Cô đang ngủ nghe tiếng khóc thút thít của mẹ liền mở mắt.
\-Mẹ!
Tiếng kêu yếu ớt của cô liền khiến mẹ cô đang cúi đầu khóc mà ngẩng lên nhìn cô,mẹ Liên run run nắm lấy tay con gái nhưng vừa chạm vào cô liền "Á" lên một tiếng đau đớn mẹ cô rụt tay lại,tay bà cứ run run muốn xem cô như thế nào mà không dám chạm vào sợ cô đau.
\-Con..con sao lại thành ra thế này hả con?Trời ơi mẹ đau lòng quá đi.
Mà nhìn cô con gái nhỏ của mình mà cứ khóc mãi không thể nín lại được.Cô thấy vậy liền cảm thấy nhói lòng mà an ủi mẹ bằng giọng yếu ớt.
\-Mẹ!Con không sao đâu.Nhẹ ấy mà,mẹ đừng khóc nữa!
\-Nhẹ là nhẹ làm sao hả con!Con bị như thế này làm sao mẹ sống nổi huhu.
Vừa lúc đó ba cô mở cửa vào,nhìn cô đau lòng rồi nhìn vợ mình đang khóc đặt tay lên vai bà ấy vỗ nhẹ an ủi.
\-Ba!
\-Con gái là ai làm con ra nông nỗi này hả?Con có thù oán gì với người ta không?
\-Con không ba!
\-Ông nói gì vậy?Con gái mình hiền lành thì gây thù oán với ai được.
Mẹ cô liền trách cứ chồng vì câu hỏi của ông.Như thấy mình đã nói sai ông liền gật đầu như nhận lỗi của mình.
\-Ừ!Con nói xem người đánh con như thế nào,ba phải nhờ công an vào cuộc,không thể để con gái ba bị ức hiếp.
\-Thôi bỏ đi ba.
\-Không được.
Cả ba và mẹ cô đều đồng thanh.Ba cô lại tiếp tục nói.
\-Bỏ qua thì nó lại làm hại con nữa thì sao?
\-Ba cô ta rất hống hách là con gái của chủ tịch công ty thời trang Lê Lạc.Gia đình cô ta quen biết rộng,chúng ta không nên lấy trứng chọi đá,thiệt hại vẫn mãi là gia đình chúng ta mà thôi.
\-Sao con gái tôi lại khổ thế này?
Mẹ cô vẫn xuýt xoa chua xót cho cô,ba cô cũng không biết phải làm gì bây giờ đúng như lời cô nói,kẻ nào giàu thì kẻ đó thắng.
Cả căn phòng lặng im chỉ có tiếng mẹ cô khóc thút thít thì nghe rất rõ tiếng bước chân chạy rất mạnh mở cung cánh cửa phòng bệnh mà chạy vào thở hồng hộc.
\-Em gái,sao lại như này?Ai làm em như vậy?
\-Anh hai bình tĩnh lại đi mà!Mẹ rót cho anh ấy li nước đi!
Giọng cô vẫn yếu ớt nói.Người con trai cao to rắn chắc khuôn mặt trắng hồng làn da mịn màng như con gái kia chính là anh hai cô,anh cô rất đẹp trai,đi bên anh ấy lúc nào cũng các cô gái hiểu nhầm mà tỏ thái độ ghen ghét tại sao cô lại quen được trai đẹp.
Anh hai cô tên Võ Thái Mẫn.29 tuổi.Trưởng phòng kinh doanh tập toàn MaViTa,cũng là tập đoàn của ba Vương Bá Hy.Anh hai rất thương cô em gái nhỏ này,cưng như trứng hứng như hoa nên khi nghe tin cô bị đánh đến nhập viện thì liền bỏ hết công việc mà chạy đến.
\-Em gái nhỏ của anh,em mau nói đi ai đánh em.?
\-Anh bình tĩnh lại nào!
\-Làm sao mà bình tĩnh,em gái cưng của anh,anh không nỡ đánh mà đứa nào to gan dám làm em ra bộ dạng này.
Anh trai đau xót nhìn khắp thân người bầm tím của cô,khuôn mặt nhỏ nhắn kia giờ bị sưng vù mà to lên gấp đôi.Còn bị gãy sương sườn thật khiến anh không chịu được mà phát điên.
\-Anh...
Giọng cô yếu đuối gọi anh,khóe mắt còn ngân ngấn nước,anh liền đau lòng đi lại vuốt tóc cô,nắm tay cô.
\-A..ui.
\-Em..em đau hả,anh hai xin lỗi,anh hai xin lỗi.
\-Hihi.
\-Cười cái gì,uống sữa không anh đút uống.
\-Dạ có.
Anh hai cô liền lấy hộp sữa cầm cho cô hút như lúc trước khi cô còn nhỏ anh vẫn luôn theo chăm sóc cô,cho cô uống sữa cho cô ăn cháo.
Ba mẹ cô nhìn anh em họ tình cảm dạt dào mà không khỏi ấm lòng,có anh hai thì ba mẹ cô liền thừa ra,anh cô một tay dành chăm sóc cô em gái nhỏ không cho ai động vào.
\-Mẫn,con ở lại chăm sóc em ba mẹ về nhé.
\-Dạ,ba mẹ về em cứ để con lo!
\-Ừ!Con ráng nhé con gái!Có gì thì gọi ngay cho ba mẹ.Mai ba mẹ vào thăm con.
\-Dạ,ba mẹ về cẩn thận nha.
Ba mẹ cô dắt tay nhau về,bên cô bây giờ đã có anh hai chơi cùng.Thật giống như lúc bé,anh luôn cõng cô đi chơi,luôn bên cạnh cô đùa giỡn với cô,chăm sóc từng tí một,lúc cô bị té ngã trầy gối anh liền xuýt xoa thoa thuốc còn thổi thổi cho bớt đau.Giờ anh vẫn như vậy,vẫn nhanh nhảu lo chu toàn cho cô mà vẫn phải lo làm việc qua laptop.
\-Anh hai!
\-Sao em gái?
Anh đang gõ máy thì dừng tay lại bởi tiếng gọi của cô.
\-Hay là anh về nhà ngủ đi!Tối em chỉ ngủ thôi mà có làm gì đâu.Anh về làm việc rồi nghỉ ngơi.
\-Không được.
\-Sao lại không?
\-Anh nói không là không,lỡ đêm hôm xảy ra gì thì sao,anh không thể để em gái anh bị gì được.
\-Nhưng..
\-Im..không nhưng gì hết.Nhắm mắt ngủ đi.
Trước thái độ kiên quyết của anh trai,cô không nói gì nữa.Yêu thương là vậy đó nhưng khi anh đã quyết thì khó có thể nói.