“Cái gì?” Hạ Tiểu Du rất hứng thú hỏi.
Tay cầm quyển sổ ghi chép, Ban Thần Khanh ngồi xuống cạnh Hạ Tiểu Du: “Em xem đi, đây là doanh thu tháng này, em có thể mua thêm một đợt vật liệu nữa. Kế hoạch của tôi là —– tìm cửa hàng bỏ mối. Như vậy em có thể yên tâm ở nhà may thú, không cần phải ra ngoài bán sạp, vậy tương đối có hiệu suất hơn. Sau đó nữa, là tìm xưởng gia công thiết kế của em. Nếu có nơi mua thiết kế của em, vậy em có thể ngồi nhà hưởng lộc rồi.” Ban Thần Khanh đắc ý cười nói.
“Nhưng mà tôi không biết thiết kế, chỉ là tùy tiện vẽ một bức hình, thủ công làm được không có nghĩa là có thể sử dụng máy móc sản xuất hàng loạt. Hơn nữa, không phải thiết kế của dân chuyên nghiệp, sẽ có người mua sao?” Hạ Tiểu Du do dự nói.
Ban Thần Khanh chỉ vào một con thỏ gần thành phẩm, dứt khoát nói: “Thị trường, thị trường là tất cả. Chỉ cần có người thích, có người muốn mua, công xưởng nhất định sẽ nhận. Hơn nữa, thiết kế không thích hợp có thể thay đổi. Hình thỏ em vẽ rất đáng yêu, con gái ai cũng thích, đây chính là chỗ giá trị.” Nói, Ban Thần Khanh ôm lấy vai Hạ Tiểu Du: “Tôi xin em, tự tin một chút được không? Thú bông em bán được yêu thích như vậy, em không cảm thấy sao?”
“Có sao? Bình thường mà.”
Ban Thần Khanh nhịn không được dụi đầu vào vai Hạ Tiểu Du, lại cọ cọ: “Tiểu Du, em phải tự tin, phải tự tin. Em rõ ràng là một người rất kiên cường, sao mỗi lần nói đến những chuyện quan trọng thế này em lại không tự tin chút nào.”
“Tôi có sao?”
“Đương nhiên. Sự kiên cường của em, rất nhiều người muốn mà không được.”
Hạ Tiểu Du cười cười, sau đó nhẹ nhàng tránh ra một chút, bảo trì một khoảng cự ly với Ban Thần Khanh. Ban Thần Khanh âm thầm cười cười, không biểu thị gì.
.
.
Sau đó, Hạ Tiểu Du vẫn tiếp tục bận bịu làm thú bông, còn Ban Thần Khanh thì giúp cậu liên hệ với các cửa hàng bán thú nhồi bông. Những lúc có thời gian, Ban Thần Khanh tìm đến những cửa hàng bán thú nhồi trên các đoạn đường đông người, buôn bán tốt, sau đó một mình ôm hết mọi việc, mặc cả trả giá kí kết hợp đồng tiêu thụ. Hắn thay Hạ Tiểu Du thương lượng ra một mức giá tiêu thụ rất hợp lý, số lượng hàng hóa cung cấp cũng nằm trong phạm vi của Hạ Tiểu Du.
“Anh thật sự làm được rồi.” Nhìn bản hợp đồng, Hạ Tiểu Du không kềm được nói.
“Đúng vậy.”
“Thật không ngờ.” Nói, Hạ Tiểu Du ngẩng đầu nhìn Ban Thần Khanh: “Không phải trước đây tôi chưa thử qua, nhưng đều bị cự tuyệt.”
“Thương lượng cần có một chút kỹ xảo.” Ban Thần Khanh thoải mái cười, đưa tay dùng ngón trỏ cùng ngón cái làm ra khoảng cách “một chút”.
“Sợ rằng không chỉ là một chút.” Hạ Tiểu Du từng thấy cách Ban Thần Khanh thương lượng với người khác, cho dù là người hoàn toàn không hiểu như cậu cũng có thể cảm giác được Ban Thần Khanh nói rất có kỹ xảo, có lẽ phải nói Ban Thần Khanh rất hiểu “nghệ thuật nói”.
“Cũng không có gì khó.” Ban Thần Khanh sờ sờ cổ, cười nói.
“Anh giỏi thật, biết rất nhiều thứ. Còn có thể giúp tôi tính lợi nhuận.” Hạ Tiểu Du nghĩ đến quyển sổ ghi chép Ban Thần Khanh giúp cậu tính ra.
“Từng học kế toán.” Ban Thần Khanh lộ ra vẻ đắc ý: “Vừa vặn cần dùng.”
.
.
Ban Thần Khanh lại đi giới thiệu các mẫu thiết kế của Hạ Tiểu Du, hắn đến mấy công xưởng, đều bị cự tuyệt. Trong xưởng có nhân viên thiết kế riêng. Ban Thần Khanh không giận, Hạ Tiểu Du càng không nói gì, hai người đều nói —— không sao, vẫn còn cơ hội.
.
.
Có cửa hàng tiêu thụ sản phẩm, Hạ Tiểu Du không cần phải lo lắng nguồn ra, thu nhập cũng ổn định. Thấy Hạ Tiểu Du mỗi ngày cực khổ làm thú bông, Ban Thần Khanh muốn hẹn cậu ra ngoài vui chơi giải khuây, thoải mái một chút.
“Không tiện lắm, không có nhiều thời gian.” Hạ Tiểu Du muốn từ chối.
“Một ngày đêm thôi mà, làm lỡ được cái gì. Mỗi ngày em chui vào một góc may may may, cũng cần ra ngoài vận động. Đừng ngồi mãi nữa. Thời tiết cũng rất tốt, đi hoạt động một chút.” Ban Thần Khanh khuyên.
Hạ Tiểu Du vô thức nhìn ra cửa sổ. Hiện tại đã là tháng chín rồi, khí hậu cuối thu mát mẻ dễ chịu, cậu cũng có chút dao động.
“Anh muốn đi đâu?”
“Cùng đi tắm suối nước nóng ở ngoại thành được không?”
“Suối nước nóng?” Vừa nghe cái này, Hạ Tiểu Du lại do dự.
“Ngâm suối nước nóng rất thoải mái, em ngồi mỗi ngày không cảm thấy xương cốt nhức mỏi sao? Đi đi, đi đi, còn có thể ăn thịt quay.” Ban Thần Khanh tiếp tục dụ dỗ.
“Vậy được.”
.
.
Đến cuối tuần, Hạ Tiểu Du chuẩn bị xong ba lô, đứng dưới lầu chờ Ban Thần Khanh. Một chiếc xe chạy đến gần. Thấy Ban Thần Khanh mở cửa xe bước xuống, Hạ Tiểu Du kinh ngạc nói: “Xe ở đâu vậy?”
“Mượn của bạn. Chúng ta đi ngoại thành, lái xe tiện hơn.” Ban Thần Khanh nói, cầm lấy ba lô trên tay Hạ Tiểu Du bỏ vào ghế sau.
Xe một đường chạy đến ngoại thành. Hạ Tiểu Du ngồi trên xe. Cậu đối với xe cộ là hoàn toàn mù tịt, vừa đoán vừa hỏi: “Đây là xe chạy đường trường?”
“A, hình như vậy. Tôi cũng không rõ lắm, ha ha.”
Nghe Ban Thần Khanh nói vậy, Hạ Tiểu Du cũng không hỏi thêm.