- Đại nhân, hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Nếu đi lên nữa, chỉ có phòng của tổng quản đại nhân a.
Trong đám hộ vệ có một tên thanh niên mặc hắc bào, vừa lui về phía sau vừa nhẹ giọng nói. Khuôn mặt có chút lo lắng.
Mà người bên cạnh hắn tâm tình lúc này cũng không tốt hơn kẻ khác bao nhiêu. Nghĩ tới cảnh Lâm Phỉ và Lâm Dịch đi được vào bên trong, trên trán hắn lúc này đã đầy mồ hôi.
- Còn có thể làm sao bây giờ?
Người bị hỏi kia tức giận trả lời, lại cắn răng nói một câu:
- Liều mạng.
Kẻ bên cạnh hắn hơi sửng sốt một chút, lập tức cũng hung hăng gật đầu. chỉ thấy trên thân hai người bắn ra quang mang năng lượng kinh người. Những ván gỗ dưới chân tuy rằng được ra trì cấm chế, thế nhưng làm sao là đối thủ của năng lượng cường giả Lục giai cơ chứ? Trong nháy mắt, rắc rắc, liền xuất hiện một cái động lớn tiến về phía hai người Lâm Dịch. Những khách nhân phía dưới cũng đã bị trận đấu này làm kinh hãi cho nên đã sớm rời đi hết. Vì vậy lúc này phía dưới cũng không có người.
- Đi tìm chết!
Hai người đồng thời quát lên, thân hình bắn về phía Lâm Dịch, thanh âm năng lượng phá không cực kỳ chói tai.
Nhưng mà Lâm Dịch lại không thèm để ý tới luồng năng lượng mà cường giả Lục giai bạo phát. Hắn lạnh nhạt cười, khẽ hừ một tiếng.
Bọn hắn vừa mới chuẩn bị động thủ, thì một tiếng quát chợt vang lên.
- Lớn mật! Dừng tay!
Sau đó, một đạo thanh sắc quang mang hiện lên, vừa vặn chắn trước mặt hai người kia.
Oanh!
Một tiếng bạo tạc vang lên. Hai đạo thân ảnh bị đánh bay ra ngoài. Nhìn qua hẳn là thương tích không nặng, chỉ bị đánh bay mà thôi. Sau khi bị đánh bay ra ngoài, sắc mặt hai người trắng bệch, nghi hoặc hô lên:
- Tổng quản đại nhân!
Thanh sắc quang mang kia lúc này đã lộ ra bản thể, chính là người thanh niên vừa nãy ở trong phòng kia. Người này giận dữ trừng mắt nhìn hai người nói:
- Câm miệng!
Hai người kia tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng lập tức ngậm miệng lại. Thế nhưng đôi mắt lại mang theo nghi hoặc...Đồng thời cũng có một chút may mắn.
Thủ đoạn của Lâm Dịch bọn họ đã từng thấy, nếu như dám tiến lên không chết thì bị thương. Hơn nữa, người chết còn nhiều hơn người bị thương. Vừa rồi tổng quản cản bọn họ, khiến cho bọn họ chỉ có khí huyết không thông một chút mà thôi.
So với mất đi tính mạng thì hơn rất nhiều. Hiện nay tổng quản đã tới, cũng không tới phiên bọn hắn ra mặt.
Những người khác cũng bình tĩnh lại. Biểu tình của cả đám thả lỏng...Tổng quản đã tới, đương nhiên không có chuyện của bọn họ nữa. Lúc này cả đám dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Lâm Dịch...Thực lực của tổng quản đại nhân chính là Lục giai hậu kỳ. Khoảng cách cho tới Hư Thần cảnh cũng chỉ là một đường chỉ mà thôi. Bọn họ cũng không cảm thấy một nam một nữ này sẽ là đối thủ của tổng quản. Cả đám đều chờ mong Tổng quản hảo hảo giáo huấn tên kiêu ngạo này.
Mà Lâm Dịch có chút hứng thú nhìn về phía tên tổng quan kia. Lâm Phỉ đang dựa sát vào người hắn đồng dạng cùng dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía tên Tổng quản. Không chút nào để ý tới ánh mắt như muốn nói " các ngươi chết chắc rồi" của đám người chung quanh.
Mà tên tổng quản kia sau khi quát hai tên hộ vệ, lập tức quay đầu lại, không chút chậm trễ, cung kính chắp tay nói:
- Tiểu nhân Mạnh Lương ra mắt đại nhân.
Ách?
Hầu như trong nháy mắt ánh mắt mọi người đều dại ra. Bọn họ có chút không tin nhìn người gọi là Tổng quản Mạnh Lương kia. Hầu như mọi người đều cho rằng lỗ tai mình có phải là giả hay không.
Tổng quản đại nhân không ngờ lại xưng hô với người thanh niên kia là đại nhân? Đây rốt cuộc là có chuyện gì?
