Khi Bass học cấp hai, cấp ba và đại học, nam sinh và nữ sinh trong trường đều phải mặc âu phục, một chiếc nơ nho nhỏ xuyên suốt từ hồ đồ vô tri đến khi thanh xuân nhiệt huyết của Bass, chỉ cần nhìn thấy là ký ức giống như ngọn đèn được thắp sáng, mang đến ánh sáng và sự ấm áp cho tâm trí.
Mâu thuẫn với Jofar thành công đánh bại người không quá thông minh như nó.
Hồi ức về cái nơ này càng khiến cho trái tim Bass chua xót.
Nó nhớ nhà của nó, cha mẹ nó, trường học vừa đáng ghét vừa đáng yêu, bạn cùng bàn vạn nhân mê, và cả những trưởng bối ở sở nghiên cứu...
Nhưng nó không trở về được.
Ở đất nước cổ xưa nơi mà cậu không còn gì cả này, Bass cảm thấy vô lực và cô độc.
Trước đây nó luôn ký thác tình cảm trên người Jofar, vắt kiệt một chút dịu dàng từ mùi và thân nhiệt của hắn để tự an ủi, nhưng bây giờ thì sao?
Sự thờ ơ của Jofar lóe lên trong tâm trí nó, Bass đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn không tìm ra cách giải quyết, cho nên nó bắt đầu trốn tránh chạy đến chỗ Jarno, người đã cứu nó.
Đừng trách ta như một con ốc sên, rõ ràng là do hắn quá đáng... đúng không?
Bass tự hỏi chính mình.
"Có chuyện gì vậy? Nhìn vẻ mặt của ngươi, thôi làm ơn, haha, cái cách ngươi cau mày khiến ta luôn bất giác nghĩ rằng ngươi là một con người."
Jarno véo má Bass, nàng nâng mặt cục than lên, ôn nhu nói nhỏ: "Ta sẽ làm cho ngươi cái mà ngươi nói ấy —— à, áo len chui đầu, dùng phương pháp bện thảm treo nhé, vui vẻ lên đi Bast."
Bass nhìn nụ cười tỏa nắng của nàng, trái tim yếu đuối dần ấm áp lên, nặng nề gật đầu.
"Meo (ừm)!"
Phụ nữ là nước, các nàng tâm tư cẩn thận, chỉ cần họ muốn, là có thể khiến người ta cảm thấy sảng khoái, dễ chịu hơn cả gió thoảng, vừa vô hại vừa đáng yêu.
So với cách kết thân cứng rắn và đầy tổn thương của đàn ông, phải nói rằng phụ nữ dễ tiếp cận một người hơn và nhanh chóng rút ngắn khoảng cách để trở thành bạn bè hơn.
Jarno là một trong những người tài giỏi nhất.
Nàng một bên dùng sợi len thô bện quần áo, một bên xin nhờ Bass kéo quả cầu len giúp mình, khi Bass không khống chế được bản năng của mèo lay lay quả cầu chạy khắp giường, Jarno sẽ che miệng cười thành tiếng.
Bass ngượng ngùng dùng chân sau gảy gảy lỗ tai, nghe nàng cười chính mình nhưng trong lòng lại thấy vui lắm.
Thật hiếm khi nó cảm thấy thoải mái.
Một bên khác, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.
Jofar ngồi trước bàn ăn, mặt đối mặt với con bò nướng thơm phức và ngốc nghếch giữa bàn, im lặng nhìn nhau.
Khuôn mặt của vị vương tuấn mỹ càng ngày càng đen.
"Bast vẫn chưa về à?" Hắn hỏi nữ quan.
Lão nữ quan Alena quỳ trên đất, cúi đầu trả lời: "Thưa vương, đúng là chưa về."
Jofar: "Nó đang ở đâu, cung điện của công chúa Assyria?"
Alena nghe được sự nguy hiểm trong câu nói này, nhưng chỉ có thể cắn răng trả lời: "Dạ..."
"Ầm!"
Bên kia bàn truyền đến một tiếng động rất lớn, Alena giật mình, những thị nữ như đồ trang trí xung quanh cũng run rẩy, bất chấp việc đó có phải là sai lầm của mình hay không, ngay lập tức quỳ rạp dưới đất.
Sau một tiếng kia, căn phòng lại im bặt, cả cung điện như đã chết hết rồi, khiến người ta khó thở.
Cuối cùng, Jofar đứng lên, trang sức lộng lẫy và tinh xảo đeo trên đai áo bào trắng vang leng keng, hắn không nói một lời nhanh chân đi ra phía ngoài, Alena nhanh chóng mang theo thị nữ đuổi tới, thân vệ ở cửa nhìn thấy vương xuất hành, im lặng có trật tự theo sát phía sau.
Sải bước của hắn rất lớn, quần áo và mái tóc vung lên một độ cong đặc biệt sắc bén khiến bất cứ ai đều có thể nhìn ra lửa giận của hắn.
Alena khó khăn theo sát, nhìn theo hướng vương đang đi, trong đáy lòng than thở vì chú mèo đen kia, vương đã đợi gần ba tiếng đồng hồ để chờ con mèo của mình quay về ăn tối, Bast à, đến cùng ngươi đang ở đâu rồi!?
... Tự, Tịch, Đoàn, Đội.
"Công chúa, nó đã ngủ rồi."
Nữ quan của Jarno nghi hoặc hỏi công chúa đang ngồi uống rượu trên ghế gỗ đối diện: "Công chúa điện hạ, dựa vào một con mèo, Pharaoh thật sự sẽ tìm tới sao? Đã trễ thế này..."
"Hắn sẽ."
