Lâm Phỉ suy nghĩ một lát, cũng hiểu được đạo lý trong đó, nàng gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
Hiện nay Lâm Dịch đã là cường giả cảnh giới Hư Thần cảnh, chính là tồn tại đối cao trên Thiên Giới, hắn không đi tìm người khác gây phiền phức là tốt rồi, người khác sao lại giám đi tìm hắn gây phiền phức? Đó chỉ là đơn thuần đi tìm chết mà thôi, đương nhiên hắn không có gì phải sợ hãi.
- Đi ra ngoài dạo phố không?
Lâm Dịch đột nhiên cười hỏi.
Lâm Phỉ chu cái miệng nhỏ nhắn định đáp ứng, lập tức lại nghĩ tới gì đó, thở dài một hơi nói:
- Muội cũng không muốn bị bọn họ nhìn như vậy, không đi.
Nói xong, có chút buồn bã.
Đi dạo phố chính là ham muốn của nữ nhân, vô luận là ở không gian, triều đại nào, nhất là bồi tiếp nữ nhân của mình đi dạo phố, càng làm cho nữ nhân đi không biết mệt. Nhưng hiện nay, Lâm Phỉ cũng chỉ có thể tiếc nuối.
Lâm Dịch suy nghĩ một chút, cũng hơi gật đầu nói:
- Không đi cũng tốt, lão bà của ta cũng không để cho những tên đã không biết bao năm chưa được nhìn thấy một nữ nhân nhìn được. Hắc hắc.
- Đáng ghét!
Lâm Phỉ đánh nhẹ vào vai Lâm Dịch, thế nhưng trên khuôn mặt lại hiện lên vẻ e thẹn và vui sướng.
Lâm Dịch cười hớn hở:
- Ta phải đi hỏi thăm một chút...
Nói chưa xong, ánh mắt hắn nhìn về phía ngoài cửa. Lâm Phỉ hiếu kỳ nhìn theo hắn, nghi hoặc vì sao hắn nói một nửa lại không nói nữa. Nàng nhìn về phía ngoài cửa, lập tức cũng không có phản ứng.
Khuôn mặt Lâm Dịch hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
- Chúng ta không muốn tìm kẻ khác gây phiền phức, thế nhưng lại có kẻ không có mắt tìm chúng ta gây phiền phức rồi.
Lâm Phỉ sửng sốt, thế nhưng còn chưa kịp phản ứng, cửa cũng bị kẻ khác đẩy ra.
Cửa mở toang, thoáng cái có mười người xuất hiện. Những người này đều mặc hắc sắc vi giáp, mà vi giáp này chính là thứ mà những thủ vệ trông cửa thành lúc Lâm Dịch và Lâm Phỉ đi vào từng nhìn thấy. Không cần phải nói, bọn người kia, tự nhiên chính là thủ vệ phường thị.
Hơn mười người chặn ở cửa, một tên dường như là đầu lĩnh đi lên. Ánh mắt quét qua một lượt, ánh mắt nhìn Lâm Phỉ có chút kỳ quái. Trong mắt hắn hiện lên một chút kinh diễm, lập tức chỉ một ngón tay về phía Lâm Phỉ, lạnh lùng nói:
- Ngươi, đi theo chúng ta một chuyến.
Lâm Phỉ vốn đang không hiểu tại sao, người này vừa tiến đến không chút che dấu ánh mắt như sói nhìn vào nàng, giọng nói lại còn lạnh lùng như vậy, khiến cho dáng vẻ tươi cười của nàng trầm xuống. Nàng hiện giờ cũng không phải là người con gái yếu nhược, bất cứ ai cũng có thể khi dễ như trước kia. Không nói trượng phu của nàng là cường giả Hư Thần Cảnh, bản thân nàng chính là cường giả ngũ giai, những tên trước mặt này chỉ là tứ giai sơ cấp, lại dám đối xử với nàng như vậy?
- Ngươi là ai?
Nàng mạnh mẽ áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng hỏi tên đầu lĩnh.
Tên hộ vệ kia cười hắc hắc, không chút che dấu ánh mắt càn rỡ của mình, nhìn một lượt, từ trên xuống dưới người Lâm Phỉ, ngạo nghễ nói:
- Ta chính là hộ vệ đội của phường thị. Mời ngươi đi theo chúng ta một chuyến.
Lâm Phỉ nắm chặt tay, lạnh lùng nhìn hắn:
- Vì sao ta lại phải đi theo ngươi một chuyến?
Tên hộ vệ kia cười nhạt nói:
- Bảo ngươi đi thì ngươi đi, nói nhiều như vậy làm gì? Bắt lại cho ta!
Ra lệnh một tiếng, mười gã hộ vệ phía sau lập tức tiến lên bắt người.
- Cút!