Mọi người còn chưa có phục hồi tinh thần. Mạnh Lương có chút áy náy nói:
- Đại nhân, thủ hạ không hiểu chuyện đã mạo phạm đại nhân. Thỉnh đại nhân bao dung, tha lỗi cho bọn hắn. Mạnh Lương ở chỗ này trịnh trọng xin lỗi đại nhân. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nói xong, hắn khom người thật sâu, thần sắc chân thành.
Lần này tất cả mọi người không tin cũng phải tin. Những kẻ có phản ứng nhanh đại khái đã biết chuyện gì đang xảy ra. Lập tức một tầng mồ hôi lạnh xuất hiện sau đầu bọn họ. Tổng quản của bọn họ chính là một cường giả Lục giai hậu kỳ đỉnh phong cũng phải xưng hô một tiếng đại nhân. Vừa rồi bọn hắn lại còn mắng...
Mà hai người vừa rồi bị tổng quản ngăn lại, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt không còn chút máu. Hiện tại bọn họ đã biết, vì sao tổng quản lại muốn ngăn bọn họ lại. Đó không phải là ngăn cản mà là cứu a. Chỉ là hiện tại ngẫm lại, khiến cho da đầu tê dại từng đợt...Bọn họ không ngờ lại dám xuất thủ với một cường giả Hư Thần cảnh.
Tất cả mọi người đều lâm vào hoảng sợ, thế nhưng cả đám hết lần này tới lần khác lại không có can đảm tạo ra một tiếng động nào. Nhất thời trong lúc đó, bầu không khí trong lầu sáu áp lực nặng nề.
Mà Lâm Dịch cũng không không có tâm lý tức giận với đám người kia. Ánh mắt nhìn thoáng qua người gọi là Mạnh Lương vẫn đang cung kính duy trì khom người kia. Lấy ánh mắt của hắn, tự nhiên có thể nhìn ra thực lực của hắn đã gần đạt tới Hư Thần cảnh.
Đương nhiên, chỉ là một bước ngắn, thế nhưng quá trình trong đó lại dài dằng dặc. Có người tổn hao vô số năm, cũng không nhất định có thể tấn thăng từ Lục giai lên Hư Thần cảnh. Như vậy, thực lực của hắn vĩnh viễn cũng chỉ có thể đứng ở hàng Lục giai.
Điều này cũng lý giải tại sao thời gian hắn ở Bạch Vân thành cường giả Hư Thần cảnh lại không có một người. Nhưng cường giả Lục giai hậu kỳ bao vây Lâm Dịch lại có sáu người...Hơn nữa, sáu Lục giai cường giả này chỉ là mới tấn thăng mà thôi. Như thế, có thể tưởng tượng được có bao nhiêu Lục giai cường giả, mà cường giả Hư Thần cảnh thiếu thốn như thế nào.
Mỗi một cường giả Hư Thần cảnh, có thể nói là nhân vật bá chủ hùng cứ một phương.
Lâm Dịch nhìn đối phương vài lần, cười nói:
- Ngươi là quản sự nơi này? Chính là ngươi quy định không tiếp nữ nhân?
Sắc mặt Mạnh Lương có chút xấu hổ, ngẩng đầu, có chút bất đắc dĩ nói:
- Đại nhân có hỏi, tiểu nhân không dám giấu diếm...Chỉ là trong này còn có một chút nguyên nhân. Thỉnh xin đại nhân đi theo tiểu nhân, để tiểu nhân giải thích cho người hiểu.
Lâm Dịch nhíu mày, liếc mắt nhìn chung quanh rồi cười nói:
- Tốt, dẫn đường đi.
Mạnh Lương không dám chậm trễ, vội khom người nói:
- Đại nhân, mời đi bên này.
Cứ như vậy, dưới sự dẫn đường của Mạnh Lương, Lâm Phỉ và Lâm Dịch đi lên tầng thứ bảy. Mà những người khác thì bị phân phó, giải quyết tốt hậu quả...Dù sao đây cũng là cửa hàng, bị Lâm Dịch quậy một hồi như vậy, khách nhân đều đã đi hết. Vì vậy phải giải quyết hậu quả cho tốt, những thứ khác không đáng nhắc tới.
- Đại nhân. Mời dùng trà...Phu nhân, mời dùng trà.
Tầng thứ bảy, trong một căn phòng được bố trí tao nhã. Mạnh Lương ân cần rót nước trà cho Lâm Dịch và Lâm Phỉ. Lâm Phỉ lại bị Mạnh Lương coi thành phu nhân. Khuôn mặt Lâm Phỉ tức thì đỏ lên. Len lén quan sát vẻ mặt của Lâm Dịch. Trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác hạnh phúc. Hảo cảm đối với Mạnh Lương cũng tăng lên.