Không kịp nữa đâu, bảo bối nhỏ đói rồi, tối nay đem anh làm bữa tối!
Khang không kịp phản ứng đã bị cô lôi vào trong xe, anh nhìn con vợ bầu mà thở dài ngao ngán.
- Đúng là mày yêu thằng em tao hơn yêu tao.
- Nói gì thế, em đương nhiên yêu anh, nhưng nhỏ em của em yêu thằng em của anh cơ mà. Hihi.
Ôi trời nhìn gương mặt "ngây thơ, trong sáng" này đi, có mấy ai nghĩ được câu nói mang hàm ý đen tối kia lại xuất phát từ miệng của cô cơ chứ. Anh đưa tay xoa xoa mi tâm chỉ biết thở dài.
Tiết Nhu mỉm cười đắc ý, cô đưa tay gõ vào đầu anh, lớn giọng:
- Còn không mau lái xe về nhà đi. Em đói lắm rồi.
Anh đưa tay xoa chỗ vừa bị đánh, ánh mắt không cam tâm:
- Vâng, đi về liền đây.
[...]
- Ba à, ba gọi con đến có việc gì?
Bách Giai cẩn thận đóng cửa phòng chủ tịch lại, tùy tiện thảy túi xách lên ghế sô pha rồi ngồi vắt chéo chân lên bàn như thể đây là nhà của cô ta.
Trần Tuấn Minh vốn đã quá quen với những hành động này, với ông ta những hành động này thể hiện sự thân mật "cha con" của ông ta và Bách Giai.
- Con đấy lo mà đi theo Ninh tổng để học việc đi, một tuần nữa ba sẽ sắp xếp cho con và Viễn Khang đi công tác chung.
Nghe đến bàn tay đang cầm kẹo của Bách Giai cứng đơ lại, thiếu điều rơi kẹo xuống nền đất, cô ta mím môi:
- Ba à... con thật sự phải chiếm lấy trái tim anh ta sao?
Thấy con gái hiểu vấn đề, trên gương mặt già nua liền xuất hiện nụ cười hài lòng:
- Đúng vậy, không những phải chiếm lấy trái tim nó mà con còn phải về làm dâu nhà họ Trần!
Bách Giai cười gượng một cái rồi gật đầu, vội vàng tìm đại một lý do để chuồng đi. Tuấn Minh tuyệt nhiên nghĩ con gái rượu của mình cũng thích Viễn Khang nên mới không từ chối, vì thế ông ta vốn đã sung sướng bây giờ trong lòng còn hả dạ.
Trần Tuấn Minh gương mặt không giấu nổi vẻ hả hê, ông ta ngã lưng dựa vào sô pha, cười lớn:
- Viễn Khang, có trách thì trách thân phận cháu đích tôn của mày đi, đàn ông của Trần gia không có sự lựa chọn hạnh phúc riêng!
[...]
- Không, không... nhẹ thôi, mạnh quá rồi...
Tiết Nhu thở hổn hển, tay bấu chặt vào drap giường, giọng nói lạc đi vì mệt. Khang ở dưới cũng chả khá hơn là bao nhiêu, anh cứ thế mà nghe theo sự chỉ dẫn của Tiết Nhu, cô bảo mạnh thì mạnh, bảo nhẹ thì nhẹ, anh không dám cãi một lời.
Cả hai liên tục điều chỉnh tư thế và cách cưng chiều đối phương đến khi cả hai đều mệt rã người nằm thở hổn hển mới dừng lại cuộc vui.
Anh nằm xuống bên cạnh Tiết Nhu, nhìn gương mặt lấm tấm đầy mồ hôi bị tóc phủ khắp gương mặt, anh liền đưa tay ván những sợi tóc bệt trên gương mặt cô.
- Thỏa mãn rồi nhỉ?
Tiết Nhu nghe thấy liền bật cười gật đầu. Cô mệt mỏi nếp vào người Khang, nhắm mắt nghỉ ngơi điều tiết hơi thở.
Khang như thói quen kéo chăn lên đắp cả hai cơ thể của mình và cô, vuốt ve tấm lưng trơn đầy mồ hôi, ghé miệng vào tai cô khẽ hỏi:
- Có muốn đi tắm không?
Nghe câu hỏi cô vẫn nằm lì không đáp, vài phút sau mới lắc đầu:
- Không, lười lắm.
Anh bật cười không nói gì thêm, chỉ đơn giản là ôm cô vào lòng vuốt ve dỗ cô ngủ.
Tiết Nhu cũng như thói quen dang tay ôm lấy anh, cô cất tiếng trách móc anh:
- Lần sau em có giận thì mặt dày xíu năn nỉ em nha, chứ gối ôm ôm chẳng đã bằng anh. Nó cũng không ấm như cơ thể anh.
