"Chết tiệt!" Ôn Tần Khê hét lên khi nhìn vào chiếc túi nhỏ đã theo y vào trò chơi, "Mình đã tăng cân... ah thật khó chịu."
Y hơi tụt quần xuống để lộ phần bụng nhiều hơn, chỉ dừng lại ngay dưới đường chữ V nổi bật.
"Anh....ừm.....sẽ nghĩ rằng em là-," Khước Nhiên Triết sững sờ lắp bắp với vành tai đỏ bừng trước khi Ôn Tần Khê ngắt lời hắn bằng giọng điệu buộc tội.
"Tất cả là lỗi của anh," Ôn Tần Khê nói khi nhìn thẳng vào hắn để lộ toàn bộ cơ thể bán khỏa thân của mình cho Khước Nhiên Triết nhìn thấy.
"Cái gì? Anh sẽ không chịu trách nhiệm đâu," hắn nói, tiến lại gần để thủ phạm nhìn thấy tác phẩm tiện dụng của mình, " nhìn em này, em đang béo lên."
Khước Nhiên Triết không phản hồi dường như bị mất giọng.
Thấy Khước Nhiên Triết không nói gì, Ôn Tần Khê nghĩ rằng hắn không thể nhìn thấy cái túi nhỏ, vì vậy nắm lấy tay Khước Nhiên Triết và đặt nó lên bụng mình nói: "Cảm thấy không? Đó là tất cả những con tôm mà anh cho em ăn đó. Nó dựng lèo mở pặt ty ở đây này, Khước Nhiên Triết."
Lòng bàn tay của Khước Nhiên Triết cảm thấy rất nóng với trái tim đập với tốc độ ánh sáng ngay cả khi xuyên qua lòng bàn tay hắn.
Bàn tay hắn nán lại trên làn da mềm mại mịn màng đó càng lâu thì thôi thúc khám phá miền Nam của người khách trọ càng lớn.
Tay hắn vô thức di chuyển xuống dưới một chút với cơ thể y trở nên phát sốt.
Nếu không có ý chí mạnh mẽ, hắn đã xô ngã được chàng thư sinh ngây thơ này rồi.
Với nửa thân dưới phát ra tín hiệu cảnh báo, Khước Nhiên Triết đột ngột đứng dậy và lẩm bẩm, "anh xin lỗi," bằng một giọng khàn khàn trước khi chạy ra khỏi căn phòng đó nhanh như chớp.
Hắn thậm chí còn va phải Lâm Minh Húc trên đường ra ngoài và xin lỗi, điều này không giống hắn chút nào.
Lâm Minh Húc nhìn Khước Nhiên Triết đỏ mặt chạy như gió và lắc đầu kinh ngạc.
Cậu sớm hiểu tại sao Khước Nhiên Triết lại như vậy.
Lâm Tĩnh Tạ cởi trần đang cầm tờ giấy mà Khước Nhiên Triết đang làm việc hét lên theo sau hắn, "Khước Nhiên Triết, đồ khốn! Anh đang chạy trốn vì anh đã làm hỏng bài tập mà em giao cho anh hả. Để xem anh có thể trốn em được bao lâu!"
Lâm Minh Húc chạy đến chỗ Lâm Tĩnh Tạ với vẻ mặt không tán thành.
Cậu khiển trách anh trai mình trong khi che cho y bằng chiếc áo choàng đã bị ném xuống sàn.
"Tạ ca, anh nên che lại. Tại sao anh lại khỏa thân đi loanh quanh vậy? Đây không phải là nhà thổ," cậu nói, lấy tờ giấy từ y trước khi quấn chặt y như một đứa trẻ sơ sinh được quấn trong tã.
Ôn Tần Khê bối rối nhìn cậu với vẻ mặt 'cái quái gì'. "Trông anh có ngực không? Anh thậm chí có thể cởi trần ra khỏi cổng nếu muốn."
Một Lâm Minh Húc bị đánh bại cảm thấy như cậu đang bảo vệ một người chị phù phiếm không có đạo đức.
Biết Lâm Tĩnh Tạ bướng bỉnh như thế nào, cậu quyết định sử dụng một phương pháp ngầm để ngăn cản y chạy xung quanh trần truồng một lần nữa.
"Không ai muốn nhìn thấy bộ ngực đàn ông đó và cái túi béo của anh được che đậy như vậy!" cậu nói lên trong khi sửa cổ áo của Lâm Tĩnh Tạ.
Ôn Tần Khê thực sự không ở gần đó và cái gọi là túi rất nhỏ nhưng Lâm Minh Húc đã chọn phương pháp này để ngăn anh trai mình cởi quần áo trước mặt Khước Nhiên Triết.
Vừa chạm vào chỗ đau của y, Ôn Tần Khê không tha mắng: "Thằng nhóc vô lễ, anh cho em hai giây để cút ra ngoài, nếu không em sẽ hối hận!" với giọng điệu đe dọa nhưng Lâm Minh Húc phản ứng chậm.