Một thanh âm vang lên, tên hộ vệ đầu lĩnh kia tức thì trợn mắt, máu tươi từ trong miệng tràn ra, thân thể khom lại một cái, không ngờ lại quỳ xuống.
Những hộ vệ bên cạnh hiển nhiên không kịp phản ứng, cũng không biết đã phát sinh chuyện gì. Thân thể muốn tiến lên cũng ngừng lại, nhìn nhau.
Lâm Dịch híp mắt, trong mắt bắn ra quang mang nguy hiểm. Áp lực khổng lồ khiến cho những hộ vệ xung quanh giống như bị người ta bóp cổ, mặt đỏ tía tai, hô hấp khó khăn, lại không thể làm gì được. Trong mắt mọi người đều hiện lên thần sắc kinh khủng.
Lâm Dịch nheo mắt nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Ta không biết chủ tử của ngươi là ai, ta cũng không muốn biết. Các ngươi ở chỗ này muốn làm gì ta cũng lười quản. Thế nhưng ngươi trở về nói với hắn một tiếng, lão tử không trêu chọc hắn, hắn cũng không nên tới gây sự với lão tử. Bằng không, lão tử sẽ làm cho hắn ngay cả một cơ hội hối hận cũng không có.
Tiếng nói của Lâm Dịch giống như tiếng sấm. Làm trò trước mặt hắn, yêu cầu nữ nhân của hắn đi một chuyến. Hừ. Không để hắn vào trong mắt nữa sao? Nói như thế nào đi chăng nữa, hiện tại Lâm Dịch cũng là cường giả Hư Thần cảnh Bát kinh hàng thật giá thật a! Những tên này lại dám làm trò trước mặt hắn.
Tên hộ vệ lĩnh đội kia lúc này mới biết bản thân đã đụng phải thiết bản rồi. Thế nhưng tình thế hiện giờ không cho hắn cơ hội hối hận, đối với khí thế cường đại của đối phương, ngay cả hô hấp của hắn cũng khó khăn. Bên người hắn, dường như đã bị niêm phong với không khí bên ngoài, không phải là không thể hô hấp, mà là thân thể không thể thừa nhận Thiên Địa linh lực. Thậm chí, ngay cả năng lượng của bản thân, trong nháy mắt cũng bị khối không khí kia hút ra, nếu còn tiếp tục như vậy, hắn không dám chắc mình có thể trở thành cường giả tứ giai thứ nhất trên Thiên Giới vì không hít thở được mà chết hay không.
Những hộ vệ này sắc mặt đều biến thành đỏ như máu, gân xanh trên trán nổi lên, dường như tùy lúc cũng có khả năng nổ tung. Cả đám lăn lộn ở mặt đất, tay ôm yết hầu của mình, mở cái miệng lớn không ngừng hút lấy không khí. Cái loại cảm giác hít thở không thông này, rõ ràng bên người có đủ không khí thế nhưng bản thân lại không thể nào hút tới phế phủ của mình, đủ để cho làm kẻ khác điên cuồng.
Nhìn một lát, Lâm Dịch mới hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lần này ta sẽ không giết các ngươi, trở về báo tin cho chủ tử các ngươi. Ta chỉ đi ngang qua, không có thời gian để ý tới hắn. Nếu như hắn thông minh, thì không trêu chọc tới ta, bằng không...Hừ. Nhớ kỹ, đây không phải là uy hiếp. Cút!
Sau khi chữ cút vừa rời miệng, khí thế hoàn toàn biến mất. Nhất thời những tiếng thở dốc, cùng ho khan vang lên trong căn phòng. Tên hộ vệ tiếp nhận công kích kia bị thương nặng nhất, thế nhưng hắn lập tức đứng lên, máu tươi từ trong miệng ứa ra, ngay cả nói cũng không dám nhiều lời, xoay người, sắc mặt xám xịt rời đi. Những hộ vệ chung quanh, thấy đầu lĩnh rời đi, nào còn dám ngưu bức ở lại? Một lát sau, những hộ về này đều rời đi hết.
Lúc đến thì hùng hổ, lúc rời đi thì chật vật. Tiếng đàm luận bên trong tửu điếm không ngớt.
- Một nam một nữ lần này rốt cục có thân phận gì a? Thoạt nhìn dường như cũng không phải là người tốt.
- Ta vừa nhìn lén phía sau một chút...Nữ tử kia thì không cần phải nói nhiều, đẹp như chim sa cá lặn, đích xác là mê người...Chỉ là nam tử kia cũng không dễ chọc. Tên đội trưởng kia còn chưa kịp nói mấy câu, cũng không biết nam nhân kia vì sao xuất thủ, tên hộ vệ đó trực tiếp ngã xuống mặt đất, sau đó còn nói một câu...
- Nói cái gì?
