Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, cũng không có tâm tư đi quản hắn nữa. Ánh mắt nhìn về Tinh xá nơi Đế Quân tu hành, khẽ thở dài một tiếng. Chỉ có thể hi vọng, Đế Quân không thị sát khát máu như trước kia a.
Nghĩ tới đây, thanh niên mặc áo đen hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Đi thôi.
Cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể Thành chủ, sau khi suy nghĩ một chút, hắn vẫn quyết định mang hắn đi. Dù sao thì gần đây Thành chủ đối với hắn cũng không tệ. Dù có thể như thế sẽ chọc giận Đế Quân, nhưng hắn vẫn không đành lòng nhìn hắn phây thơi nơi hoang dã này.
Tin tử Thành chủ Chu Khắc tử vong, trong nháy mắt khiến đoàn người mặc vây giáp màu xanh bối rối cả lên.
Ý niệm đầu tiên của ít người chính là chạy trốn. Nhưng vừa nghĩ tới thần thức cường đại của Cường giả Hư Thần Cảnh, lại khiến rất nhiều người do dự. Đến tột cùng là đào tẩu, sau đó đợi đối phương bắt trở lại giết chết, hay là ở lại chờ đợi xử lý?
- Thành chủ chết rồi, chúng ta đi nhanh đi. Nếu rời đi, vô luận như thế nào thì so với lưu lại nơi này thì hi vọng sinh tồn lớn hơn nhiều. Dù sao thì nếu như Đế Quân thật sự muốn giết, ở lại chính là chờ chết. Mà nếu như đào tẩu, dù là Đế Quân, có lẽ cũng chẳng muốn phí công mà bỏ qua cho chúng ta a!
Có người hô lên. Nghe xong lời này, đám người vốn đang do dự cũng lập tức hiểu rõ ra.
Thân thể Đế Quân tôn quý như thế nào? Nhóm người bọn hắn bất quá chỉ là tiểu lâu la mà thôi. Nàng như thế nào bỏ phí thời gian truy sát bọn hắn? Lúc này, có người lập tức muốn độn quang rời đi.
- Hừ! Muốn rời đi dễ dàng vậy sao? Các ngươi cho rằng đây là nơi nào? Muốn tới thì tới mà muốn đi là đi sao?
Thủ lĩnh đoàn mặc vây giáp màu trắng trước kia giằng co với bên mặc vây giáp màu xanh hừ lạnh lên tiếng. Hiện giờ Thành chủ kia đã chết. Mà vẫn không nhìn thấy Đế Quân. Như vậy Đế Quân tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn bị Nguyên An kia đả thương nặng, trong nội tâm vốn có chút nóng nảy. Hiện giờ vừa thấy đại thế nghiêng về bên mình. Như thế nào có chuyện thả đối phương rời đi? Ra lệnh một tiếng. Đoàn người mặc vây giáp màu trắng lập tức kích bắn ra phần phật, phá hỏng hoàn toàn đường trốn chạy của bọn hắn. Nguyên một đám người mặc vây giáp màu trắng đang nhìn chằm chằm bọn hắn, vốn đã nhẫn nhịn một bụng nộ hỏa rồi. Trước kia thế cục còn không rõ ràng, không dám bạo động. Hiện giờ tình hình hiển nhiên đã nghiêng về phía mình. Như thế nào có thể để đối phương chạy đi ngay trước mắt?
Một người trong đoàn mặc vây giáp màu xanh tức giận quát lên:
- Các ngươi đừng khinh người quá đáng!
Thủ lĩnh mặc vây giáp màu trắng hừ lạnh một tiếng, lành lạnh nhìn hắn, nói:
- Chúng ta khinh người quá đáng? Các ngươi kéo đội ngũ đông đảo đến đây như vậy, mục đích không phải là bức bách Đế Quân thoái vị sao? Hôm nay Thành chủ của các ngươi đã bị Đế Quân giết chết, hiện giờ muốn rời đi? Hừ hừ, trên thế này không có chuyện dễ dàng như vậy a!
- Ngươi!
Người nọ nghe thế liền á khẩu, không nói nên lời.
Quả thật, chính mình kéo đại đội nhân mã đến cửa nhà người ta, còn muốn mạnh mẽ xông vào. Thậm chí người dẫn đầu bên mình còn muốn khiêu chiến với Đế Quân. Hiện giờ Thành chủ đã bị người ta giết, nhóm người mình lại muốn rời đi, dù nói thế nào thì cũng không dễ dàng a.