Nghe vợ than vãn, Khang lại bật cười, ừ nhỉ mấy tháng nay ngày nào cũng ôm anh, anh ngày nào cũng bị con heo đè riết quen, vậy mà cả tuần trời giận dỗi lại không thèm nhìn anh lấy một cái cứ tưởng cô không cần nữa. Thì ra không chỉ anh cảm thấy trống vắng mà vợ anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Vòng tay đang ôm cô khẽ siết lại kéo cô vào lòng chặt hơn:
- Ừm, từ giờ sẽ không để em ngủ trong ấm ức nữa.
- Anh hứa nhé?
- Anh hứa! - Khang cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Tiết Nhu, anh biết rõ hơn ai hết là Tiết Nhu yếu đuối đến nhường nào, trong thời gian giận nhau nếu anh đoán không lầm cô đã khóc vì ấm ức rất nhiều.
Nói sao thì con bầu nhà anh nó vẫn yếu đuối lắm, phải nhu mì với nó thêm nữa, cương cương với nó có ngày mất vợ như chơi.
[...]
Ánh mặt trời chiếu vào ban công xuyên qua lớp cửa kính, len lỏi qua tấm rèm phả ánh nắng ti tí vào gương mặt thanh tú đang ngủ say, rất nhanh đã có thể đánh thức cô dậy.
Tiết Nhu vì chói mắt theo phản xạ mà đưa tay lên che đi ánh nắng. Cô mệt mỏi ngồi dậy, đưa tay lên dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài một cái rồi mới chịu tỉnh ngủ hẳn.
Nhìn sang bên cạnh không thấy ai cũng đoán được là lại ngủ đến tận trưa rồi. Giở mền nhìn vào trong thấy trên người là bộ đồ mới cũng hiểu ra là đêm qua mệt đến mức anh đi tắm cho cũng không biết.
- Đúng là, có chồng sẽ tốt hơn!
Cô mà biết có chồng sướng như này mà còn là thằng bạn thân thì cô đã cưới từ lâu rồi, cần chi đợi tới năm 25 tuổi, cần chi đợi có bầu mới cưới.
Cơ mà nếu không có bầu thì cô sẽ giữ vững lập trường là Khang bê đê chứ cưới sinh gì.
- Dậy rồi thì đi rửa mặt đi.
Đang luyên thuyên suy nghĩ thì bị giọng nói trầm thấp cắt ngang. Cô liếc mắt nhìn người đàn ông đứng trước cửa không biết đến từ lúc nào.
Tiết Nhu nhìn chăm chăm vào anh như đang tính toán điều gì đó.
- Xuống giường không nổi, kéo dậy đi.
Cô đưa tay ra hiệu cho anh kéo mình dậy. Lúc đầu cái bầu còn nhỏ thì không nói, nhưng giờ nó lớn quá sinh hoạt của cô cũng bị hạn chế đi nhiều.
- Tắm cho rồi giờ rửa mặt cho luôn à? Sao sống chung với mẹ chồng mà chẳng khác gì ở nhà mẹ đẻ vậy?
Dù có than có nói gì thì anh vẫn đi đến bồng cô vào phòng tắm, kéo dậy ư? Không, làm gì có chuyện kéo dậy dễ dàng vậy, anh đã quá hiểu rõ rồi, chi bằng bồng cô vào phòng tắm luôn cho nhanh.
Cô đục nhẹ vào ngực anh, bĩu môi:
- Mẹ chồng nàng dâu yêu thương, chăm sóc nhau không phải phận làm chồng nên vui à? Chẳng lẽ muốn suốt ngày phải đấu đá, chặt chém nhau như trên phim?
Khang bật cười gật đầu. Biết thân biết phận mà rửa mặt cho cô, nhìn cô chẳng khác em bé là mấy, cứ ngồi yên một chỗ cái gì cũng anh lo hết. Tuần tới anh đi công tác không biết ba tháng ở nhà cô sẽ ra sao.
Chiều quá rồi giờ cảm thấy lo.
Rửa mặt cho con bầu xong thì anh mở tủ lấy chiếc đầm bầu thoải mái cho cô thay vào, trước khi đưa cho cô anh biết chắc cô sẽ nhõng nhẽo đòi anh thay cho nên anh đã cất giọng nói trước:
- Dạ thưa, việc thay đồ rất nhẹ nhàng, anh không tin là em than mệt đấy.
Tiết Nhu bị bắt bài liền cười miễn cưỡng, cầm lấy đồ từ tay anh rồi đi thay. Lúc trước còn ngại chứ bây giờ cô chả ngại gì nữa, dù sao anh cũng không ngại thì cô ngại làm gì chứ.
