Chuyện xảy ra trong lúc chân bạn Gia Hân vẫn còn bị băng kín, cơ bản là tác giả đãng trí nên quên mất không cho vào, đành phải bổ sung làm ngoại truyện :”>
(Cảnh báo: vâng, đây chính là cảnh điển hình của tam giác tình yêu được đặt trong một phòng *hi’hi’*; Gia Hân: sao dám đẩy tui vào tình huống biến thái này hả? Nhi Nhi: t vốn biến thái mà :”>)
Hôm đó là một ngày đẹp trời, run rủi thế nào lại có hai người cùng tới thăm Gia Hân vào cùng ngày, cùng giờ (chắc cách nhau tầm chục phút gì đó ^0^). Người đầu tiên gõ cửa phòng bệnh vào sáng hôm ấy là Viễn Trí. Anh cầm trên tay một đóa hồng đỏ cùng giỏ trái cây, gõ cửa rồi tiến vào phòng. Ngang nhiên tiến về phía giường của Gia Hân và phớt lờ ánh mắt giết người của ai đó, anh nở nụ cười lịch lãm chào cô:
- Chào buổi sáng Gia Hân, em khỏe không, nghe tin em bị ngã không kiềm chế được đành mặt dày tới quấy rầy em tĩnh dưỡng này– Viễn Trí đặc biệt tự tin, nhất là với bó hồng đỏ rực của mình.
- Chào học trưởng, anh bận như vậy còn tới thăm em, em cảm ơn không hết lại còn – Đưa tay đỡ lấy bó hồng, Gia Hân xuýt xoa – Oa hoa đẹp thật, anh chu đáo quá.
- E hèm, e e hèm – có giọng đằng hắng rõ to vang từ giường bên cạnh, vẻ khó chịu ngày càng không kiềm chế.
- Mấy hôm nay thời tiết không được tốt lắm, em nhớ giữ gìn sức khỏe cẩn thận nha, đợt này anh thấy có nhiều người ốm lắm đó, bị ho suốt thôi. Chân em đã đỡ chút nào chưa? – quyết tâm lờ tịt người nào đó đang ra sức ra hiệu sự tồn tại của mình, Viễn Trí tiếp tục trò chuyện.
Viễn Trí đã đành, Triệt Hàn không ngờ, người còn lại cũng tiếp tục mạch của câu chuyện, cố ý coi anh thành bức tường.
- Cảm ơn học trưởng đã tới thăm, chân em cũng đỡ nhiều rồi, hiện tại em còn có thể đi chậm hoặc nhảy lò cò nữa – Cô đang giận nha, hôm qua lúc đề cập chuyện cưới hỏi của hai người, Gia Hân còn chưa kịp phản đối thì Triệt Hàn đã gật đầu như giã tỏi, còn liên lạc luôn với thư kí, đem việc quan trọng trong vài tháng tới đến giải quyết thật nhanh. Cuối cùng cô muốn phản đối cũng không được. Giờ tới lượt cô lơ anh đi, để xem anh thấy khó chịu không – Chỉ tiếc là em lỡ mất cuộc tuyển dụng vào công ty của học trưởng rồi, cuối cùng cũng có cơ hội làm dịch thuật viên mà em lại bỏ lỡ, còn phụ cả lòng tốt của học trưởng nữa – Gia Hân buồn buồn nói, cái này là thật, cô thực sự rất thích công việc dịch thuật kia.
- Cái đó em không cần phải lo đâu, công ty anh vẫn tuyển thường xuyên mà, khi nào em ra viện, nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, cứ gọi cho anh, anh sẽ hỏi bộ phận tuyển dụng chỗ anh – Viễn Trí nghĩ thầm, tất nhiên, giám đốc là anh, anh muốn tuyển ai chẳng được – Người tài như em, lúc nào công ty anh cũng luôn chào đón.
- Công ty anh cũng “lớn” nhỉ, còn tuyển dụng cả người đang dưỡng bệnh nữa – Cuối cùng có người cũng không chịu được bầu không khí quá mức thân mật giữa hai người, đành phải tự động chen vào cuộc nói chuyện.
Kết quả hiệp hai giữa Viễn Trí và Triệt Hàn:
- Thật thế thì tốt quá, em không biết cảm ơn học trưởng thế nào cho phải nữa – Gia Hân làm như không nghe thấy gì, tiếp tục nói chuyện với Viễn Trí.
