Ngữ khí của Lâm Dịch khiến Khắc Lí Tư vốn đã khó chịu càng thêm khó chịu. Lập tức sắc mặt trầm xuống, cũng lạnh lùng nói:
- Không có gì, ta thích thế.
- Ngươi thích thế?
Lâm Dịch lập tức trừng mắt. Vừa rồi mình bị công kích, hoàn toàn là do đối phương thích?
Lập tức sắc mặt trầm xuống:
- Đã như vầy, cũng đừng trách ta.
Thanh âm rơi xuống, mặt đất dưới chân đột nhiên rạn nứt một chút, thân thể Lâm Dịch thẳng tắp đụng tới Khắc Lí Tư ở trên không trung 30m
Lập tức Lâm Dịch đánh tới, Khắc Lí Tư lạnh lùng khẽ nói:
- Chỉ bằng ngươi?
Bàn tay lớn chúi xuống, một quanh trạch thanh lương sắc bỗng nhiên sáng lên
Quang trạch thanh lương sắc bỗng nhiên đại thịnh.
- Không tốt!
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một vòng kinh hãi.
Trước mắt chỉ thấy một mảnh lớn thanh lương quang tráo đột ngột xuất hiện trước người Khắc Lí Tư, hoàn toàn che chắn người hắn ra đằng sau. Tuy rằng không rõ lắm đây là vật gì, nhưng Lâm Dịch tin tưởng nếu cứ vậy đụng vào, tuyệt đối sẽ không có kết cục gì tốt.
Thân thể phóng thẳng tới, liền đình chỉ tiến về trước, mà biến thành xu thế hạ xuống.
- Muốn chạy trốn?
Khóe miệng Khắc Lí Tư kéo ra một tia cười khinh thường. Bàn tay lớn mãnh liệt đánh xuống.
Chỉ thấy thanh lương quang tráo đột nhiên đột nhiên vốn bất động lại đánh xuống Lâm Dịch, chỉ trong nháy mắt đã biến thành như một khối đại bố, một mực bao vây Lâm Dịch lại.
Lâm Dịch chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đột nhiên đè xuống một cổ lực lượng cường đại không hiểu, tán ra quang trạch thanh sắc, rõ ràng trực tiếp bao vây Lâm Dịch đang xoay tròn bên trong lại.
- Không gian lao ngục?
Ánh mắt Lâm Dịch lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Không gian lao ngục, là tuyệt kỹ mà trước đó con Chuột kia đã dùng, lúc trước cũng vì không gian lao ngục của Thử khiến Lâm Dịch không hiểu thấu đi đến cấm kị sâm lâm, hắn tự nhiên có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với không gian lao ngục.
Lúc này cái quang tráo thanh lương sắc này tuy rằng về mặt nhan sắc có chút khác với không gian lao ngục của con Chuột kia, nhưng lại mang đến cho Lâm Dịch cảm giác như đúc.
Chứng kiến Lâm Dịch hoàn toàn bị bao trùm, khóe miệng Khắc Lí Tư lộ ra một vòng cười lạnh:
- Xem ngươi có sử dụng dị năng không?
Nhưng thân thể Lâm Dịch bị bao trong quang tráo thanh lương sắc lơ lửng giữa không trung theo bản năng vùng vẫy vài cái, sau đó lại khẽ động.
- Không đúng, đây không phải không gian lao ngục.
Lâm Dịch rất rõ ràng, ban đầu ở trong không gian lao ngục của con Chuột kia, hắn căn bản ngay cả động tác quay đầu cũng không làm được chớ nói chi đến vùng vẫy kịch liệt. Mà lúc này, tuy rằng bị vây lại, mất đi năng lực hành động, nhưng thân thể của hắn lại vẫn có thể động đậy, giãy dụa, thậm chí còn có thể cảm giác được quang tráo thanh lương sắc này vẫn còn chỗ trống để co rút lại. Trong nội tâm không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Chợt hai tay nhanh chóng kết ấn trên ngực mấy cái, hét lớn một tiếng "Phá.
Lam sắc quang trạch cũng không xuất hiện như trong tưởng tượng, Lâm Dịch lập tức nhíu mày một cái, lập tức lại lần nữa nhanh chóng kết ấn trước ngực mấy cái, hô lên: Phá.
Còn không có phản ứng.
