Khi Đại Thiên Cẩu trở về Hắc Dạ Sơn đã là nửa đêm, sương đêm trên núi rất nặng, cảm giác mát lạnh đến rùng mình len lỏi qua từng lớp y phục, chạm tới da.
Thần điện của hắn vẫn sáng đèn, nhóm Nha Thiên Cẩu đợi ở cửa, thấy hắn trở về đều thở phào nhẹ nhõm.
Đại Thiên Cẩu cẩn thận ôm đèn chong trong tay, cẩn thận sắp xếp một chỗ cho nó trong thư phòng của mình, lại đem sa liêm phủ lên, che đi ánh nến lập lòe.
"Gọi bọn Thanh Nhất tới đây." Đại Thiên Cẩu nói.
Chỉ chốc lát sau, có ba Nha Thiên Cẩu vào thư phòng, quy củ hành lễ trước mặt Đại Thiên Cẩu.
Ba người họ dường như không có gì khác nhau, trên mặt cùng mang một tấm mặt nạ đen. Nhưng bọn họ đứng ở đó, khí tức trên người không ẩn giấu nữa, lập tức khiến người ta cảm nhận được cảm giác áp bách khó lường.
Đại Thiên Cẩu lẳng lặng nhìn họ. Họ là những người theo hầu hắn từ rất sớm.
Lấy "Thanh" làm họ, tên chỉ là số hiệu, để phân biệt thì gọi Thanh Nhất, Thanh Nhị và Thanh Tam.
Trước đây khi hắn phải từ bỏ chức vị quốc sư, bọn họ cũng thề chết theo hắn.
Đại Thiên Cẩu mở ngăn bí mật trên bàn, lấy ra ba miếng binh phù, đều có hình dạng quỷ quái dữ tợn, mặt xanh nanh vàng.
Đám Thanh Nhất nhìn thấy liền biến sắc.
Bấc đèn trong phòng nháy lên một cái, như gõ vào dây thần kinh mỗi người.
Phía sau từng binh phù này, chính là một đội quân của những người tu đạo.
Đội ngũ này được Đại Thiên Cẩu từ khi còn là quốc sư tự mình tạo lên, dưới sự che chở của hoàng đế và Tỳ Mộc Đồng Tử khỏi các đại thần, đang dần dần trở thành đội quân tinh nhuệ.
Ban đầu, bọn họ chỉ muốn bồi dưỡng những người tu đạo có tài để họ tả ra khắp nơi bảo hộ con dân khỏi ma vật quấy nhiễu, bảo vệ khỏi bị ma vật tập kích.
Không nghĩ tới, thế cục đã biến hóa, thứ bọn họ cần đối phó không chỉ là ma vật nữa rồi.
Sau khi Đại Thiên Cẩu rời khỏi chức vị quốc sư, đã điều động ba nhánh binh phù này đi.
Hoàng đế và Tỳ Mộc Đồng Tử đều biết nhưng coi như không hay.
Nếu có thể, cả ba người đều hy vọng ba nhánh quân này vĩnh viễn đều không phải triệu tập.
Nhưng hôm nay, Đại Thiên Cẩu đã mang ba miếng binh phù ra.
Cùng với đó còn có những bản chép tay chế luyện pháp khí của hắn, bỏ tất cả vào rương, khóa vào trong linh túi, đặt chung chỗ với binh phù.
Kèm theo đó còn có hai phong thư tự tay viết, một phong giao cho Tỳ mộc, một phong giao cho hoàng đế.
Ngoài cửa sổ lại mưa từ khi nào không rõ, nước mưa lạnh lùng tạt vào cửa sổ, tiếng gió thét gào xuyên qua núi rừng, phất qua rừng cây, nghe như tiếng khóc than.
Ngọn đèn treo cạnh thư phòng đung đưa như hoảng hốt, ánh sáng cũng vì thế mà chao đảo, Đại Thiên Cẩu ngồi dưới đèn, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn đổ bóng bất định.
Ngón tay Đại Thiên Cẩu nhẹ nhàng cầm ba miếng binh phù. "Ba người các ngươi theo ta lâu nhất. Xưa nay đều rất tận tâm, ta rất cảm kích. Nhưng hiện tại, ta cần các ngươi đến bên cạnh Tỳ Mộc hoàng tử, coi lời hoàng tử như lời ta, nghe theo hoàng tử sai sử."