Jarno nhàn nhạt liếc nữ quan của nàng, "Một vị vương có thể xuất cung đi đón sủng vật về muộn, ngươi cảm thấy hắn có đến chỗ của ta vì con mèo của mình hay không?"
"..."
Nữ quan buông xuống sự hoài nghi trong lòng, gật gật đầu, công chúa của các nàng luôn đúng.
"Các ngươi về thiên điện nghỉ ngơi đi, nhớ đừng ồn ào, phải làm bộ như đã thực sự đi nghỉ hết rồi, tắt hết đèn đi, chờ vua Ai Cập đến, ta cần các ngươi sống lại ngay lập tức, để tất cả những thị nữ và binh sĩ quanh đây đều biết, hắn đến chỗ của ta."
Jarno đã đổi chiếc váy trắng điểm hoa lam xinh đẹp hồi sáng thành váy lụa mỏng các phu nhân quý tộc Ai Cập hay mặc vào ban đêm, loại váy lụa mỏng này là một trong những đặc sản của Ai Cập, mềm mại và đẹp đẽ như một đám mây bao phủ cơ thể người phụ nữ, tuy nhiên, bởi vì phương pháp dệt lỏng lẻo, nó hoàn toàn không thể đạt được hiệu quả che chắn dù là nhỏ nhất.
Vóc người nữ tính được phác hoạ nhìn không sót một thứ gì, khiến người ta máu mũi ròng ròng.
Nàng đặt ly xuống, thấp giọng nhận xét: "Rượu vang Ai Cập chua quá." Không có vị ngọt nồng đượm như rượu đặc chế của Assyria.
"Nhưng, lỡ đâu vị vương kia không ở lại thì sao?"
"Không cần ở lại, chỉ cần hắn tới chỗ của ta là ta đã thắng rồi."
Nụ cười của Jarno vẫn tươi đẹp như trước. Nữ quan nhìn trên vệt ửng đỏ vì rượu trên mặt nàng, muốn nói lại thôi, cuối cùng thuận theo cúi đầu ra cửa, chấp hành mệnh lệnh của nàng.
Jarno cũng quay người, bình tĩnh thong dong trở lại giường, nhìn chú mèo đang cuộn tròn rúc vào một chỗ mà ngủ, đáy mắt có một tia dịu dàng chân thật, ngón tay lướt qua lớp lông trơn bóng của con mèo đen, vén chăn lên, nằm trên giường.
Nhưng nàng nằm không được bao lâu, cung điện ngoại vi này liền nghênh đón chủ nhân thực sự của nó...
Jofar trực tiếp dẫn người bao vây thiên điện của công chúa Assyria.
Ở Ai Cập, Pharaoh không bao giờ phải gõ cửa bất cứ ai.
Cung điện nhỏ đã tắt đèn ngay lập tức bị đánh thức, các thị nữ Assyria chạy từ trong ra, nhìn thấy thân binh mang theo vũ khí và Pharaoh tuấn mỹ đang sầm mặt lại, phát ra tiếng kêu sợ hãi, vẻ sợ sệt lộ ra trên mặt lại là hàng thật giá thật.
Thân vệ lờ đi sự giãy giụa của các nàng, đáy mắt lập loè hung quang khống chế tất cả, mấy người hầu bảo vệ công chúa cũng đứng mũi chịu sào. Web đọc nhanh ?ại ﹎ T?UmT ?uyen.?n ﹎
Lần này, các thị nữ đến từ Assyria càng khóc dữ hơn, mãi đến khi nữ quan đi đầu trúng một bạt tai của Thân vệ trưởng mới váng đầu hoa mắt được các thị nữ đang gào khóc đỡ lấy, câm như hến.
Trên mặt Jofar che kín mây đen, đá tung của phòng công chúa Assyria ra ngoài, dẫn người nhanh chân bước vào.
Bên trong, công chúa Jarno tràn đầy hoảng sợ, hình như vừa mới ngủ dậy, hai má ửng hồng, nàng hoang mang kéo chăn che lại thân thể chỉ mặc lụa mỏng của mình.
Có lẽ là đang căng thẳng, tất cả những người xông vào phòng đều nhìn thấy vài thứ không nên xem từ trong những động tác hoảng loạn này của nàng.
Thân binh của vương mặt không cảm xúc, sắc mặt chưa bao giờ thay đổi.
Và ánh mắt Jofar rơi trên người con mèo đen đang ngủ ngon lành trên giường của người khác, còn mặc một bộ đồ nhỏ kỳ lạ, khi nhận ra động tác che giấu của người phụ nữ kia, trong lòng hắn chỉ có cơn tức giận đột nhiên bùng cháy đến tận chân trời!
Giả sử bạn nhìn thấy người phụ nữ hoặc người đàn ông của mình đang nằm trên giường người khác, hắn vừa kết thúc một cuộc tranh cãi với bạn vào ngày hôm trước và cả hai đang chiến tranh lạnh, nhưng bây giờ hắn lại yên ổn ngủ trên giường của một kẻ xa lạ, hơn nữa kẻ đội nón xanh cho bạn còn đang hoang mang mặc quần áo ở bên cạnh thì bạn sẽ nghĩ như thế nào?
Suy nghĩ của những người khác không nằm trong sự cân nhắc của Jofar.
Nhưng tất cả mọi người đang ở hiện trường đều cảm giác được sát ý bức người rít gào dâng lên từ trên thân thể thon dài kiên cường của vị vương kia.
Đó là nỗi kinh hoàng không thua gì thế giới tan rã, Jarno thậm chí còn cảm thấy ánh mắt vị vương này đang từ từ cắt qua tất cả những vùng da lộ ra trên người nàng, trên mặt, trên thân thể, ngón tay thuận vết nứt trên da mà xé ra, để máu và sự đau đớn chảy khắp thân thể nàng!