Lâm Dịch ngừng lại, không khỏi quăng ánh mắt về phía Khắc Lí Tư đang cười lạnh ở một bên. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Sao có thể như vậy?
Khắc Lí Tư lạnh lùng cười cười:
- Không có tác dụng đâu. Phá môn cần tiến hành câu thống với thiên địa nguyên tố, mà ở trong Tật Phong chi bích của ta thì không cách nào liên hệ với thiên địa nguyên tố ở ngoại giới được.
Trong mắt Lâm Dịch hiện lên một mảnh hàn mang, lãnh đạm nói:
- Ngươi đến cùng là người nào, vì sao lại đột nhiên công kích ta?
Sắc mặt Khắc Lí Tư âm trầm nói:
- Bởi vì tiểu tử ngươi quá mức hung hăng càn quấy.
Lâm Dịch nhướng mày. Khắc Lí Tư trầm mặt nói:
- Còn nhớ rõ chuyện ngươi làm ở thành La Nhĩ không? Tiểu tử ngươi rất mạnh ah, rõ ràng dám bao trùm toàn bộ La Nhĩ thành đô trong sát khí của ngươi.
Lâm Dịch lập tức nhớ tới chuyện tinh thần lực không khống chế được ở La Nhĩ thành, lập tức trong lòng rùng mình, chẳng lẽ đối phương là vì chuyện này mà tới sao?
Khắc Lí Tư trầm mặt tiếp tục nói:
- Thành La Nhĩ nói thế nào cũng là quê hương của ta, còn chưa tới phiên ngươi tới dùng sát ý bao phủ. Nếu không phải xem ngươi cũng là một gã dị năng giả, hơn giữa lại vì động bạn đã chết...Ngươi sớm đã ta giết chết rồi.
Lâm Dịch cảm thấy phát lạnh, hắn không chút nào hoài nghi Khắc Lí Tư có năng lực này. Hắn lúc này ngay cả di chuyển cũng không thể, mặc dù dựa vào lực lượng ngũ cấp Chiến Sĩ của hắn mà nói, cũng tuyệt đối không thể ngăn cản được phong nhận của Khắc Lí Tư công kích liên tục không ngừng.
Lập tức gương mặt lạnh lùng, nhưng lại không lên tiếng.
Khắc Lí Tư nói lời này cũng không giả. Trên thực tế, đây mới là nguyên nhân thực sự Khắc Lí Tư và Khải Hi một đường đi theo đến đây.
Khắc Lí Tư và Khải Hi cũng không phải đồ đần. Tuy rằng đều cảm thấy hứng thú với Lâm Dịch nhưng còn không đến mức đi theo sau như vậy chỉ để xem dị năng của hắn là gì.
Dù sao dị năng học viện cũng chỉ có hai nhà như vậy, không phải Ngũ Hành hệ chính là không phải Ngũ Hành hệ. Bọn hắn tranh thủ căn bản cũng không có chút ý nghĩa nào. Đấu võ mồm trên đường phố, trên thực tế cũng chỉ là thói quen đánh nhau của hai người thôi.
Sở dĩ đi theo Lâm Dịch lâu như vậy, nguyên nhân lớn nhất chính là muốn giáo huấn Lâm Dịch một chút.
Chính như Khắc Lí Tư nói, La Nhĩ thành dù thế nào cũng là quê hương của hắn. Thử nghĩ xem có một người xứ khác chạy đến địa bàn của mình, còn phóng thích sát khí khổng lồ làm kinh hãi người nhà của mình, có mấy người có thể chịu được cơn tức này chứ?
Cường giả đều cao ngạo cả, tuy rằng sự cường đại của Khắc Lí Tư và Khải Hi các cư dân La Nhĩ thành cũng không biết. Nhưng bọn hắn vẫn cường giả.
Nếu như không phải cân nhắc Lâm Dịch vì hơn 400 tên đồng bạn bị chết, hơn nữa lại là dị năng giả khó có được, nói không chừng đã thật muốn đánh chết hắn rồi.
Nhưng sau khi nói lời này, sắc mặt Khắc Lí Tư khẽ hơi hòa hoãn này:
- Bất quá niệm tình ngươi là vì muốn báo thù cho đồng bạn, việc này bỏ qua.
Biểu lộ phảng phất như sự tha thứ của hắn là một chuyện to lớn cỡ nào vậy.
