Giọng Gia Hân run lên, cái cảm giác tự tay vứt bỏ hạnh phúc của chính mình giống như lấy mảnh dao cùn cứa vào tay vậy. Không thể biện minh rằng mình vô ý. Chỉ có can tâm tình nguyện xé toạc bản thân ra, bằng phương thức tra tấn bản thân lâu nhất, đau đớn nhất.
Giờ cô đã hiểu, tại sao Mặc Giao trước đây tự kết thúc cuộc sống của mình. Có lẽ cảm giác đau một lần rồi thôi tốt hơn nhiều cứ dằn vặt thế này. Có trách, là cô yêu nhầm một người không có trái tim.
Tần ngần nhìn món quà cô tặng trên tay, Triệt Hàn không nói gì. Chính anh cũng không thể gọi tên thứ tình cảm trong lòng dành cho cô. Anh muốn ở bên cạnh cô. Cô cho anh một cuộc sống thanh bình yên ả. Nhưng liệu đó có phải thứ anh muốn? Sau lời cô nói, chính anh cũng không chắc về bản thân nữa. Nhìn lên lịch, anh chua xót mỉm cười, có những thứ, dù quay lại thời gian, cũng không thể thay đổi chăng?
Lần thứ hai, Gia Hân lặng lẽ rời khỏi căn hộ hai người đã từng chung sống. Lần này, anh không đuổi theo cô, cũng không giữ cô lại. Ngày đó, cô ngã xuống cầu thang nên không biết, trời mưa rất nhiều, cứ tầm tã dù đã bước vào tiết thu. Đến ông trời cũng muốn khóc cùng cô chăng?
Gia Hân ngồi lại hồi lâu trong căn hộ nhỏ của mẹ và cô. Mẹ đang đi du lịch với mẹ Lương nên giờ căn hộ chỉ trống trơn mình cô. Gia Hân ngồi khóc thật lâu, cái trùng sinh chết tiệt này, làm cô luôn nhạy cảm tới mức hơi chút là khóc. Nếu là lúc trước có phải hay không? Cô không chút cảm nhận, cảm giác đó còn tốt gấp vạn lần lúc này.
Nên cảm ơn Triệt Hàn chăng? Chính anh là người đã dạy cho cô những cảm xúc này. Anh cũng từng mang tới nụ cười cho cô. Chỉ tiếc… cô không phải “người duy nhất” của anh, chỉ như một cơn gió thoảng qua đời anh. Con người vẫn cố chấp như vậy, họ luôn tin rằng, họ sẽ khác, chỉ tới khi thất bại thảm hại, mới nhận ra, bấy lâu vẫn chỉ mình ôm mộng tưởng.
Nghĩ tới đây, cô bắt tay viết thư gửi lại mẹ và mẹ Lương. Cũng điền đầy đủ phần của mình trên đơn ly hôn. Cô không ngờ, ngày trước tới cục đăng kí, tiện tay cầm theo đơn ly hôn, cuối cùng có ngày cũng cần dùng tới. Chẳng lẽ, từ trước cô đã có linh cảm? Cười, giờ cô thấy bản thân có khóc nữa cũng chỉ đau mắt thêm, nên Gia Hân thay vì khóc, lại cười. Nhìn bản thân phản chiếu trên gương, nụ cười của cô thật xấu xí. Cô muốn lưu giữ lại nụ cười này, nhớ thật kĩ. Vì cô muốn làm nó thay đổi, không phải nhờ một ai đó, mà là tự mình làm nó thay đổi.
Xong xuôi, cô lên mạng check chuyến bay sớm nhất có thể, xem lại sổ tiết kiệm của bản thân, chuyển hơn phân nửa qua tài khoản tiết kiệm của mẹ. Sắp xếp lại toàn bộ công việc cần làm, gửi bàn giao vào email cho Viễn Trí. Cô sắp xếp chút hành lý rồi sửa soạn ra sân bay.
Gia Hân thực hiện những điều này trôi chảy tới mức ngạc nhiên. Cô không biết là tự bao giờ, có lẽ là từ khi có sự xuất hiện của Mặc Giao, cô đã thầm chuẩn bị tinh thần để ra khỏi cuộc đời của Triệt Hàn. Mỉm cười như tự giễu, bản thân cô vẫn hèn nhát thôi. Ít nhất thì, Gia Hân hiểu, mình cần buông tay, cô không muốn trở thành một người vợ luôn chìm trong đau khổ và tuyệt vọng như mẹ. Đằng nào cũng buông tay, sớm hay muộn cũng có khác gì?
Ra tới sân bay, cô gọi điện cho Viễn Trí:
- Chào anh, em là Gia Hân đây, em phải đắc tội với anh rồi – Gia Hân nói, cảm thấy tội lỗi, người đàn ông này luôn đối tối với cô, nhưng cô lại luôn phụ anh.
- Có chuyện gì vậy em? – Viễn Trí hỏi, anh cũng đoán được cô đã nhìn thấy gì ở văn phòng, anh cảm thấy có chút tội lỗi.
