-Xán Xán, không phải em khó chịu ở đâu đây chứ? – Bữa cơm tối, Triệu Noãn Noãn nhận ra Xán Xán vốn tham ăn mà hôm nay chỉ nuốt được có nửa bát rau.
-Có đâu. – Xán Xán lắc đầu.
-Sao hôm nay em ăn có chút xíu vậy?
-Ờ… – Xán Xán đảo mắt. – Em đang giảm cân.
-Giảm cân? – Triệu Noãn Noãn không thể hiểu nổi, nhìn cô. – Xán Xán, nếu anh nhớ không nhầm, năm ngoái em cũng nói như vậy. Không phải, mà là năm kia cũng đã nói vậy. Hổi học đại học em cũng đã nói mấy lần, lại còn cả…
-Giời ơi! Lẩn này là thật! – Xán Xán thây lòng trống rỗng.
-Lần nào em cũng nói là thật. – Triệu Noãn Noãn lườm cô.
Xán Xán cười khẩy.
Nhắc đến việc giảm cân, từ nhỏ đến lớn cô có thể lười làm nhưng có ai bảo cô tham ăn đâu? Chỉ ăn đến khi không động đậy nổi, rồi lại thích ngủ, nhất là sau khi tốt nghiệp đại học, không xin được việc làm, ở nhà ăn trắng mặc trơn, trọng lượng càng tăng vù vù. Cho nên Xán Xán sợ nhất là gặp phải thân thích bạn bè cũ, nhất là mấy người bạn học ngày xưa, mỗi lần gặp cô, họ đều ồ lên không chút thể diện gì:
-Ôi chao! Xán Xán, cậu lại béo lên hả?
Những lời ấy nghe một lần thì còn chịu được, nhưng lẩn nào cũng phải nghe thì nhẫn nhịn sao nổi?
Vì thế, cứ đến lúc này là Xán Xán bắt đầu nghĩ đến việc giảm béo.
Nói đến lễ cưới của Khương Kiệt, chẳng phải anh ta mời khắp bạn hợc cấp Ba đó ư! Thêm nữa, thủa trước Khương Kiệt đá cô cũng ít nhiều vì cái vóc dáng tròn trịa quá mức của cô. Nếu lần này gặp mặt mọi người, Khương Kiệt thấy cô còn béo hơn thì có khi càng đắc chí vì hổi ấy đã quyết định đúng đắn.
Thế là Xán Xán suy nghĩ ráo riết, quyết định giảm béo.
Không thể ăn, không thể ăn, không thể ăn… – Xán Xán nhìn món khoai tây chiên trước mắt, liên tục thôi miên bản thân. – Tô ! Xán Xán, để giảm béo, vì thể diện, có chết cũng không thể cầm miếng khoai này, chỉ cần nhịn miệng vài ngày, Xán Xán này sẽ có thể trả miếng đích đáng cho kẻ Sở Khanh ngày trước… Không thể ăn! Không thể ăn!
-Em họ đang làm gì vậy? – Cao Vũ không biết từ đâu xồ ra, làm Xán Xán đang tự thôi miên giật bắn mình.
-Không có gì. – Xán Xán lườm
-Thế sao em họ cứ nhìn đăm đăm vào miếng khoai tây chiên?
Không chỉ dán mắt vào khoai tây chiên, hôm nay mắt cô chăm chú vào món ăn nào cũng như mắt chuột đói, sâu thăm thẳm, quả khiến Cao Vũ rất tò mò.
-Tôi đang thử nhìn xem có thể dùng ý nghĩ di chuyển miếng khoai tây khỏi vị trí hay không.
Cao Vũ ngẩn người:
-Không ngờ là em họ lại có hứng thú như thế…
-Lèm bèm, đây gọi là khám phá tinh thần! – Xán Xán nguýt dài, vô tình để mắt tới vóc dáng của Cao Vũ, cái thân thê đằng sau áo sơ-mi thấp thoáng bộ ngực vồng cao. Xán Xán nuốt nước miếng , thầm than trong bụng, ông trời cớ sao không công bằng như vậy? Sao lại phú cho cơ thể một người đàn ông đẹp hơn cả phụ nữ, có phải khinh người quá không chứ! Cô thực sự hổ thẹn và phẫn nộ vô cùng.
-Em họ có thử dùng ý nghĩ khiến anh cũng chuyển động được không? – Cao Vũ bỗng dưng mở miệng.
Đến lúc này Xán Xán mới ý thức được mình đang nhìn chăm chắm vào người ta lâu lắm rồi, nên vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác, ấp a ấp úng:
-Ờ… có lẽ chi thử với miếng khoai tây chiên thì hiệu ứng mới cao…
-Anh đề nghị em họ thử với đống quần áo trên giường anh, xem có thể dùng ý nghĩ giặt sạch chúng được không.
Xán Xán:.-..
Nhan Như Ngọc: Chưa đến 10 giờ mà, cậu lại nói muốn đi ngủ. Cậu còn nói không ốm ư?
Xán Xán: …
Nhan Như Ngọc: Có phải vì người ta lây vợ cho nên cậu không vui?