Hai giây sau, Ôn Tần Khê kéo tai lôi cậu ra khỏi phòng.
Lỗ tai đang đau nhói của anh đỏ bừng khi Lâm Tĩnh Tạ buông tay
Khi Khước Nhiên Triết trở lại một giờ sau đó, tức là sau khi dội nước lạnh vào người, hắn thấy Lâm Minh Húc đang xoa tai một cách đáng thương khi ngồi bên ngoài phòng của Lâm Tĩnh Tạ với cánh cửa đóng im ỉm.
Hắn không nhịn được hỏi: "em làm sao vậy, em dâu?" vì vậy hắn sẽ vào phòng của Lâm Tĩnh Tạ một cách thận trọng.
Với vẻ mặt ủ rũ, cậu lầm bầm, "Tôi gọi anh ta béo."
Khước Nhiên Triết không thể ngăn một nụ cười châm biếm xuất hiện trên khuôn mặt của mình.
Hắn không thành thật vỗ vai Lâm Minh Húc trước khi mở cửa, chỉ để đứa trẻ ngốc nghếch đi theo sau hắn.
Ôn Tần Khê thấy Lâm Minh Húc lén lút theo sau Khước Nhiên Triết vào phòng của y và nói: "Nếu hai người đã thông đồng với nhau thì hãy ở bên ngoài cả hai người," đuổi cả hai người họ đi.
Lúc đầu, họ nghĩ Lâm Tĩnh Tạ đang nói đùa nhưng nhanh chóng phát hiện ra y nghiêm túc như thế nào khi y đuổi cả hai ra ngoài và đóng sầm cửa lại với một tiếng rầm lớn.
Hai người đàn ông chán nản ngồi bên ngoài đợi Lâm Tĩnh Tạ bình tĩnh lại.
Lâm Minh Húc buồn chán quay sang nhìn Khước Nhiên Triết hỏi: "Nếu chúng ta đã ở đây, anh có muốn chơi một trò chơi không?"
Khước Nhiên Triết buồn bã vì hắn vừa bị ném ra ngoài và cần một lối thoát để trút giận nên hắn lắc đầu nói: "Tôi không muốn chơi một trò chơi. Chúng ta đấu vật nhé?" với cái nhìn độc đoán buộc Lâm Minh Húc phải đồng ý.
Ngày hôm đó Lâm Minh Húc bị đá vào mông cuối cùng đã học được bài học của mình.
Trong mọi trường hợp, hắn sẽ không bao giờ đấu với Khước Nhiên Triết nữa.
***
Ôn Tần Khê được nuông chiều đã có nhiều niềm vui nhất trong khoảng thời gian này, Khước Nhiên Triết giống như một vị thần ban cho mọi điều ước của y mà không cần y hỏi.
Đôi khi y cảm thấy rất tệ và sẽ cố gắng từ chối nhưng Khước Nhiên Triết đã sẵn sàng làm mọi việc cho y.
Y nhanh chóng quen với việc được yêu mến khi gạt bỏ nó khi cậu thiếu niên thể hiện lòng biết ơn về tất cả những gì hắn đã làm cho mình.
Điều mà Ôn Tần Khê không nhận ra là y đang dần dần hình thành một sự phụ thuộc sâu sắc vào Khước Nhiên Triết cả về thể xác lẫn tinh thần, điều đó sẽ không dễ dàng thoát ra trong tương lai.
Bị đối xử như vậy, Ôn Tần Khê giờ đã hiểu tại sao Lý Mạn Hiết và những người phụ nữ khác trong văn phòng lại sẵn sàng phản bội nhau chỉ để thu hút sự chú ý của Khước Nhiên Triết.
Y đã dành thời gian để thừa nhận lý do tại sao Lý Mạn Hiết không ngần ngại ném y vào gầm xe buýt khi y bị Khước Nhiên Triết bắt dưới bàn làm việc của cô ta, người phụ nữ đã phải làm mọi cách để cắm móng vuốt của mình vào vị CEO có vẻ xa cách này với một trái tim lớn.
Không chỉ vẻ ngoài của hắn khiến họ phát điên.
Những người phụ nữ này dường như biết một bí mật mà hầu hết các chàng trai đều không biết.
Khước Nhiên Triết có thể trông lạnh lùng và khó gần từ bên ngoài nhưng hắn đối xử với những người thân thiết với mình rất tốt.
Hắn có năng khiếu đặc biệt và rất xứng đáng với danh hiệu người chồng quốc dân.
Phiên bản này của Khước Nhiên Triết thật ấm áp và ngọt ngào có thể làm tan chảy trái tim của bất kỳ người phụ nữ nào nhưng Ôn Tần Khê không thể không tự hỏi tại sao Triệu Hoàng Mỵ trong thế giới thực lại bỏ rơi một người đàn ông tuyệt vời như vậy.
Cô ta có quyền hạng tất cả những thứ này, quyền hạng mà nhiều cô gái chỉ có thể mơ ước nhưng cô ta đã chọn cách ném nó đi một cách tàn nhẫn.