Trong lúc nhất thời, nguyên một đám mặc vây giáp màu xanh kia như kiến bò trên chảo lửa, thật sự hận không thể cùng nhau đánh chết, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Nhưng bọn hắn cũng biết, nếu quả thật động thủ với bọn họ, như vậy tính mạng của mình thật sự đã tận rồi. Ở chỗ này, nếu Đế Quân khoan hồng độ lượng mà nói, có lẽ còn có thể lao động chân tay. Nhưng nếu như vừa rồi động thủ với những người này, như vậy chính là chết không có chỗ chôn rồi. Chỉ cần Đế Quân hạ lệnh truy sát, như vậy bọn hắn không còn chỗ nào để dung thân tại Hải Vực to lớn này rồi.
Quyền thế Đế Quân là một loại cường đại như thế nào, tất cả bọn hắn đều biết rõ trong lòng. Nếu như nói vì địa vị của mình không cao mà có khả năng lọt khỏi tầm để ý của Đế Quân, cái kia chính là chuyện hoang đường viễn vông rồi.
Trong lúc hai song phương đang giằng co, từ trên không trung, có hai đạo nhân ảnh phiêu nhiên hạ xuống.
- Đế Quân!
Đoàn người mặc vây giáp màu trắng lập tức kinh hỉ hô lên. Thần sắc nguyên một đám đều kích động, mắt sáng lên, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể và tôn sùng.
Mà đoàn người mặc vây giáp màu xanh bên kia, sắc mặt nguyên một đám đều tái nhợt, không có chút huyết sắc nào. Vốn bọn hắn còn có chút bạo động, nhưng lập tức hoàn toàn yên lặng, không dám phát ra tiếng vang nào.
Hào khí hai đoàn thể này, lại hoàn toàn trái ngược nhau.
Hai người từ trên không trung hạ xuống, chính là Tố Vân và Lâm Dịch. Hiện giờ, khí tức trên người hai người này đều có cải biến nhất định.
Thiên Đạo của Tố Vân đã có chút thành tựu, ngưng tụ ra Thần Cách chỉ còn trong tầm tay. Hôm nay khí tức của nàng càng lộ ra vẻ phiêu miễu, phảng phất như cả người đã hoàn toàn dung nhập vào với đất trời chung quanh, khiến người khác không dám ngưỡng mộ.
Mà khí tức yêu dị gây thân thiết của Lâm Dịch cũng hiện lên một tia khí chất trầm ổn và kỳ ảo mâu thuẫn với nhau.
Khí tức vốn khiến hắn trở nên mâu thuẫn, hiện giờ lại càng trở nên mâu thuẫn, do đó mị lực quỷ dị của hắn đã tuyệt đối biến thành đặc biệt lên.
- Dịch ca!
Một tiếng gọi yêu kiều vang lên, Lâm Dịch quay đầu lại nhìn, chính là Lâm Phỉ đi ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://thegioitruyen.com
Trong ba tháng này, Lâm Dịch dùng thần thức nói với Lâm Phỉ một tiếng, cho nên Lâm Phỉ cũng đi tới bên ngoài nơi này. Hiện giờ, thoáng một phát đã phát hiện ra Lâm Dịch.
Lâm Dịch mỉm cười, Lâm Phỉ đã đến bên cạnh của hắn. Trong mắt lộ ra một tia ân cần.
- Ta không sao.
Lâm Dịch cười nói, sau đó thân hình hắn ngừng lại, mà Tố Vân bên cạnh hắn vẫn bay về phía trước.
- Đế Quân!
Thủ lĩnh đoàn mặc vây giáp màu trắng kia lập tức nghênh đón, trong mắt mang theo một tia thần sắc tôn sùng cuồng nhiệt.
Tố Vân nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào, nhưng hai mắt thủ lĩnh kia vẫn y nguyên bắn ra hào quang kích động vô hạn, có một loại cảm giác thụ sủng mà kinh.
Hắn lập tức lùi qua một bên. Hiện giờ đã không tới phiên hắn mở miệng ở đây nữa rồi. Hắn rất hiểu chuyện, tự nhiên lui qua một bên.
Con mắt Tố Vân nhìn về phía Chu Khắc đang ở trong lòng ngực Hắc y nhân kia, trên mặt Chu Khắc đã không còn chút huyết sắc nào, hai mắt hắn nhắm lại, chỉ là khóe miệng còn đọng lại một dáng tươi cười, giống như là đã giải thoát.
Tố Vân cứ lẳng lặng nhìn như vậy, rất có cảm xúc, nhưng nàng cũng không nói lời nào.
Hắc y nhân kia bị ánh mắt của Tố Vân nhìn, bắt đầu không chút cực kỳ không được tự nhiên.
Không tệ, Tố Vân đích thật là một đại mỹ nữ khó gặp, mà bị đại mỹ nữ như vậy một mực nhìn, khiến người rất dễ dàng sinh ra một loại tâm lý quẫn bách, càng không cần phải nói tới thực lực nữ nhân này đã đạt tới một loại trình độ tuyệt vời.