vì cậu mà quan tâm, lo lắng giờ liệu có còn? Hiện tại cô... ghét cậu lắm sao? Ghét cũng đúng thôi, chuyện cậu làm với cô có khác gì cầm thú đâu. Nhưng lạnh nhạt với cậu như vậy phần đa là vì cô đã có gia đình rồi đúng không?
Nhìn qua đứa bé trai đang một bộ tức giận nhìn mình cùng người đàn ông ăn mặc sang trọng cũng đang cho ra sắc mặt không tốt ở bàn bên cạnh, Ngô Duy khẽ cười chua chát:
"Cuộc sống của cô ổn chứ?"
"Cám mơn. Chưa chết thì chắc là ổn."
"Cô lập gia đình sớm nhỉ."
"..." Gia đình? Ngô Duy là đang nghĩ anh Nam là chồng của cô hay sao?
Ngô Duy thấy Vũ Minh Nguyệt không trả lời thì cũng không lấy gì làm ngạc nhiên mà tiếp tục duy trì câu chuyện:
"Thằng bé mấy tuổi rồi?"
Bàn tay nhỏ đặt dưới bàn của Vũ Minh Nguyệt vì giật mình mà siết chặt lại. Cô mất tự nhiên trả lời:
"... 2 tuổi."
"Bé có vẻ rất nghịch."
"Ừm... Trộm vía giống cha... nghịch như quỷ."
Vũ Minh Nguyệt cúi đầu, che đi nét sầu nơi khóe mắt. Cu Bon rất giống cha. Giống từ đường nét trên khuôn mặt đến cả cái tính bướng bỉnh, nghịch ngợm. Cậu như vậy nhưng lại không cảm thấy gương mặt bé con kia rất quen thuộc hay sao?
Ngô Duy lại chuyển mắt về phía Vũ Minh Nhật, thở dài.
Vũ Minh Nhật nằm gọn trên tay Nguyễn Tuấn Nam, tức đến phồng mang trợn mắt. Bé ngẩng đầu, bực tức nói với chú KingKong của mình:
"Chú kia là người xấu bắt nạt mẹ. Chú KingKong mau bắt người xấu lại đi."
Nguyễn Tuấn Nam cũng như bé con trên tay, rất không ưa chàng công tử bột đang ngồi đối diện Minh Nguyệt của anh. Mối quan hệ của hai người họ chắc chắn không chỉ dừng lại ở ngưỡng là bạn bè đơn thuần. Cậu ta rất có thể là...
Khoan, khoan. Không phải chứ...
Nguyễn Tuấn Nam hoảng hốt nhìn qua Vũ Minh Nhật, lại thâm trầm quan sát Ngô Duy, chân mày anh lập tức xô lại. Cái mũi này, cái miệng này... sao lại giống nhau đến vậy?
Khẽ bẹo má Vũ Minh Nhật, miệng anh cười mà lòng không cười, không lớn không nhỏ đáp lại:
"Được rồi. Một lát nữa chú sẽ bắt người xấu cho Cu Bon nhé. Còn bây giờ Cu Bon phải ngồi ngoan để mẹ làm việc, nghe chưa."
"Dạ nghe."
Ngô Duy nghe được câu có câu không của đoạn đối thoại trên thì hơi gãi đầu, ấp úng:
"... Ờ... Ừm... Chồng cô..."
"Anh Nam không phải chồng của tôi." - Vũ Minh Nguyệt không hiểu tại sao lại gấp gáp giải thích.
"Hể???..."
"Tôi... là bà mẹ đơn thân."
---
Trong khi ấy, ở khuôn viên của Tả gia, Vương Thiện ngồi trên chiếc xích đu gỗ, nhẹ nhàng cười. Một làn gió nhẹ thổi qua, đưa mái tóc vàng óng của cô tung bay. Cô nhắm mắt, cảm nhận cơn gió mát, cảm nhận hương hoa ngào ngạt.
Tả Mạc từ phía sau tiến lại gần Vương Thiện, vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô, đặt cằm lên hõm cổ cô, thì thầm:
"Mệt à?"
"Một chút thôi." - Vương Thiện thở hắt ra một hơi dài, đưa tay ôm lấy bàn tay to lớn của Tả Mạc.
Cô vuốt ve, nghịch ngợm ngón tay của hắn, lơ đễnh hỏi:
"Anh biết vì sao sau lưng em là một thế lực mạnh như vậy nhưng lại không tìm Kinh Thế Hiển trả thù không?"
Tả Mạc trầm mặc không nói, chờ đợi câu trả lời của cô.
"Vì em muốn anh phải thực hiện lời hứa với em."
Năm ấy Tả Mạc đã nói sẽ có ngày hắn để cô tự tay giết chết Kinh Thế Hiển. Cô vẫn chờ đợi cái ngày ấy, cái ngày hắn giúp cô trả thù.
Khoảng không sau đó liền rơi vào im lặng. Tả Mạc ngồi xuống cạnh Vương Thiện, vòng tay ôm cô vào lòng. Hai trái tim, một nhịp đập cùng nhau ngước lên bầu trời cao vợi ngắm sao.
"Tả Mạc, chúng ta cứ tiếp tục mối quan hệ bạn giường này tới khi nào?"
"Tới khi anh tìm được bạn giường mới quyến rũ hơn em."
"Anh sẽ rất nhanh tìm thấy."
"Cũng có thể là cả đời này sẽ không tìm được."