- Hắn nói, ta không biết chủ tử của ngươi là ai. Ta cũng không muốn biết. Các ngươi ở đây làm những chuyện gì, ta cũng lười đi quản. Nhưng ngươi trở về nói với hắn một câu, lão tử không trêu chọc hắn, hắn cũng đừng động tới ta, bằng không, lão tử sẽ làm cho hắn ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
- Cái gì? Hắn thực sự nói như vậy sao?
- Còn giả sao? Ta nghe vô cùng chính xác, tuyệt đối không có chút sai lầm, những lời hắn nói chính là như vậy.
- Hắn là người ngoài...Sợ rằng không biết, đứng sau phường thị này chính là siêu cấp cường giả Hư Thần Cảnh a?
- Ta xem không hẳn là như vậy. Nhìn bộ dáng nam nhân kia không giống như là dạng người tùy tiện. Chỉ sợ, hắn thực không để ý tới sự cường đại của đối phương a?
- Ài, ta nghĩ rằng trước mặt nữ nhân cho nên mới biểu hiện bản thân mình, mới có thể làm ra hành động vĩ đại như vậy. Chỉ sợ bản thân hắn hiện tại cũng rất sợ hãi a.
- Sẽ không. Nữ nhân kia rõ ràng đã là người của hắn, hắn còn phải biểu hiện cái rắm a.
- Vị tất đã là như vậy, nam nhân luôn luôn thích khoe khoang trước mặt nữ nhân một phen...
- Thế nhưng...
Nghe tiếng nghị luận trong tửu lâu, Lâm Dịch dở khóc dở cười. Hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy nha đầu Lâm Phỉ kia cũng đang che miệng cười trộm, hiển nhiên cũng nghe được những lời bọn người kia đang nói.
Lâm Dịch có chút bất đắc dĩ:
- Để lấy lòng nàng, hiện tại ngay cả cường giả Hư Thần cảnh ta cũng đã đắc tội rồi, mỹ nữ, nàng hẳn phải nên bồi thường cho ta một chút chứ?
- Đáng ghét!
Lâm Phỉ khẽ kêu lên một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, đẹp không sao tả xiết.
Lâm Dịch cười hắc hắc:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, theo ta đi thăm thú chung quanh một chút đi a. Dù sao nếu như đối phương muốn tìm chúng ta gây phiền phức thì cũng không thể trốn tránh được a.
Lâm Phỉ vừa nói không muốn đi, kỳ thực là muốn loại bỏ những phiền toái không đáng có...Thế nhưng, sự việc bất thường như thế này. Một Phường thị lớn như vậy, ngay cả một nữ nhân cũng không có, cực kỳ không bình thường. Lâm Phỉ xuất hiện sẽ mang đến cho Lâm Dịch những phiền phức không đáng có. Vì vậy nàng mới nói, không muốn cùng Lâm Dịch đi ra ngoài.
Nhưng hiện nay đối phương đã đánh tới cửa, Lâm Dịch cũng không phải là kẻ sợ phiền phức. Vào thời điểm hắn còn là cường giả Lục giai đã đại chiến với một tên Hư Thần cảnh. Hiện tại hắn đã là siêu cấp cường giả Hư Thần cảnh, đã không còn thứ gì có thể trói buộc hắn nữa, cho nên mới có màn vừa rồi.
Lâm Phỉ suy nghĩ một chút, cũng gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ.
Hai người lúc này cùng nhau đi xuống lầu.
Những thanh âm đàm luận bên trong tửu điếm trong nháy mắt biến mât không còn tung tích. Tất cả mọi người đều hướng con mắt về phía Lâm Dịch và Lâm Phỉ. Những ánh mắt nhìn về phía Lâm phỉ vẫn như cũ không nhịn được có một chút si mê. Nhưng lúc này, lại có chút mờ mịt hơn. Xem ra, biểu hiện vừa rồi của Lâm Dịch khiến cho những người này kiêng kỵ.
Lâm Dịch không chút phật lòng, vẫn mang theo bộ dáng mỉm cười như cũ. Mà Lâm Phỉ thì vô cùng thân thiết kéo tay Lâm Dịch, cũng không thèm để ý tới những ánh mắt chung quanh, đi thẳng xuống dưới.
Lão bản đang ngồi trước quầy hàng cũng không dám ho he, rất sợ chọc phải hai người này. Dù sao, vừa rồi hộ vệ lên lầu tìm được phòng là do hắn nói vị trí của hai người. Tuy rằng bản thân hắn là có chút bất đắc dĩ...Thế nhưng không ngờ ngay cả những hộ vệ này hắn cũng dám uy hiếp, nếu như hắn mất hứng liệu hắn có thể giết chết mình hay không?
Ngay cả đám hộ vệ kia cũng bị đánh, giết lão bản tửu lâu này căn bản chỉ là giống như thái rau.