Thay đồ xong, cô chạy ra ngồi lên đùi anh, chỉ vào mái tóc của mình:
- Cột cho em đi, tay nhấc lên hết nổi rồi.
Lần này thì Khang thật sự hóa đá, hôm nay Tiết Nhu bị sao thế, cái gì cũng kêu anh, chẳng lẽ tối qua chơi xong để lại di chứng mệt mỏi đến thế sao? Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, anh vẫn cột tóc gọn gàng lại cho cô.
Tiết Nhu lúc này mỉm cười hài lòng, cô xoay người ngược lại đối diện với gương mặt anh, vòng tay ôm cổ anh nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên môi anh vài cái. Hành động nhẹ nhàng mềm mượt đến nổi anh không thể tin đây là vợ mình. Bình thường cô đâu có nhẹ nhàng thế chứ.
- À phải rồi, anh có chuyện muốn nói. - Anh chợt nhớ ra chuyến đi công tác ba tháng, vẫn nên nói cho cô biết sớm thì hơn. - Một tuần nữa anh phải đi công tác.
- Vâng.
- Em... em không hỏi khi nào anh về sao?
Nghe anh hỏi cô mới hỏi ngược lại:
- Vậy khi nào anh về?
- Ba tháng sau.
- Vâ... gì chứ? 3 tháng sau á? - Vừa định "vâng" nhẹ nhàng thì lại ý thức được ba tháng là chín mươi ngày dài đằng đẵng.
Ba tháng với ai ít chứ với cô thì không đâu, nó dài lắm, nghĩ tới chuyện hơn chín mươi ngày thiếu anh mỗi tối thôi cô đã chịu không nổi, huống hồ là ba tháng vắng bóng anh.
- Công ty gì mà kì thế, đi ba tháng, ba tháng lận đó. - Cô như quát vào mặt anh, giơ ba ngón ra trước mặt tức không thể làm gì hơn.
- Đúng vậy, ba tháng.
- Đi ba tháng về nhìn mặt con luôn hả? Không định lo cho bà à?
Viễn Khang thấy cô phản ứng mạnh thì chọn phương án im lặng, mấy nay khẩu khí của vợ anh lên rồi, chọc thêm vài câu thì sẽ mệt đấy.
- Không được, đưa điện thoại đây, em phải gọi hỏi tội người xếp anh đi công tác. Bộ người đó không biết anh còn vợ con hay sao. Tổ tiên sư nhà...
- Thôi thôi, được rồi. Anh sẽ cố về sớm mà, bình tĩnh đi ha. Dù sao thì chúng ta vẫn có thể nói chuyện với nhau qua điện thoại mà. Bình tĩnh, bình tĩnh, ha.
Anh thừa cơ giật lại điện thoại, vuốt lưng cô miệng liên tục dỗ ngọt. Chỉ cần anh đi ba tháng không làm chuyện có lỗi với cô thì vừa không thẹn với lòng vừa có thể dứt ra khỏi Trần Tuấn Minh. Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, vì sự an toàn lâu dài của vợ và con anh, anh sẽ đi.
Gương mặt cô không giấu nổi vẻ giận dỗi. Nói đúng hơn là cô đang buồn, ba tháng không ai chọc cô, không ai ôm cô ngủ chắc sẽ chán và lạnh lắm...
Thấy nét mặt buồn vui lẫn lộn của cô Khang mỉm cười trấn an rồi ôm cô vuốt ve.
- Chỉ là ba tháng thôi, sau khi về anh sẽ nghỉ, không làm ở đó nữa.
Khang nói vậy rồi cô còn cãi cọ gì nữa, chỉ đành bất lực thở dài, cô biết vì sao Khang đi công tác, còn chẳng phải là do ba anh ép sao? Cô có ngốc cũng không ngốc đến mức không biết gì. Lần này đi chỉ mong là không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
- Anh chị ôm nhau đủ chưa, xuống ăn đi mẹ đợi.
Một giọng nói trầm ấm khác vang lên, nghe có vẻ hơi quen tai nhưng cũng có chút xa lạ. Ánh mắt của cô và anh đồng loạt hướng ra cửa nhìn người vừa nói.
Thật bất ngờ thay, người đàn ông đứng ngay cửa có dáng vóc cao lớn, rất tuấn tú, phong cách ăn mặc rất thu hút, ngũ quan phải gọi là đẹp. Nhìn kĩ thì lại thấy giống tên đang ôm cô, nếu cô đoán không lầm thì đây là... em trai của Viễn Khang?
- Trần Viễn Vương?