Hắn dừng một chút, nhìn lên ba người kia đều đang nhăn nhó, như trẻ con mà mím môi. Đại Thiên Cẩu biết họ không nỡ rời xa hắn, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Ta phải lấy ra ba miếng binh phù này, hẳn các ngươi cũng đoán được ý ta rồi. Chỗ Tỳ Mộc cần các ngươi hơn ta. Ta sẽ bảo hộ Hắc Dạ Sơn, không can thiệp vào thế cục của thiên hạ này nữa, bởi vì mạng này đã không còn là của ta nữa rồi. Cái mạng này vốn đã bỏ ở chiến trường tây nam, là Yêu Hồ kéo ta lại, cho nên ta không thể mang cái mạng y lấy lại cho ta tùy ý được nữa."
Đại Thiên Cẩu đứng lên, cầm ba miếng binh phù cùng ba linh túi giao tận tay ba người.
Ba người Nha Thiên Cẩu cũng không cao, thành niên đã lâu, vóc dáng vẫn như thiếu niên, chỉ đứng tới bả vai Đại Thiên Cẩu.
Đại Thiên Cẩu nhớ tới khi bọn họ vừa tới bên người, đều là mấy đứa nhỏ gầy tong teo, mặt mũi nhem nhuốc không rõ hình dáng, ánh mắt lại vô cùng hung hãn.
Chỉ chớp mắt, đã qua nhiều năm như vậy.
Hắn không khỏi đưa tay sờ đầu bọn họ một cái.
"Xin lỗi." Đại Thiên Cẩu thấp giọng nói.
Xin lỗi vì đã để họ phải chia lìa, cũng vì hắn không thể đồng hành với họ.
"Đại nhân..." Ba người đã đỏ viền mắt, vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng bây giờ, nước mắt trong suốt lại chảy ra từ dưới mặt nạ.
Ba người níu lấy tay áo Đại Thiên Cẩu, tính tình vốn hay nôn nóng, chẳng giấu được gì bao giờ, "Đại nhân, chúng ta tình nguyện đi giúp Tỳ Mộc đại nhân, chúng ta cũng không bỏ được ngài. Nhưng chúng ta không muốn ngài lại phải quay về kinh thành."
Thanh Nhị cũng gật đầu. Nàng là nữ tử duy nhất trong ba người, cũng là người có võ công cao nhất, trước nay đều tiếc chữ như vàng, lúc này cũng không thể nhịn được."
Nàng nói, giọng như khóc, "Vốn muốn nói từ lâu rồi, những gì ngài làm còn chưa đủ sao? Những năm còn tại vị quốc sư vốn đã không tốt, mạng cũng bỏ một lần. Thế nhưng trong triều họ nói ngài ra sao, nói ngài tại vị bất chính, nói ngài kết bè kết phái. Ta ghê tởm bọn chúng!"
Đại Thiên Cẩu suýt bị Thanh Nhị chọc cười, cũng không biết nói gì cho phải, chỉ có thể lấy tay áo lau nước mắt cho nàng, lau xong cho Thanh Nhị và Thanh Tam trông như hai con mèo, Thanh Nhất xưa nay trầm ổn cũng bu lại muốn được lau.
Đại Thiên Cẩu vỗ bải vai Thanh Nhất, "Hai người họ cũng giao cho ngươi, ta ở Hắc Dạ Sơn cùng Yêu Hồ, chờ các ngươi trở về."
Thanh Nhất trịnh trọng gật đầu.
"Đại nhân, xin ngài bảo trọng." Thanh Nhất ngẩng đầu nhìn Đại Thiên Cẩu, nghiêm túc nói, "Ngài đã vì thiên hạ, vì chúng sinh mà hy sinh quá nhiều. Giờ đây thái bình thịnh thế ngài muốn thấy, hãy để chúng ta."
Còn không đợi Đại Thiên Cẩu nói gì, Thanh Nhất đã lau mặt cười cười, "Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên chuẩn bị thôi, còn phải từ biệt những người khác nữa. Đại nhân nghỉ ngơi sớm đi. Mong rằng khi chúng ta trở về, có thể thấy ngài cùng với Yêu Hồ đại nhân."
