'Cô không có nơi nào khác để được sao?' y hỏi khi họ đến gần quảng trường thị trấn náo nhiệt dường như bận rộn hơn bình thường với một đám đông ồn ào tụ tập tại một chỗ như thể đang xem một buổi biểu diễn.
'Tốt thôi nhưng ngài có thể cần phải giải quyết vấn đề đó', hệ thống nói về đám đông ngỗ ngược.
Ôn Tần Khê nhận ra gợi ý và quyết định xem qua.
“Lý Khiết Khiết đợi tôi ở đây, tôi sẽ quay lại ngay,” y nói trước khi chen qua đám đông chỉ để tìm cậu bé Lâm Tĩnh Tạ đã bắt nạt ở thác nước, người mà Khước Nhiên Triết đã cứu.
Một Tạ Như Ân bầm dập đang thu mình lại ở trung tâm trong khi bị hành hạ bởi một nhóm thiếu gia giàu có tạo thành nhóm giống nhóm Lâm Tĩnh Tạ từng đứng đầu.
"Tao đã cảnh cáo mày là tránh xa em ấy, rõ ràng đã cảnh cáo mày, lần sau tao bắt được mày, chính là ngày chết của mày!" Bảo bối Tôn Hộ Vương của Tôn gia hét lên.
Lý do tại sao gã quấy rối Tạ Như Ân là vì em gái của gã luôn ở bên cậu.
Tạ Như Ân đáng thương đã cố gắng tạo khoảng cách với em cô gã nhưng dù cậu có cố gắng thế nào, cô bé sẽ luôn tìm thấy cậu như vậy trong tình trạng khó khăn mà anh hiện đang gặp phải.
Ôn Tần Khê nhìn xung quanh nhưng Khước Nhiên Triết không ở đâu cả, y phải làm gì đó nếu không cậu bé ngây thơ này sẽ bị đánh cho đến khi phải ngồi xe lăn.
Ôn Tần Khê nắm lấy cánh tay của Khước Nhiên Triết kéo y về phía sau, nói: "Đại ca à, tại sao không chọn một người có kích thước bằng mình ấy?"
Địch nhân bánh bò đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Lâm Tĩnh Tạ nổi tiếng vừa chết sống lại đây mà, đây là chuyện của mày như thế nào? Lo mà về nhà đi, chuyện này không liên quan gì đến mày," nhào tới một cái ôm lấy Tạ Như Ân.
Đang cân nhắc xem có nên chạy hay không vì y sợ Lâm Tĩnh Tạ hơn Tôn Hộ Vương.
Ôn Tần Khê đặt tay lên ngực Tôn Hộ Vương và đẩy cậu ra sau.
"Đừng thử tao Hộ Vương nếu không tao sẽ không nương tay đâu!"
Ôn Tần Khê nói trong khi thầm cầu xin bên trong, 'Làm ơn đừng thử tôi, tôi chỉ là một con mọt sách chết tiệt và người duy nhất tôi từng chiến đấu là anh trai tôi, một trận chiến tôi đã thua thảm hại.'
"Aiyo.... thì ra là sự thật! Công tử Lâm đã trở về từ cõi chết và hợp tác với những kẻ lưu manh! Tao không bao giờ nghĩ rằng mình đã nhìn thấy ngày đó," Tôn Hộ Vương gầm lên trước khi nắm lấy cổ áo y với đôi mắt đen tối, "mày ghê tởm tao!"
Tôn Hộ Vương đã không lãng phí thời gian tung một cú đấm vào mặt Ôn Tần Khê trong khi tên mọt sách thiếu kinh nghiệm của chúng ta nhắm chặt mắt, đón nhận nỗi đau trước nhưng nỗi đau không bao giờ xuất hiện.
Khước Nhiên Triết đã xuất hiện nắm lấy cánh tay của Tôn Hộ Vương đúng lúc.
Trong cuộc đời của mỗi mọt sách, sẽ có lúc họ phải đứng lên vì những gì họ tin tưởng và hôm nay là ngày để học bá này giữ vững lập trường của mình nhưng đúng như dự đoán, y hoàn toàn không sủa trước một cú đấm nào về phía mình.
Mặc dù chắc chắn sẽ đau đớn, nhưng nếu bạn hỏi người sợ hãi này có hối hận vì đã cứu Tạ Như Ân hay không, y sẽ nói không.
Đứa trẻ còn quá nhỏ để chống lại những ông lớn đó và không đáng bị đối xử khắc nghiệt như vậy ngay cả đối với một NPC.
Rất may cho Ôn Tần Khê đã có người đi tìm Khước Nhiên Triết nếu không mọi chuyện sẽ có kết cục tồi tệ với y.
Gã mọt sách chưa bao giờ phấn khích đến thế khi nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị tuyệt đẹp của hắn.
Khước Nhiên Triết vặn cánh tay của Tôn Hộ Vương một cách tàn nhẫn làm trật khớp vai của gã trước khi đá gã xuống đất.