Keng keng!! Viễn Trí K.O. Triệt Hàn
Bạn trẻ nào đó đang sắp sửa nổ tung:
- Gia Hân à, mấy mẫu bánh hôm trước mẹ mang tới, em có thấy mẫu nào ổn không. Anh không chắc về khẩu vị của mình lắm, nên để em chọn là được – Triệt Hàn nói câu này nhưng mắt lại liếc qua Viễn Trí, tia điện bỗng lóe lên trong không khí.
Chẳng ngờ, Gia Hân lại nói một câu làm anh rụng rời:
- Em chưa có đồng ý cưới nha, là mọi người chưa cho em cơ hội phản đối, anh không thấy mình còn không thèm hỏi ý của anh hả - Cô nhăn mặt, anh còn dám mạnh miệng nói với cô chuyện đám cưới hả.
Lúc này, Triệt Hàn có cảm giác mình vừa bị một cú “Finish him” trong Mortal Kombat. Anh quay sang Gia Hân:
- Em nói gì cơ? – Thực sự là đống bột này quá vướng, nếu không anh có thể trực tiếp nhảy vào bóp cổ cô luôn rồi.
Giữa lúc chiến sự đang căng thẳng, có một tiếng “Xoạch” đẩy cửa cực kì vô tư:
- Chào cựu thủ trưởng, em đến thăm chị đây – Mặc Giang tới cùng một giỏ trái cây đầy ụ. Hì, trước khi tới cô đã tính, mua trái cây, nhân lúc nói chuyện có thể gọt ra cùng ăn với Gia Hân luôn, cô cũng được ăn chứ bộ. Nên mua nhiều nhiều một chút. Chỉ có điều cô quả thật xui xẻo đã chọn nhầm thời điểm.
Tâm trạng đang phơi phới, nên chỉ khi nói xong, Mặc Giang mới ngửi thấy rõ mùi thuốc súng cùng cháy khét trong phòng.
Hiện tại, trong phòng bệnh là thủ trưởng cũ của cô, người ở giường bên cạnh, ừm, khuôn mặt này tuy dính chút vết thương nhưng cô vẫn nhận ra, là tổng giám đốc của chỗ cô làm nha. Chờ chút, TỔNG TÀI SAO? Trong đầu Mặc Giang bỗng nổ tung. Vội nhìn sang người còn lại trong phòng để trấn tĩnh bản thân, hy vọng đó sẽ là một người bình thường, lần này, đúng là não Mặc Giang trở về trạng thái bình thường. Nhưng cô lại nghe một tiếng “phập” ở tim mình (ý Mặc Giang là bạn ý trúng nhầm mũi tên của thần tình yêu ấy mà :”>). Đại não của Mặc Giang liền không chỉ tụt xuống mức bình thường, mà còn dưới cả mức bình thường nữa. Cô đứng đơ ra, trơ mắt nhìn người con trai còn lại.
Trên đời này, có hai thứ dễ bị người đời ném đá nhất, phát ngôn trước khi suy nghĩ và hành động mà không cần não.
Mà Mặc Giang, lại không nỡ bỏ sót bất cứ điểm nào trong hai điểm trên. Vì thế, từ lúc sinh ra tới giờ, số lần Mặc Giang muốn đào lỗ chui xuống là không đếm xuể.
Hiện tại cũng là một ví dụ điển hình cho những lần ấy của Mặc Giang.
Chỉ tới lúc cảm giác được một dòng nước ấm ấm xuất hiện từ miệng xuống cổ, Mặc Giang mới ý thức được hành động hiện tại của mình cỡ nào đáng xấu hổ. Bị tiếng đằng hắng của người bị cô nhìn không sót một li kia kéo từ cung trăng xuống, Mặc Giang có cảm giác muốn đánh chết bản thân.
Thật mất mặt quá đi, mà hiện tại anh đẹp trai kia vẫn đang nhìn cô, biết trốn đâu bây giờ. Nhìn qua hai người còn lại trong phòng, cô đột nhiên nhớ ra tại sao bản thân lại xuất hiện chốn này. Hic, ánh mắt tổng giám đốc nhìn cô cũng đủ giúp Mặc Giang hiểu bản thân vừa rồi có bao nhiêu kì quái.
Mặc Giang à, lần này thảm, thảm thật rồi!!!! Tuyệt vọng, cô quay sang Gia Hân cầu cứu.