Thanh Nhất lôi kéo Thanh Nhị và Thanh Tam thi lễ với Đại Thiên Cẩu.
Lúc rời đi, Thanh Nhị có chút ngượng ngùng lấy ra hai cái đồng tâm kết không tính là tinh xảo.
"Đây là cho ngài cùng Yêu Hồ đại nhân, cái xấu xí bên trái là do Thanh Tam làm." Thanh Nhị bán luôn Thanh Tam, "Mong ngài và Yêu Hồ đại nhân vĩnh kết đồng tâm. Trước đây thái độ của ta với Yêu Hồ đại nhân không tốt, ta sai rồi, mong ngài chuyển lời xin lỗi tới ngài ấy giúp ta."
Thanh Nhị bái Đại Thiên Cẩu một cái, lưng khom rất thấp, "Yêu Hồ đại nhân thực sự rất tốt. Để còn có thể cùng Yêu Hồ đại nhân tốt như thế đến già, mong Đại Thiên Cẩu đại nhân hãy tự bảo trọng."
Sau lưng nàng, Thanh Nhất và Thanh Tam cũng bái lạy.
Sau đó cùng nhau vắt chân lên cổ mà chạy.
Cửa "ruỳnh" một cái đóng lại.
Đại Thiên Cẩu không khỏi bật cười, vén sa liêm mỏng manh lên, nói với tàn hồn của Yêu Hồ trong đèn chong, "Ngươi xem, bọn nó đều muốn ngươi sớm tỉnh lại kìa."
Ánh nến hơi lay động.
Sáng sớm hôm sau, ba người Nha Thiên Cẩu men theo đường nhỏ rời núi.
Đại Thiên Cẩu đứng bên cửa sổ nhìn họ đi xa, mơ hồ nhớ lại cảnh mình rời Hắc Dạ Sơn thuở thiếu thời.
Khi đó sư trưởng đứng trên lầu xa mà nhìn hắn, trong tay hắn còn nắm cây sáo trưởng bối đưa, thò đầu ra từ trong xe ngựa.
Không nghĩ tới nhiều năm về sau, hắn trở thành người đứng trên lầu, nhìn những thanh niên chính tay hắn chỉ dạy lao về phương xa.
Tay Đại Thiên Cẩu vô thức vuốt ve hồn đăng của Yêu Hồ.
Thật ra, cho dù Ngọc Tảo Tiền không cùng hắn định ra khế ước, hắn cũng không định tham dự vào thế cục nữa.
Hắn không thể đảm bảo nếu tham gia lần tranh đấu này còn có thể toàn thân trở ra.
Nếu hắn chết rồi, còn ai trông chừng Yêu Hồ, tụ hồn vì y đây?
Hoặc là tới khi Yêu Hồ tỉnh lại, lại biết được cái người mình liều mạng cứu lại, lại tự đặt mình vào hiểm nguy, hai người bọn họ còn có kết cục nào đây.
Hắn không dám đánh cuộc nữa.
Hắn không còn là quốc sư nổi danh thiên hạ nữa, hắn chỉ là Đại Thiên Cẩu, là người mà Yêu Hồ dùng tính mạng đổi lấy.
Hắn không thể để Đại Thiên Cẩu chết một lần nữa được.
Nhưng hắn cũng đã làm tất cả những gì có thể rồi.
Trước khi thoái vị đã dẹp yên tai họa ngầm lớn nhất phía tây nam, trấn áp ma vật nơi ấy.
Bây giờ hắn đem hết tất cả những gì hắn dốc lòng bố trí cho Tỳ Mộc, tin tưởng gã có thể vận dụng tất cả những gì hắn giao phó.
Hắn tin Tỳ Mộc có thể chứng minh rằng đại nghĩa bọn họ luôn theo đuổi, là điều đúng đắn.
Đại Thiên Cẩu lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Trên sơn đạo đã không còn thấy được thân ảnh của nhóm Nha Thiên Cẩu nữa.
Trong màn đêm âm trầm bỗng lóe lên, một tia sáng phá tan bức màn bóng tối mà thoát ra.
Bình minh tới rồi.