Nếu như thái độ của Khắc Lí Tư hơi tốt một chút, Lâm Dịch có lẽ sẽ thật tình nói lời xin lỗi. Dù sao ngày ấy cũng không trách được hắn, nhưng quả thật là hắn đã dùng sát ý bao phủ cả La Nhĩ thành, đe dọa đến rất nhiều cư dân vô tội.
Nhưng ngữ khí Khắc Lí Tư lúc này lại như dạy bảo, thêm việc lần trước bị Khắc Lí Tư vô duyên vô cớ công kích, trong lòng Lâm Dịch vốn vô cùng phẫn nộ, nghe thấy Khắc Lí Tư dùng ngữ khí như vậy nói ra, hoàn toàn như đang uy hiếp mình vậy.
Lâm Dịch tuy rằng không muốn chết, nhưng tuyệt đối không vì sợ chết mà để người khác uy hiếp, nếu mà còn nén giận nữa, vậy hắn cũng không phải là Lâm Dịch rồi.
Lập tức hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Khắc Lí Tư nói:
- Cho dù không bỏ qua, ngươi muốn thế nào chứ?
Sắc mặt Khắc Lí Tư bỗng nhiên biến đổi. Trong mắt bắn ra tia âm lãnh nhìn Lâm Dịch đang ở trong Tật Phong chi bích cũng đang lạnh lùng nhìn mình. Lạnh lùng nói:
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
Tuy rằng Tật Phong chi bích quả thật không khống chế được động tác của Lâm Dịch, nhưng cũng không có nghĩa là Lâm Dịch không có chút chỗ trống nào để giãy dụa, nhưng vừa rồi Lâm Dịch cũng không dùng toàn lực, lúc này thấy trên mặt Khắc Lí Tư lộ ra sát ý, lập tức cơ bắp toàn thân căng thẳng lên, lạnh lùng nói:
- Muốn chết thì đã sao?
Đồng tử Khắc Lí Tư bỗng nhiên mãnh liệt phóng lớn, hừ lạnh một tiếng, bàn tay lớn chúi xuống, quang trạch thanh lương sắc bỗng nhiên nhấp nhoáng, chỉ thấy một trận gió trận lập tức xuất hiện quanh người Lâm Dịch.
Uy lực phong trận lần này so với phong trận lúc đánh lén Lâm Dịch lớn hơn rất nhiều, thêm vào hiện giờ Lâm Dịch ở trong Tật Phong chi bích, căn bản ngay cả chỗ né tránh cũng không có, cứ như vậy một đạo một đạo cứa vào thân thể Lâm Dịch, máu tươi bắn tung tóe. Lâm Dịch chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ chỗ hiểm, toàn thân cơ bắp căng cứng. Cuốn rúc trong Tật Phong chi bích. Nhưng một đôi mắt lại lạnh lùng không mang theo chút tình cảm nào trừng mắt nhìn Khắc Lí Tư. Bất quá sau một lần công kích mất trật tự, Lâm Dịch đã sớm vết thương chồng chất. Nhưng đôi mắt vẫn không chớp cái nào nhìn chằm chằm vào Khắc Lí Tư.
Khắc Lí Tư lạnh lùng nhìn Lâm Dịch, lãnh đạm nói:
- Mau nói lời xin lỗi, ta tha cho ngươi khỏi chết.
Nhưng Lâm Dịch lại lạnh lùng nhìn hắn. Phong trận ở chung quanh đã dần ngưng lại, nhưng Lâm Dịch trong Tật Phong chi bích sớm đã chồng chất vết thương...Trừ kiện tu hành trang phục quả thật tính chất không tồi ra, chỉ sợ trên người hắn đã sớm không còn khối thịt nào lành lặn nữa.
Nhưng biểu lộ của Lâm Dịch vẫn bướng bỉnh như thế, đối phương không nói đạo lý khiến trong nội tâm Lâm Dịch tràn ngập lửa giận. Nhưng sự thật lại tàn khốc như thế. Lấy lực lượng trước mắt của Lâm Dịch, căn bản không thể làm đối phương bị thương chút nào được.
- Khắc Lí Tư, ta nhớ được ngươi, ngươi tốt nhất giết chết ta đi, nếu không, cái nhục ngày hôm nay, ngày sau nhất định sẽ hoàn lại gấp bội.