Nói chuyện nhiều cùng Mặc Giang, Gia Hân biết có hai điều luôn phá vỡ mọi cực hạn của cô nhóc này: ăn và trai đẹp. Hận một nỗi là không có nghề nào như vậy, nếu không, Gia Hân có thể đảm bảo, Mặc Giang sẽ luôn là nhân viên xuất sắc nhất tháng. Mà hiện tại, nhìn phản ứng của Mặc Giang cùng ánh mắt như muốn mọc rễ trên người Viễn Trí, Gia Hân phải liều mạng kiềm chế bản thân không phát ra tiếng cười. Nhịn nữa, chắc cô tổn thọ mất. Gia Hân lên tiếng giải vây cho Mặc Giang, cũng là giúp mình khỏi chết vì nín cười.
- Mặc Giang hôm nay cũng rảnh tới thăm chị hả. Làm bà chị thủ trưởng cũ này cảm động muốn khóc nha. Vừa hay, em giúp chị ra ngoài rửa trái cây cho mọi người cùng ăn được không? – Nói rồi Gia Hân quay sang Viễn Trí – học trưởng chờ em chút nha, có gì hai anh em mình lại hàn huyên tiếp.
Bạn nhỏ Mặc Giang đang luống cuống như gà mắc tóc cũng được cứu, luống cuống gật đầu chào rồi vào giúp Gia Hân xuống giường, trước khi đi không quên ném lại một câu:
- Vậy em đưa chị Gia Hân đi trước, chào Triệt Tổng, chào anh đẹp trai… ý, chào anh – nói xong câu này, Mặc Giang nghiêm túc cân nhắc việc mình nên cắn lưỡi để ngăn chặn bản thân lỡ lời thêm lần nữa. Hic, ai kêu khi nhìn qua anh, đầu cô lập tức biến thành bã đậu chứ.
Nhưng trái với sự lúng túng của Mặc Giang, Viễn Trí lại nở nụ cười, không chỉ có anh, cả Gia Hân và Triệt Hàn cũng không giữ nổi bộ mặt mang đầy thuốc súng của mình nữa. Không khí trong phòng lập tức trở nên dễ chịu hẳn.
Mà Mặc Giang lúc này, lại nghe thấy tiếng choang trong đại não. Thiên sứ cười với nó!!!
Tránh cho Mặc Giang biến thành tượng sáp rỏ dãi một lần nữa, Gia Hân lắc tay cô, giúp cô về hiện thực.
Lúc này, Triệt Hàn cũng lục được cái tên Mặc Giang trong trí nhớ của mình. Sao cô ta lại ở đây? Anh nhìn cô nghi hoặc. Lúc này, Mặc Giang cũng vừa quay sang, chạm vào ánh mắt sắc như băng của Triệt Hàn, đầy nghi ngờ cùng cảnh giác, cô chợt đổ mồ hôi lạnh. Sao cô có thể quên nhìn biển tên trước phòng bệnh vậy? Từ sau phải cẩn thận hơn mới được. Hôm nay thật đúng không phải ngày của cô.
Thần kinh của Mặc Giang từ lúc đẩy cửa phòng bệnh tới giờ luôn trong trạng thái căng cứng, chỉ đến lúc đẩy Gia Hân ra ngoài, cô mới dám thở dài một cái. “Ông trời ơi, từ sau con sẽ nghiêm túc đi chùa, thành khẩn theo người, chỉ cần đừng đặt con vào tình huống như vậy lần nữa a~” – Mặc Giang ngẩng mặt lên trời, nói chuyện đàng hoàng với các vị thần thánh ở trên cao.
Nhìn người đằng sau đang ngửa mặt lên trời hận không thể vái tất cả các vị thần thánh làm bậc bề trên, Gia Hân lại tưởng Mặc Giang gặp Viễn Trí là nhất kiến chung tình mà một lòng muốn xin thần chúc phúc, cô cười khẽ, trong lòng muốn tác hợp cho hai người. Nói chuyện nhiều với Mặc Giang, lâu dần cô cũng sinh lòng cảm mến với cô bé hồn nhiên, lương thiện này
- Anh vừa rồi tới thăm chị là Viễn Trí, học trưởng của chị - Nháy mắt với Mặc Giang, Gia Hân giọng đầy ẩn ý nói – Anh ấy vẫn còn độc thân nhé.
- Chị này, em mới gặp anh ấy, sao đã quan tâm anh ý còn độc thân hay không? – Mặc Giang bị nói trúng tim đen, lúng túng trả lời.
- Em gái à, vừa rồi em chỉ thiếu nước tháo mắt ra đặt trên người Viễn Trí thôi – Gia Hân không ngần ngại trêu Mặc Giang tới cùng.
- Chị… - Mặc Giang bối rối – hic vừa rồi em biểu hiện mất mặt lắm đúng không? Em muốn tìm lỗ chui xuống quá.