Xán Xán: Không phải, tớ chi đói bụng thôi…
* *
Không sai, nguyên nhân trực tiếp khiến Xán Xán muốn ngủ sớm là ngủ sẽ không tiêu hao nhiều năng lượng, cô sẽ không cảm thấy đói. Xán Xán đáng thương, phải kiêng ăn, Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ áp bức đến nỗi thân thế không còn nguyên vẹn thịt da nữa.
Trong khi Nhan Như Ngọc sốt ruột mổ hôi ròng ròng thì Xán Xán tắt máy tính, lên giường ngủ.
Tối hôm nay, Xán Xán nằm mộng.
Cô mộng thấy trước mặt có một đĩa to đồ ăn ngon, nào là vịt quay, thịt nướng, đùi gà, trứng ốp-la… Hai mắt cô sáng rực, cô không kiềm nổi, lao đến ăn như chê’t đói.
Ngon quá… quả là quá ngon… – Xán Xán xúc động đến suýt khóc.
Bỗng nhiên, một cánh tay thò vào, cướp đùi gà trong tay cô.
-Trà tôi đùi gà! Tra tôi đùi gà! Trà tôi…
-Xán Xán?
T-ô Xán Xán?
-Em họ?
Xán Xán mở to mắt, mơ mơ màng màng nhìn hai bóng người đứng trước mặt, sau đó là cuộc nói chuyện to nhỏ vọng tới tai cô.
-Cô ấy sao thế?
-Xem ra cô ây đói quá đây…
-Đói quá cũng không ôm cả nồi ăn sạch cơm chứ?
-Ngốc thế cô ấy đang mộng du!
-Có phải gọi cô ây tỉnh lại không?
-Đừng, với người mộng du không thể tùy tiện gọi tỉnh được.
-Ái chà…
Thế rồi mắt cô sụp xuống, âm thanh bên tai càng lúc càng xa dần.
* *
Hôm sau.
-Xán Xán này, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn tiệm nhé! – Triệu Noãn Noãn vừa về nhà là vào phòng bế Xán Xán yếu ớt ra.
-Không… đi… – Xán Xán kiệt sức lắc đầu.
-Xán Xán ngoan nào, hôm nay anh đưa em đi ăn món cánh gà chiên trứng mà em thích nhất!
Xán Xán sáng bừng mắt, nhưng chưa tới hai giây, nhớ ra điều đó, lý trí trong cô trỗi dậy:
-Em… vẫn không đi…
Triệu Noãn Noãn thực sự không còn cách nào, liếc mắt cho Cao Vũ đứng bên. Cao Vũ hiểu ý, mim cười với Xán Xán:
-Em họ à!
Không hiếu vì sao, Xán Xán bỗng cảm thấy một sức ép vô hình:
-Tôi… hôm nay không đủ sức dọn phòng cho anh rồi…
Cô đứng còn không vững nữa.
-Em họ nói vui vậy chứ, hôm nay phòng anh không cần em phải dọn.
Thật chứ? – Xán Xán dùng chút sức lực còn lại ngóc đầu dậy. Cao Vũ gật gật:
-Nhưng mà em phải cùng bọn anh đi ăn tiệm.
Mắt Xán Xán lại tối sầm, lý trí nổi lên, vẻ thà chết còn hơn sống.
Em họ ơi, anh biết em đang giảm cân, nhưng em định… không ăn no thì lấy đâu ra sức giảm cân được? Đúng không nào? – Cao Vũ dụ dỗ.
Xán Xán nghi ngờ, câu này sao nghe quái thế nhi? Nhưng dường như cũng có lý…
Nhân lúc Xán Xán phân tán tư tưởng, Cao Vũ đưa mắt cho Triệu Noãn Noãn, hai người hai bên bê Xán Xán như bê con gà nhỏ ra khỏi nhà…
Hôm nay, cuối cùng Xán Xán đã ăn một bữa no!
Sau khi cơm no rượu say, Xán Xán lại bắt đầu hối hận:
Tất cả đều tại các anh! Hại em công sức ba ngày nay đổ xuống sông xuống biển… Hu hu hu..
Triệu Noãn Noãn và Cao Vũ bất đắc dĩ phải nháy mắt với nhau.
Xán Xán à, cũng không còn cách nào khác, nổi cơm nhà mình môi tôi đã bị cấm không được nổi lửa rồi.
Hả? – Nổi gì chứ? Xán Xán đã quên sạch việc buổi tối rồi.
Không có gì… – Triệu Noãn Noãn nhịn cười, lắc lắc đầu. – Nào! Ăn thêm cánh gà này đi.
Xán Xán ngờ vực nhìn hai kẻ cười lén lút:
Thật là không có gì giấu em đây chứ?
Không có! Thực sự không có gì! Mau ăn đi, không ăn là cánh gà chiên nguội hết đây.
Xán Xán nhìn cánh gà chiên vàng rộm, nuốt nước miếng, thôi rồi! Dù sao cũng đã ăn rồi, thêm một cái cũng chỉ no thêm một chút mà thôi! Ăn no mới có sức giảm béo chứ!
Cứ như vậy, kế hoạch giảm béo của Xán Xán thêm một lẩn bị phá sản!