Ngữ khí của Lâm Dịch không có cảm xúc chấn động gì cả, giống như đang thuật lại một chuyện không quan hệ tới mình vậy. Một đôi con ngươi băng lãnh lại nhìn chăm chú lên Khắc Lí Tư.
Sắc mặt Khắc Lí lại lần nữa trầm xuống, trong tròng mắt dĩ nhiên bắn ra sát khí.
- Uy hiếp ta? Tiểu tử, ngươi thực cho rằng ta không dám giết ngươi sao?
Lâm Dịch chỉ lạnh lùng nhìn hắn, lại không tiếp lời.
Khắc Lí Tư chỉ cảm thấy trong lòng phẫn nộ một hồi, lập tức bên cạnh hắn quang trạch thanh lương sắc đại phóng chỉ nghe Khắc Lí Tư lạnh như băng cả giận nói:
- Đã như vậy, hôm nay, ta liền liền giết ngươi.
Nói xong, bàn tay lớn khẽ nâng. Một trận gió rất nhỏ đột nhiên quét qua.
Mà lúc này trong lòng Lâm Dịch lại không có chút cảm giác sợ hãi nào cả, chỉ tự biết mình phải chết, hắn nhắm mắt lại.
- Phụ thân...Yến nhi...
Thứ duy nhất Lâm Dịch cảm thấy tiếc nuối chính là trong một giây cuối cùng của tánh mạng, không còn có cơ hội nhìn thấy người nhà của mình...
- Dừng tay Khắc Lí Tư.
Ngay khi bàn tay lớn của Khắc Lí Tư sắp đè xuống, một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu hắn, khiến hắn dừng tay lại.
- Khải Hi, ta hôm nay tất phải giết tiểu tử này
Khắc Lí Tư lạnh lùng dùng tinh thần lực truyền âm nói.
- Ngươi điên rồi? Ta cho ngươi cùng tới, cũng không phải để ngươi giết hắn
Ngữ khí của Khải Hi lần đầu tiên trở nên nghiêm túc như thế.
- Nhưng tiểu tử này quá kiêu ngạo rồi.
Khắc Lí Tư hừ lạnh một tiếng...
- Ngươi đã sống bao nhiêu tuổi rồi hả? Vẫn còn nói kiến thức với tiểu hài tử? Ta hỏi ngươi, nếu như lúc trước chết là 400 đồng bạn của ngươi, ngươi có thể khống chế tâm tình của mình sao?
Khắc Lí Tư bị vấn đề Khải Hi hỏi sắc mặt xanh hồng một hồi. Nhưng bị Lâm Dịch chống đối như thế, hắn vẫn cảm giác cực kỳ khó coi, lập tức hừ lạnh một tiếng, bàn tay lớn nâng lên nhưng lại không đè xuống.
Mà chính vào lúc này, một hồi vầng sáng màu vàng đột nhiên từ mặt đất xông thẳng lên không trung, đánh tới Lâm Dịch trong Tật Phong chi bích.
Thanh hoàng quang trạch bỗng nhiên lóe lên, hoàng sắc quang mang kia rõ ràng đâm lên Tật Phong chi bích nhưng lại hoàn toàn không làm tổn thương đến Lâm Dịch bị bao trong đó. Mà Lâm Dịch đang ở trong Tật Phong chi bích lập tức bị một hồi lay động kịch liệt khiến hắn mở mắt ra. Vừa mở to mắt, chỉ thấy một hồi thanh hoàng quang mang lập lòe, sau đó, bao vây lấy mình, hoàn toàn đánh ta Tật Phong chi bích khống chế mình đến không thể nhúc nhích. Mà thân thể của hắn cũng không tự chủ được từ không trung rơi xuống, tuy rằng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Dịch lập tức phản ứng lại, lập tức thân hình quay vài vòng trên không trung, đã tìm được trọng tâm, sau đó vững vàng rơi trên mặt đất.
- Khải Hi.
Nguyên lai ngay khi Khắc Lí Tư hừ lạnh, Khải Hi đột nhiên phát động công kích, trực tiếp đánh tan Tật Phong chi bích bao vây Lâm Dịch, thả Lâm Dịch ra. Hắn và Khắc Lí Tư đã là đối thủ cũ rồi, chiêu số của đối phương cũng sớm đã vô cùng quen thuộc. Tuy rằng không nhất định có thể đánh bại hắn, nhưng muốn phá đi dị năng của hắn, vẫn là một chuyện rất dễ dàng.