- Không sai, em đúng là thấy trai đẹp quên mất trời đất điển hình – Gia Hân gật gù – nhưng rất dễ thương, chị thấy Viễn Trí cũng không phải là không có ấn tượng tốt với em. Đừng lo.
- Mà vừa rồi em còn… - nhớ lại biểu hiện xấu hổ của bản thân Mặc Giang muốn độn thổ.
- Hì không sao, vừa rồi mọi người còn căng thẳng, mà em tới liền vui đó – Gia Hân vui vẻ nói – Chị chắc chắn học trưởng có ấn tượng tốt với em – Với lại, có chị ở đây, em còn lo gì nữa?
- Mà chị với Tổng Tài là thế nào vậy, sao anh ý chung phòng bệnh với chị thế - Chợt nhớ một chuyện quan trọng, Mặc Giang liền hỏi Gia Hân.
- À, cái này, chị với anh ý… đang quen nhau – dù sao cô cũng quyết định bỏ việc, hơn nữa, không muốn giấu Mặc Giang, Gia Hân nói thật.
- Aaaaaaa, tin giật gân như vậy, chị quen tổng giám đốc mà không nói cho mọi người sao? Chuyện thế nào vậy – bỏ ngay chuyện của mình ra sau ót, Mặc Giang dồn toàn bộ tập trung cho tin tức nóng hổi này.
Ở một góc trong bệnh viện, thỉnh thoảng lại có tiếng la ó xúc động vang lên…
Lúc Gia Hân và Mặc Giang quay lại phòng, bệnh, mùi thuốc súng đã nồng nặc trong phòng. Nói vài câu hòa hoãn với cả hai, Gia Hân đưa phòng bệnh trở lại trạng thái bình thường. Tý nữa bác sĩ còn vào khám cho Triệt Hàn nữa nha, cô không muốn dọa bác sĩ chạy hết đâu. Mà Viễn Trí sau khi nói chuyện một lúc, liền phải về cơ quan. Gia Hân cũng không giữ lại, còn gửi gắm Mặc Giang cho anh, nhờ anh chở cô về cùng nữa.
Có điều, vừa vào trong xe, Viễn Trí đã quay sang, lạnh lùng nói với Mặc Giang:
- Tôi biết cô có ý gì, câu trả lời của tôi là không. Tôi chúa ghét phụ nữ lằng nhằng – con người anh lúc này và khi ở trong phòng bệnh dường như đối nghịch với nhau. Viễn Trí hiện tại, chỉ là một khúc gỗ vô tình không hơn không kém.
- Anh yêu chị Gia Hân? – quá ngạc nhiên, Mặc Giang chỉ có thể nói suy nghĩ của bản thân ra.
- Đúng. Và tôi không có hứng thú với ai khác cả - Viễn Trí lạnh lùng khẳng định lại lần nữa.
- Nhưng chị ý và Triệt Tổng đang quen nhau. Họ định ra viện sẽ cưới – Mặc Giang không hiểu bản thân đang nói gì nữa. Nhưng cô cảm thấy rất khó chịu nếu anh không biết chuyện này.
- Tôi đã biết – Vừa rồi, trong phòng bệnh, vẫn là tên đáng ghét kia lên mặt với anh.
- Anh không định bỏ cuộc? – Mặc Giang nghe giọng mình thoảng mùi giấm chua. Cô cũng không hiểu sao mình lại hành động như thế.
- 30 chưa phải là tết, mà kể cả cô ấy đã lấy chồng, cũng có thể ly hôn, tôi không quan tâm, cô ấy chắc chắn đang bị tên kia lừa. Tôi tin mình có thể làm cô ấy thay đổi.
- Vậy sao? – Mặc Giang im lặng, không nói gì nữa.
Tới nhà cô, trước khi vào nhà, Mặc Giang liền quay lại, nói với Viễn Trí:
- Em tin là em có thể yêu anh nhiều hơn anh yêu chị ý. Và làm anh thay tâm đổi ý yêu em – Dùng nụ cười tự tin nhất có thể của mình, cô vội vàng thổ lộ với Viễn Trí rồi chạy một mạch vào nhà. Phải, anh không bỏ cuộc, cô cũng nhất quyết không.
Vì sau hơn 20 năm sống trên đời, tim Mặc Giang đập mạnh dữ dội. Không phải lần đầu nhìn Viễn Trí, mà khi nghe anh thổ lộ về tình cảm của mình. Một người con trai như vậy, sao có thể không yêu chứ?