Lúc cô xuống nhà, người mèo đã đứng chờ cô, trong tay là một chiếc hộp nhỏ.
- Hộp gì vậy? – Thấy Tiểu Miêu đưa chiếc hộp gỗ, bên trên có một lỗ nhỏ tới trước mặt, Gia Hân thắc mắc.
- [Rút thăm đi]
Gia Hân làm theo lời người mèo, lựa một tấm thiệp.
“Công viên” – bên trong thiệp chỉ ghi ngắn gọn hai chữ. Liếc qua vai Gia Hân lúc này còn đang ngạc nhiên, người mèo rất tự nhiên nắm tay cô đi về phía trước.
- Đừng bảo anh định đưa tôi đi công viên chứ?
Gặp ánh mắt hào hứng đầy thừa nhận của người mèo, Gia Hân theo sau, có cảm giác giống như mình đang dẫn trẻ đi chơi vậy.
Hôm nay là thứ bảy. Ngày lý tưởng nhất trong tuần để đi chơi. Có thể chơi tới kiệt sức mà không sợ ảnh hưởng tới công việc. Dù sao cũng còn chủ nhật nghỉ ngơi.
Vì vậy, đây luôn là ngày đi chơi ưa thích của mọi người. Hòa vào không khí này, ít nhất cũng làm tâm trí của Gia Hân phấn khởi chút ít. Hơn nữa, bị người mèo kéo đi khắp nơi, thời gian để suy nghĩ chuyện khác cũng không có.
...
Cô bước vào phòng rửa tay, hồi tưởng lại chuyện hôm nay, nhẹ nhàng mỉm cười. Thật khó tin, mới hôm qua cô còn đau tới tê tâm liệt phế, hiện tại đã có thể cười như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô trở nên sắt đá quá rồi chăng?
- Có đúng không vậy? Người lãng mạn như thế lại đeo mặt nạ, kì quái ghê.
- Đúng mà, chính vì thế tôi mới nhớ rõ như vậy chứ!
- Nhưng anh ta chuẩn bị hẹn hò kĩ lưỡng như thế, rốt cuộc lại thất bại, khổ thân.
- Đời và phim vốn khác xa nhau mà.
- Nghe chị nói sáng nay anh ta tới chọn chỗ, gọi đồ ăn, hỏi nhân viên tỉ mỉ về khu vui chơi, lên kế hoạch chu đáo như thế mà trời thì mưa, máy biến áp điện nổ, đàn guitar bị đứt dây, cuối cùng còn bị bánh kem đổ vào người. Haiz, đúng là họa vô đơn chí, chỉ trách số anh ta xui xẻo thôi.
- Chắc có lẽ vì thế mà anh ta mới phải đeo mặt nạ mèo đó – Người phục vụ kia cũng cảm thán.
Thì ra, để cô đỡ buồn, tên mèo ngốc kia đã làm nhiều chuyện như thế. Chỉ trách… Vai Gia Hân run run, tới lúc trở lại bàn, nhìn thấy Tiểu Miêu ỉu xìu muốn mọc nấm trên đầu luôn, cô lại không nhịn được, cúi xuống.
Người mèo thấy cô quay lại đã lâu mà nhất quyết không chịu nói câu nào, buồn thiu nhìn về phía cô, phải, ngồi cạnh một người như hắn đúng là xấu hổ mà. Mọi kế hoạch hôm nay đều bể cả, muốn cô vui vẻ mà hiện tại thì. Định nói vài câu an ủi, người mèo thấy vai Gia Hân dường như run run. Chẳng lẽ là, cô xấu hổ tới phát khóc hả?
Nhẹ nhàng lay vai cô như sợ làm cô đau, ánh mắt người mèo chợt thay đổi. Nếu có thể lột mặt nạ lúc này, đảm bảo, mặt của anh có thể sánh với đít nồi.
Hic hic… ha ha ha ha
Sau bao công sức anh bỏ ra, cô không cảm thông cho anh, còn cười lớn nữa sao? Cô gái này thật là.
Nhưng cô cười…
Thì ra, làm cô cười dễ như vậy. Anh nguyện để thêm vài cái bánh nữa đập vào mặt, nếu cô cứ cười như hiện tại. Anh thấy bản thân thạt hết thuốc chữa. Ai kêu cô là Gia Hân chứ, với những người con gái khác, anh sẽ chẳng bao giờ hao tổn nhiều tâm trí như vậy. Chỉ vì cô là Gia Hân thôi.
Xin lỗi anh, nhưng thật sự nhìn mặt anh lúc này… Ha ha ha – Gia Hân vẫn không ngừng cười được.
Rồi, chưa kịp để anh phản ứng, Gia Hân đưa tay lại gần Tiểu Miêu. Anh cảm thấy mình sau lớp mặt nạ đột nhiên trở nên khô nóng. Cô lấy tay lau đi chỗ kem còn sót trên mặt nạ anh. Chắc lúc nãy anh quá vội vàng nên đã bỏ qua.
Đi theo tôi – người mèo kéo tay Gia Hân khỏi nhà hàng.
Chúng ta đi đâu vậy? – Gia Hân hỏi với theo, nhưng rất nhanh cô hiểu người mèo định đưa cô đi đâu.