Thiếu gia mang vẻ mặt xấu xí nhăn mặt đau đớn trong khi đồng bọn đỡ gã dậy.
"Ha, đó là những gì mày nhận được nếu mày gây rối với bất kỳ đứa em trai nào của tao một lần nữa!"
Ôn Tần Khê đã hét lên một cách nhiệt tình trong lúc nóng nảy trước khi y nhận ra mình đã nói không đúng lúc.
"Haha, ý tôi là em trai của anh không phải của tôi," y cười lo lắng nói trong khi bước lùi khỏi Khước Nhiên Triết đang cau có.
'Hãy xem Jolie đó, tôi đã anh dũng cứu cậu bé tội nghiệp giờ hãy xem Lý Khiết Khiết ngã vào vòng tay của tôi trong sự ngưỡng mộ', y nói với một hệ thống vắng mặt không muốn tham gia vào điều này.
'Giống như xem nó nổ tung vào mặt ngài hơn', hệ thống nói trước khi chạy trốn khỏi một tình huống xấu hổ như vậy.
'Ai đó đang ghen tị vậy ta ơi,' y nghĩ và bước vài bước về phía Lý Khiết Khiết.
Cô đang tươi cười háo hức chờ y về thì bỗng có người túm cổ áo lôi vào con ngõ vắng vẻ.
Khước Nhiên Triết chỉ buông y ra sau khi nhốt y vào một góc nhìn chằm chằm vào y như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Đừng nói với tôi rằng cậu thực sự làm tất cả những điều này chỉ để một cô gái chú ý đến cậu." Hắn nói và nhích lại gần Ôn Tần Khê một chút'
"K-không, thôi nào, tại sao anh lại nghĩ như vậy? Tôi chỉ không thể nhìn hắn ta đánh Tạ Như Ân," Ôn Tần Khê lo lắng trả lời lang thang về việc cứu một đứa trẻ đã biến thành một cuộc thẩm vấn.
"Sao đột nhiên thay đổi? Rõ ràng cậu là người bắt nạt em ấy nhiều nhất. Em ấy sợ cô kinh khủng!"
Hắn nói gần hơn nữa, tiếng chuông báo động trong đầu Ôn Tần Khê đột nhiên vang lên cùng lúc.
'Gần quá anh bạn ạ', y nghĩ và nhẹ nhàng đẩy hắn lại vì không muốn làm nhân vật chính thêm trầm trọng.
"Tôi đã nói với anh rồi, tôi đã lật sang một trang mới. Tôi không thể đứng yên và không làm gì cả," y nói khi để ý đến đôi môi đầy đặn của Ôn Tần Khê đỏ như thế nào.
Với vẻ mặt thắc mắc, Ôn Tần Khê quan sát đôi môi hắn đào trông giống như hắn đang thoa son bóng.
Loại son bóng sẽ khiến người ta lang thang nếu môi hắn có vị trái cây.
Ôn Tần Khê sẽ cười to khi chế nhạo hắn nhưng đôi môi đó thật quyến rũ đến nỗi y gần như mất đi bản thân mình trong một giây.
Khước Nhiên Triết nhận thấy cái nhìn kỳ lạ của y nhắm vào môi mình nên che miệng lại tạo khoảng cách giữa họ.
"Đi nghỉ ngơi đi Lâm Tĩnh Tạ, tôi và cậu không phải là mối quan hệ như vậy nên cậu cút ra."
Ôn Tần Khê bật ra khỏi đó, sững sờ không nói nên lời trước nhận xét của hắn.
"Nghiêm túc đấy Khước Nhiên Triết! Tại sao tôi lại quan tâm đến cậu khi có một meimei dễ thương đang đợi tôi? Cậu chắc chắn thượng được tôi," Ôn Tần Khê nói thẳng về phía Lý Khiết Khiết.
"Ồ, nhân tiện, đó là ớt?" y vừa nói vừa chỉ vào cái miệng bị bịt kín của Khước Nhiên Triết.
"Ừ, tại sao" Khước Nhiên Triết giác trả lời với đôi lông mày nhíu lại với nhau.
"Vì vậy, cậu đã hoàn thành toàn bộ phần mặc dù chúng nóng?" Ôn Tần Khê hỏi với một nụ cười tự mãn khi tưởng tượng cảnh tượng đó phải buồn cười đến mức nào.
Thấy Lâm Tĩnh Tạ có vẻ hài lòng với chính mình, hắn không thể kìm lòng được và đẩy y vào tường với vẻ mặt đen tối, nhưng hắn chưa kịp cảnh báo thì đã bị thô lỗ cắt ngang.
Một giọng nói thanh thản ngọt ngào cất lên với giọng điệu dịu dàng, "Tạ ca, anh sắp xong chưa? Mẹ anh mời em ăn tối, chúng ta không thể để bác ấy đợi được."