- Hừ.
Tên Lý ca nhìn hắn hừ lạnh, người nọ cười ngượng ngùng, sau đó không nói cái gì nữa, qua một lát sau, Lý ca mới nói:
- Ngươi muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng ngươi cũng biết rõ quy củ của Thiết Sa Đạo chúng ta đấy!
Sắc mặt của người nọ lại biến đổi, ngượng ngùng cười nói:
- Không sao cả không sao cả, đối phương dám đến, ta với tư cách là một thành viên của Thiết Sa Đạo, đương nhiên bụng làm dạ chịu, cho dù mất đi tính mạng cũng không để cho đối phương sống khá giả, ta cũng chỉ hiếu kỳ mà thôi, hiều ký thôi...
Sau khi Lý ca nhìn đối phương thật lâu, sau đó gật đầu, nói:
- Hi vọng trong lòng của ngươi cũng nghĩ vậy!
- Đúng vậy, đúng vậy...
Người nọ cười ha hả. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Lý ca có chút trầm ngâm, sau đó mới nói:
- Kỳ thật nói cho ngươi biết cũng không có gì...Nữ nhân hôm nay đi tới Anh Hùng Trủng, chính là nữ nhân chúng ta gặp được trên một hòn đảo gần đây ba mươi năm trước, chúng ta cướp sạch hòn đảo đó, tướng mạo nữ nhân này không tệ, lại là chim non, đại ca nói nếu bán vào trong Anh Hùng Trủng, có thể kiếm được ba ngàn linh thạch, cho nên không động tới nàng ta, nào biết vừa vào Anh Hùng Trủng được vài ngày, liền nghe mụ tú bà nói đối phương biến mất rất khó hiểu, lúc ấy chúng ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao đối phương cũng chỉ là nữ nhân tam giai mà thôi, ai biết, ba mươi năm sau nàng ta lại xuất hiện, hơn nữa một thân thực lực hình như đã đạt tới trình độ ngũ giai, nói thực ra, làm cho ta rất giật mình.
Sắc mặt của người nọ hơi đổi, kinh ngạc nói:
- Ba mươi năm, tăng hai giai?
Lý ca có chút gật gật đầu, sau đó nói:
- Đúng là không thể tưởng tượng nổi...Loại tốc độ này, làm sao nàng đạt tới?
Lý ca cũng chỉ có thể cười khổ:
- Nếu như ta biết rõ, thì tốt rồi.
Người nọ tấm tắc kêu lạ, nhưng trong nội tâm vô cùng khiếp sợ.
- Được rồi, đứng nói nữa, nhanh chóng quay về thôi, báo cho lão đại biết, chính sự quan trọng hơn.
Tên thứ ba luôn im lặng lên tiếng nói.
Lý ca quay đầu nhìn hắn một cái, khẽ cười, mới gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta tăng tốc độ thôi.
Ba người này đều là cao thủ tam giai hậu kỳ, sau khi dùng hết tốc độ bay về phía trước, tốc độ đúng là không chậm.
Sau khi bay cả buổi, tính toán cũng bay được năm trăm km...Bọn chúng chỉ là tam giai mà thôi, so sánh với Lâm Dịch thời điểm lục giai, đương nhiên khác nhau cực lớn.
- Đến rồi!
Thời điểm thấy phía trước có một đám mây mù cực lớn bốc lên, tên Lý ca mới buông lỏng một hơi, lộ ra bộ dáng tươi cười. Hai người khác, cũng thở ra một hơi.
- Đi, báo cáo cho đại ca!
Ba đạo lưu quang bay vào trong mây mù.
Một lát sau, hai đạo thân ảnh, xuất hiện trước biên giới mây mù.
Lâm Phỉ nắm chặt tay, trong mắt hiện ra một tia cừu hận, nhìn vào đám mây mù trắng xóa kia.
- Vào đi thôi!
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng.
Lâm Phỉ lại bất động, sau đó thật lâu mới ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch:
- Lâm Dịch, huynh có thể không ra tay được không?
Lâm Dịch sững sờ, suy nghĩ một chút, gật đầu, nói:
- Ta chỉ phụ trách khốn địch, chuyện khác giao cho nàng!
- Cảm ơn huynh!
Lâm Phỉ khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, bay vào sâu trong đám mây.
Lâm Dịch nhìn bóng lưng của nàng mà thở dài, sau đó mới theo sau.
Dưới sương mù, có một hòn đảo được mây mù màu trắng bao phủ.
Bắt mắt nhất chính là có một thác nước cực lớn, từ trên đỉnh cao nhất của ngọn núi nhìn xuống, hơi nước màu trắng bốc lên, bay lên trời, hình thành một đạo bình chướng.
Lâm Phỉ nắm chặt hai tay, trong đôi mắt đẹp có hận ý ngập trời...Nàng thế nào cũng không thể tưởng tượng được, những người này đã tàn sát tộc nhân của nàng, không ngờ còn cả gan sinh hoạt tại đây, trong đôi mắt hiện ra một tia huyết sắc, hàm răng trắng của nàng, bởi vì cắn quá chặt cho nên xuất hiện tia máu.