- Em xin lỗi anh, mà em muốn xin nghỉ việc, những gì cần bàn giao, em đã viết và gửi vào email cho anh. Thời gian qua đã làm phiền anh nhiều. Em thực sự có lỗi với anh… Viễn Trí…câu trả lời của em vẫn là không. Cảm ơn học trưởng đã dành tình cảm cho em. – Gia Hân nói xong liền cúp máy, cô không muốn cho anh chút hy vọng nào hết. Chỉ như vậy, Viễn Trí mới có thể tiếp tục một mối tình khác được.
Viễn Trí nhìn ống nghe hồi lâu. Thì ra, trên đời này, có những thứ có cố cũng không thể cưỡng cầu. Đang chìm trong suy nghĩ thì có tiếng Mặc Giang gọi anh về thực tại:
- Anh Viễn Trí, em đến chào tạm biệt – Cô không chịu nổi nữa rồi, người đàn ông này, thực sự là đòn chí mạng của cô. Cô tưởng, cô có thể làm mọi thứ về anh, nhưng khoảnh khắc cô làm tổn thương Gia Hân, Mặc Giang hiểu, cô không yêu anh như cô vẫn nghĩ… Mỉm cười với người đàn ông từng nắm giữ trái tim của mình, Mặc Giang nói tiếp – Hy vọng anh có thể tìm được hạnh phúc của mình.
- Em đi đâu? – Viễn Trí nhíu mày, anh không tin người phụ nữ này có thể bỏ anh. Cô luôn bám theo anh, kể từ lần đó. Không hiểu sao, trong lòng anh có chút mất mát.
- Em hy vọng, chúng ta từ sau có thể coi như chưa từng quen biết – Mặc Giang nắm chặt tay, quyết không cho bản thân chút do dự nào hết. Cô biết, nếu để nước mắt rơi xuống, cô sẽ không rời khỏi người đàn ông này được – Em chỉ nhận ra, mình không yêu anh như bản thân vẫn nghĩ thôi. Chúc mừng anh, anh đã thắng ván cược này rồi.
- …
- Vĩnh biệt anh, Viễn Trí – Mặc Giang bước ra khỏi văn phòng của Viễn Trí, thẫn thờ trên đường về nhà.
Mặc Giang còn nhớ rõ hôm đó, cả Triệt Hàn và cô đều bắt đầu, nhưng đến khâu quyết định đều không hẹn mà dừng lại… Họ hiểu, nếu vượt qua ranh giới cuối cùng này, họ sẽ làm tổn thương ai.
Câu trả lời thực ra chỉ có một, vô cùng rõ ràng.
Chỉ không biết có nên khen Gia Hân tới quá đúng lúc không nữa…
Mở máy điện thoại soạn một tin nhắn dài, chuẩn bị ấn gửi, Mặc Giang không để ý đèn xanh cho người đi bộ đã chuyển đỏ từ lúc nào. Một tiếng “két” vang lên…
--- ---
Trước chuyến bay 5 phút, Gia Hân nghĩ nên gọi điện cho Triệt Hàn, dù sao, cô cũng từng hứa nếu có đi đâu sẽ nói với anh:
- Triệt Hàn hả? – Gia Hân hít thật sâu, dùng giọng từ tốn nhất để nói với anh.
- Ừ, em… gọi cho anh hả… Thực ra thì anh – Trong đầu Triệt Hàn lúc này là một mảnh hỗn loạn.
- Sáng mai qua nhà mẹ em, em đã điền vào giấy ly hôn cũng đã để lại nhẫn… Suy nghĩ lại, em… đã có tờ ly hôn đó từ ngay ngày đầu khi chúng ta mới cưới. Có lẽ, lúc ấy, em cũng hiểu, anh không thuộc về em… Em chỉ muốn nói… em chúc anh hạnh phúc… dù cô ấy có là ai đi nữa. Mà không, hiện tại em không muốn nói như vậy đâu. Nhưng em tin… một ngày em có thể mỉm cười nói với anh điều đó.
- … - Triệt Hàn nín thở, anh không tin cô đang nghiêm túc, cô chỉ giận dỗi thôi phải không. Tận sâu trong trái tim mình, anh cảm thấy nhói đau.
- Thôi, em phải đi rồi, chúc anh… mà thôi… chào anh, Triệt Hàn. – Gia Hân kiềm chế tiếng nức nở của mình, nhất quyết dập máy.
Cuối cùng thì Triệt Hàn cũng không níu giữ cô. Anh biết, có giữ lại cũng vô ích. Nếu cô muốn đi đâu đó vài ngày cho khuây khỏa, anh cũng không nên ngăn cản.
Sáng hôm sau, nhìn thấy thư của cô gửi cho anh, Triệt Hàn mới hiểu, cô hoàn toàn không có ý định quay về. Anh điên cuồng tìm kiếm cô, nhưng đã quá muộn…