Cuộc sống chung nhà rất hòa hợp, ban đầu tôi còn lo lắng sẽ có nhiều điểm khác biệt trong sinh hoạt với Hứa Luyện.
Không ngờ lại gần như không có, khi tôi viết lách, anh ấy rất ít khi làm phiền tôi, còn tôi chỉ cần ngoan ngoãn làm việc của mình thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của anh ấy.
Tôi càng ngày càng cảm thấy chúng tôi là một cặp trời sinh.
Nhanh hơn cả tiến triển của chúng tôi, là những lời đồn đại về tôi và Hứa Luyện trên diễn đàn trường Đại học Z.
Tôi còn chưa kịp xem kỹ bài đăng, đã chạy ra khỏi phòng: "Hứa Luyện, chúng ta đang bị đồn yêu đương đấy, hay là chúng ta biến tin đồn thành sự thật luôn đi!"
Tôi đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, cho đến khi bắt gặp những bình luận như "con khốn", "đồ lẳng lơ", "không biết xấu hổ", tôi mới nhận ra chuyện này không chỉ đơn giản là tin đồn yêu đương.
Hứa Luyện thấy tâm trạng tôi đột nhiên tụt dốc, liền biết có chuyện không ổn.
Tôi đọc lướt qua toàn bộ bài viết, chủ thớt này từ việc chỉ trích hành vi trơ trẽn của tôi khi theo đuổi Hứa Luyện, nâng lên thành vấn đề đạo đức nhân phẩm, rồi lại công kích gia đình tan nát của tôi.
Chắc chắn là người rất thân thiết với tôi.
Tôi vớ lấy điện thoại chạy ra ngoài, một mạch chạy đến ký túc xá sinh viên tìm Thẩm Kiều Kiều và Mạnh Hiểu Linh.
Mở cửa phòng, hai người họ đang cười ha hả.
"Là hai người đúng không?" Tôi đóng sầm cửa lại, không thể tránh khỏi tức giận: "Xóa bài đăng đi, hai người bị thần kinh à, không mong tôi được chút tốt đẹp nào, tôi viết bố mẹ các người lên diễn đàn xem các người còn cười được không?"
Thẩm Kiều Kiều che miệng cười trộm: "Chúng tao có mẹ bị bệnh đâu."
"Mẹ mày nằm liệt giường, có biết mày suốt ngày ra ngoài câu dẫn đàn ông không?"
Khi Thẩm Kiều Kiều hỏi tôi như vậy, tôi không nói nên lời, kể cả những bình luận trên diễn đàn, tôi cũng không dám đọc tiếp.
Mẹ là điểm yếu của tôi, tôi luôn giấu kín chuyện của bà, nhưng cuối cùng vẫn bị lộ.
Gió trên đường thổi vù vù, tiếng ồn ào hòa lẫn trong gió, quá nhiều tiếng cười nhạo ập đến, muốn làm nổ tung đầu óc tôi.
"Mẹ mày là người tàn tật."
"Mẹ mày không thể tự lo cho bản thân mà mày còn đi học đại học xa nhà, đồ con gái bất hiếu."
"Mẹ mày mắc bệnh nặng như vậy, mày không thể về nhà thăm bà sao?"
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, khi Hứa Luyện xuất hiện trước mặt tôi, tôi đã khóc như mưa.
Anh ấy dường như đã biết tất cả, im lặng ngồi bên cạnh tôi.
Trước mặt là những chiếc ô tô lao vun vút, chỉ cần bước thêm một bước nữa, là có thể tan xương nát thịt.
Hứa Luyện dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh ấy nắm lấy cổ tay tôi: "Vân Dao, đừng khóc nữa."
Chỉ đơn giản năm chữ như vậy, tôi lại khóc to hơn, thở hổn hển, bao nhiêu tủi nhục và ấm ức khiến tôi gần như nghẹt thở.
"Tôi cũng rất muốn ở nhà chăm sóc mẹ, nhưng đại học Z là nơi tôi vất vả lắm mới thi đậu, ước mơ và gia đình ở hai phía như muốn xé tôi ra làm đôi. Lúc mẹ vẫy tay đuổi tôi đi, tôi đau lòng hơn ai hết."
"Bạn cùng phòng của cậu, hình như tên là Tiểu Tiểu, cậu ấy nói với tôi là cậu đã tìm người giúp việc cho mẹ, phần lớn tiền nhuận bút hàng tháng cậu cũng gửi về cho mẹ, cậu đã làm rất tốt rồi."
Hứa Luyện vỗ về tôi: "Nếu là tôi, chắc chắn tôi không làm tốt được như cậu."
"Anh không hiểu cảm giác này đâu, gia đình và ước mơ, dù tôi chọn cái nào cũng sẽ đau lòng. Mà tôi đã chọn cái được xem là vô đạo đức trong mắt người khác."
Gió đêm không thể xua tan nỗi u uất trong lòng, tôi cứ thế khóc lóc kể lể, khóc đến mức mắt cay xè.
Gió đêm không thể xua tan được nỗi u uất trong lòng, tôi vừa khóc vừa nói, khóc đến sưng cả mắt. Hôm đó, hai chúng tôi như hai kẻ ngốc ngồi bên vệ đường đến tận một giờ sáng, khi đứng dậy, chân đều tê cứng, chúng tôi dìu nhau về nhà.