Chúc quý khách vui vẻ! – Người kiểm soát có vẻ phấn khởi khi thấy họ tới, là cô nhìn lầm hay anh ta vừa nháy mắt với người mèo đó? Tên này lại bày trò gì vậy?
- May quá, vừa kịp lúc. Chờ chút, tôi sẽ cho cô thấy điều tuyệt nhất ở công viên này.
- Hôm nay… cảm ơn anh vì đã rủ tôi tới đây. Không có anh chắc giờ này mắt tôi đã thành hai trái đào rồi.
- Đừng khóc – Đáp lại câu cảm ơn của Gia Hân, người mèo khẽ nheo mắt, đưa tay lên chạm nhẹ vào đuôi mắt cô. Ngón tay anh như có như không lướt qua làn da cô, khiến Gia Hân cảm thấy má mình nóng rực lên.
Không khí giữa hai người thật kì lạ. Người mèo ngày càng tiến gần Gia Hân, mà cô, dường như không có ý rời đi.
“Đùng, đùng, đùng” – Tiếng pháo hoa cùng ánh sáng lóe lên làm hai người chợt thức tỉnh. Rời khỏi lực hút của người mèo, Gia Hân chợt thấy may mắn vì trời mùa này tối rất nhanh. Nếu không, giờ này trái tim loạn nhịp sẽ bị mặt cô tố cáo với người mèo mất. Đã rất lâu rồi, cô mới có cảm giác má mình nóng tới vậy. Thật buồn cười, cô đâu còn là nữ sinh cấp 3 chứ? Chắc tại vừa rồi cô chạy nhanh quá thôi.
- Giờ khu vui chơi đang tổ chức lễ hội mừng giáng sinh, mỗi tối thứ 7 đều bắn pháo hoa. Đây là điểm xem được rõ nhất – ¬Kéo sự chú ý của Gia Hân về phía ánh lửa đủ màu đang thắp sáng cả một vùng trời, người mèo giải thích.
- … - Nhìn về phía Tiểu Miêu chỉ, cô ngạc nhiên nhìn từng bông pháo hoa được bắn lên. Nơi này cao và gần tới mức, cô có cảm tưởng, chỉ cần giơ tay là có thể chạm tới những đốm lửa nho nhỏ đang nhảy múa trong màn đêm trước khi chúng vụt tắt.
Tâm trạng nặng nề trước đó của cô cũng theo từng tàn lửa, vụt biến mất trong màn đêm. Khóe miệng cô khẽ giãn ra, ánh mắt hướng về phía pháo hoa bắn tới. Uông Tiễn từ đầu vẫn luôn chú ý tới cô, thấy biểu tình của Gia Hân hiện tại, tảng đá trong lòng anh cũng bị nhấc đi. Anh khẽ đưa tay lên, nhưng tới nửa đường, không hiểu vì lý do gì, lại thu tay về. Anh tự nhắc nhở bản thân hiện tại là ai. Anh không có tư cách yêu cô.
- Cô thấy thoải mái hơn? – Thấy pháo hoa đã tắt từ lâu, trên đường đu quay từ từ hạ xuống, người mèo ra hiệu hỏi Gia Hân.
- Ừm, lần đầu tiên tôi nhìn thấy pháo hoa gần như thế. Sáng nay anh mới tới tìm hiểu mà tìm được địa điểm đẹp như vậy sao? – Mọi khó chịu bay biến đâu mất, cô tò mò hỏi Tiểu Miêu.
- Cô…cô biết tôi… - ¬người mèo ngạc nhiên, lúc anh đi, cô còn đang ngủ, thế nào lại biết anh tới đây tìm hiểu trước?
- Đến đây trước hả? – Gia Hân tiếp lời – Tình cờ thôi, lúc trong phòng rửa tay của nhà hàng, tôi nghe thấy mọi người kể chuyện một chú mèo tội nghiệp bị xui xẻo hôm nay thôi.
- Vậy ở nhà hàng, cô cười vì đã biết? – Tiểu Miêu thấy cô nói vậy, liền quay đầu sang hướng khác.
- Không phải, xin lỗi, lúc đó nên nói cho anh luôn mới phải. – Thấy anh thủy chung không quay đầu lại, cô tiến tới định xin lỗi mặt đối mặt.
Không ngờ, cùng lúc, người mèo xoay đầu lại. Môi Gia Hân khẽ trượt qua vỏ mặt nạ cứng cáp. Hai người không hẹn mà ngừng mọi động tác. Không hiểu là ngẫu nhiên hay cố ý, môi cô lần nữa chạm vào lớp mặt nạ của người mèo. Nhưng lần này, trong động tác có mang theo sự nhẹ nhàng, run run, thậm chí là vô cùng dịu dàng, tựa như chạm vào lớp băng mỏng vậy, dường như đối phương muốn nâng niu trân trọng, sợ chỉ thêm chút lực đạo là môi cô sẽ vỡ tan.
Đối diện với sự trìu mến này, Gia Hân lặng im tiếp nhận như luyến tiếc chưa muốn rời khỏi, khẽ đóng mi mắt lại, như muốn tránh ánh mắt ân cần mà đầy sức hút kia.
Dòng người hối hả ồn ã phía dưới dần lắng lại, cả thế giới này dường như chỉ còn hai người họ cùng nhau…