Mỗi cành cây ngọn cỏ nơi đây nàng rất quen thuộc, bởi vì nàng từng sống ở đây hơn hai trăm năm, thác nước cũng là nơi nàng thích nhất, khi đó nàng chơi cùng các người bạn của nàng.
Hơn ba mươi năm trôi qua, người và vật đã không còn, tràng cảnh vui đùa dưới thác nước hồi còn trẻ, giống như ảo ảnh trong mơ, càng ngày càng xa, cuối cùng nhất, đã biến mất vô ảnh vô tung.
Lâm Phỉ cứ như vậy mà huyền phù trên không trung, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Phía sau nàng, Lâm Dịch nhìn bóng lưng thê lương của nàng, trong nhất thời, không tìm được lời dỗ dành.
Thật lâu sau, Lâm Dịch mới bay tới bên cạnh nàng, lộ ra nụ cười:
- Địa phương này đẹp quá!
Thần sắc Lâm Phỉ hơi động, sau đó trầm mặc gật đầu, nói:
- Đúng là đẹp, nhưng làm cho người ta đau đớn!
Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, nói:
- Người chết không thể sống lại, cố nén bi thương đi!
Lâm Phỉ gật đầu, thân hình khẽ động, bay vào trong hòn đảo!
Lâm Dịch đứng trên không trung, bấm tay một cái, một đạo năng lượng huyết sắc bao phủ cả hòn đảo này, hắn thu hồi thần thức, lẳng lặng chờ đợi!
Mười phút sau, Lâm Phỉ từ trong hòn đảo bay ra, Lâm Dịch thấy thế, cũng triệt tiêu cấm chế.
Lâm Phỉ bay tới bên người của Lâm Dịch, nhào vào lòng ngực của hắn, âm thanh bi thương khóc rống vang lên.
Lâm Dịch ôm lấy nàng, vỗ nhẹ lưng của nàng, sau đó, tiếng địch du dương vang lên.
Thân thể của Lâm Phỉ trong ngực của hắn run lên nhè nhẹ, tiếng khóc dần dần dừng lại, nhưng nước mắt lại nhiều hơn, nghe tiếng địch du dương, Lâm Phỉ khi thì khóc, cười, khi thì bi thống, khi thì vui vẻ...Tâm tình phức tạp giống như ngũ vị bình, dần dần, xoắn xuýt biến thành thống khổ, vừa nhanh vui cười, lại vui vẻ, lại khổ sở, nói không rõ, không rõ cảm xúc.
Từ từ an tĩnh lại.
Một khúc cuối cùng, Lâm Dịch thu hồi ống sáo, nhìn Lâm Phỉ trong ngực, hỏi:
- Nhiều không?
Lâm Phỉ có chút gật gật đầu, nhưng không nỡ rời khỏi lồng ngực của hắn, gương mặt dán vào người hắn, tham lam hít thở khí tức nam nhân của hắn.
Lâm Dịch lắc đầu cười cười, cũng tùy ý nàng.
Sau đó qua thật lâu, Lâm Phỉ mới từ trong ngực Lâm Dịch chui ra, gương mặt đỏ bừng, có chút cúi thấp đầu. Nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Phỉ, Lâm Dịch mới buông lỏng một hơi.
- Muội đã giết toàn bộ bọn chúng!
Lâm Dịch mở miệng nói ra.
Lâm Dịch gật đầu, nói:
- Bọn chúng đáng chết!
Lâm Phỉ giật mình, nói:
- Huynh không trách muội quá tàn nhẫn sao?
Lâm Dịch cười lên, nói:
- Nếu để ta động thủ, bọn chúng chết còn thảm hơn nhiều!
Lâm Dịch sững sờ nhìn Lâm Dịch, sau đó cười vui vẻ, vẻ mặt hạnh phúc dán vào ngực Lâm Dịch, vào lúc này, gió nhẹ thổi qua, không có Mộng nhi, không có Linh Lung, cũng không có cừu hận.
- Đi theo ta!
Lâm Dịch nhẹ nhàng xoa đầu Lâm phỉ, đột nhiên ôn nhu nói.
Trong nháy mắt thân thể Lâm Phỉ cứng ngắc lại, sau một lát, nàng lại nghẹn ngào, sau đó gật đầu, dùng sức ôm chặt cánh tay của Lâm Dịch, tựa hồ muốn dung nhập Lâm Dịch vào cơ thể của nàng.
Lâm Dịch cười khẽ, xoa mái tóc dài của Lâm Phỉ, nói:
- Được rồi, đừng khóc, khóc không xinh đẹp đâu!
Nhưng Lâm Phỉ cắn chặt môi dưới, ngăn không cho nước mắt chảy xuống, nhưng qua thật lâu, nàng mới hồi phục cảm xúc lại, ngẩng đầu, dùng nụ cười xinh đẹp nhìn Lâm Dịch.