Thế nhưng lại khiến cho lão bản thất vọng chính là, hai người này không ngờ lại đi về phía hắn.
- Ông chủ...
Lâm Dịch mở miệng.
- Đại nhân, ta sai rồi! Ta sai rồi! Thế nhưng không có biện pháp a. Là bọn hắn bức ta, bức ta dẫn bọn hắn tới! Xin ngươi tha cho ta lần này, tha cho ta a...
Không đợi Lâm Dịch nói hết câu, lão bản đã quỳ rạp xuống đất, khóc lóc cầu xin.
Lâm Dịch ngạc nhiên, lập tức dở khóc dở cười. Thấy lão bản đang quỳ lạy trước mặt mình, bất đắc dĩ nói:
- Được rồi, được rồi. Ngươi đứng lên đi. Ta biết đây không phải là lỗi của ngươi, ta cũng không trách ngươi.
Lão bản kia nghe vậy có chút ngạc nhiên, không tin vào lỗ tai của mình nữa, ngạc nhiên nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch bất đắc dĩ nói:
- Mau đứng lên đi, ta thực sự không có trách ngươi.
Lão bản này vẫn không tin, lắp bắp nói:
- Thực sao? Thực sao?
Lâm Dịch gật đầu, lão bản nhất thời cảm động tới rơi nước mắt, dập đầu cảm tạ. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Đây cũng là chuyện bình thường, tại thế giới cường giả vi tôn như Thiên Giới này, gặp phải tình huống như vậy, gặp kẻ mạnh hơn ngươi, ngươi cũng chỉ có thể khúm núm, bằng không chỉ có con đường chết mà thôi.
Lão bản nơm nớp lo sợ đứng lên, khúm núm, không dám nói lời nào.
Lâm Dịch thấy biểu tình của hắn như vậy, bất đắc dĩ nói:
- Đừng sợ, ta không có ác ý, chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề mà thôi.
- Xin đại nhân cứ hỏi, tiểu nhân nhất định biết bao nhiêu sẽ nói bấy nhiêu, không có chút dám lừa dối!
Lão bảo vội vã trả lời.
Lâm Dịch gật đầu, sau đó hỏi:
- Địa phương đấu giá ở nơi nào?
Lão bản vừa nghe thấy hắn hỏi, vội vàng nói:
- Từ đây đi ra ngoài, rẽ phải, đi khoảng vài nghìn mét là tới trung tâm phường thị. Ở phía Đông Nam trung tâm phường thị, có một khối kiến trúc lớn nhất, chính là cửa hàng lớn nhất của phường thị. Bên trong đó có bán đấu giá!
Lâm Dịch nghe vậy gật đầu, nhìn ra ngoài một chút mời cười nói:
- Cảm ơn ngươi.
Lão bản vội vàng nói:
- Không cần a. Nên vậy, nên vậy...
Lâm Dịch cười ha hả, sau đó mang theo Lâm Phỉ xoay người đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi, hai người bảy thẳng về phương hướng mà lão bản kia nói. Quả nhiên sau vài chung, hai người đã đi tới khu trung tâm.
Phía Đông Nam, quả nhiên có một khối kiến trúc to lớn, sừng sững đứng đó. Đại môn người đến kẻ đi, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Dịch nhìn Lâm Phỉ mỉm cười, mang nàng đi tới.
Chiếc cửa lớn này chiều rộng khoảng bảy đến tám thước, cao tới năm sáu thước, cũng coi như là khổng lồ. Có đến bảy tám tầng canh gác. Ở trước cửa hội đấu giá có hai gã thủ vệ đứng đó, những kẻ tiến vào, đều phải nộp một số lượng linh thạch nhất định.
Lâm Dịch trước đây đã từng tham gia hội đấu giá, vì vậy có chút hiểu biết về quy củ. Hắn mang theo Lâm Phỉ, tiến tới trước mặt tên thủ vệ cười nói:
- Bao nhiêu linh thạch?
Một gã thủ vệ đang quay mặt về phía sau nói chuyện cùng tên còn lại, vì vậ cũng không nhìn thấy hai người Lâm Dịch. Nghe thấy có người hỏi, tên thủ vệ này trả lời theo phản xạ tự nhiên:
- Một nghìn năm trăm linh thạch...
Mà khi nói xong câu này, hắn quay đầu lại, thấy Lâm Phỉ bên người Lâm Dịch.
Sắc mặt tên thủ vệ nhất thời đại biến, lập tức lạnh lùng nói:
- Xin lỗi, bản các không tiếp đãi nữ nhân.
Lâm Dịch vốn đang định nộp linh thạch, nghe xong những lời này, sắc mặt tức thì trầm xuống. Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn hắn nói:
- Ai quy định là không được vào?