Mạo hiểm chút ít, nhưng đối phương là cường giả Hư Thần, nhưng thực lực hiện giờ của Lâm Dịch, sau khi gia trì chiến văn, đã có thể sánh ngang với cường giả Hư Thần, cộng thêm bản thể Hắc Long công kích, lĩnh vực, tâm tính vô tâm, Lâm Dịch có nắm chắc rất lớn sẽ đánh chết đối phương.
Cho dù không đánh chết, đối với Lâm Dịch mà nói, không có thiệt hại cái gì, nếu có điểm không đúng, hắn sẽ trốn vào trong Hổ Thần Cư, đợi sau khi đột phá Hư Thần, hắn sẽ đi ra.
Nhưng có thể đánh chết, Lan Kinh cảm kích mình, chuyện gì cũng dễ nói, có thể giết chết đối phương, Lan Kinh lại lấy oán trả ơn, hoặc là không thể giết chết đối phương, mà thấy đối phương phản kích, Lâm Dịch cũng có thể lập tức trốn vào Hổ Thần Cư...Tính toán như thế nào, bản thân của Lâm Dịch, không có vấn đề gì cả.
Đã như vậy, đương nhiên Lâm Dịch cũng đánh bạc một lần.
Cho nên, hắn đã đi thẳng tới nơi đây.
Lời ong tiếng ve đã xong, lại nói Kim Bằng Vương truy kích Lan Kinh Vương khi đối phương bị ngã, sau đó bản thân hắn lại truy kích, muốn giết đối phương.
Công kích lần này, đã làm Lan Kinh Vương bị trọng thương! Máu tươi trong miệng và ngực bắn ra như suối, một kích ở ngực, đã làm lồng ngực của hắn lõm xuống, nếu không phải thực lực chắn cường hoành, chỉ sợ một kích này, đã lấy mạng của hắn.
Trong mắt của Lan Kinh Vương tức giận lập lòe, mặc dù bản thân bị trọng thương, nhưng khẩu khí không phục, mắng chửi:
- Kim Bằng, ngươi là tiểu nhân hèn hạ!
Kỳ thật Kim Bằng làm ra cử chỉ này, cũng không tính là hèn hạ, khi đánh nhau, tất cả đều có thể sử dụng, hắn có bảo bối công kích tâm thần, làm cho thần trí của đối phương lộ ra sơ hở, tại sao lại không dùng? Cho nên Lan Kinh mắng hắn, kỳ thật không có chút đạo lý nào.
Nhưng tính cách của Lan Kinh Vương thẳng thắng, cho nên nói là hèn hạ, trong suy nghĩ của hắn, chiến đấu, chính là từng chiêu cứng đối cứng, toàn bộ bằng vào năng lượng của mình chiến đấu với đối phương! Như vậy, cho dù chết cũng phục, loại bảo vật đánh lén hèn hạ này, dùng tốc độ thủ thắng, đi gặp quỷ đi, đây mới là "hèn hạ" chân chính.
Kim Bằng nghe vậy, trong đối mắt ưng bắn ra hào quang sáng chói, thậm chí, trong đó xuất hiện vài phần đắc ý.
- Hừ hừ, thắng làm vua, thua làm giặc! Lan Kinh lão thất phu, ngươi đi chết đi!
Thời điểm nói xong câu này, bỗng nhiên thân hình của hắn gia tốc, cả thân chim của hắn, có hỏa diễm bốc lên hừng hực, đánh về phía Lan Kinh.
Lan Kinh như thế nào chịu phục? Chỉ thấy trong đối mắt cuồng bạo của hắn, có hào quang phẩn nộ lóe lên, bỗng nhiên rít gào một tiếng, đạo hào quang lam sắc tụ tập vào trong miệng của hắn, sau đó bắn ra.
Một khỏa quang cầu màu lam, từ dưới bắn lên, nghênh đón thế công của đối phương.
Sắc mặt của Kim Bằng Vương kịch biến, hắn thật sự không ngờ, thời điểm đối phương bị trọng thương như thế, lại có thể bộc phát ra năng lượng với cường độ mạnh như thế này.
- Đùng!
m thanh không gian tan vỡ làm cho ánh mắt của Kim Bằng Vương biến thành âm trầm, nhưng bởi vì khoảng cách quá gần. Kim Bằng Vương đang lao xuống, mà quang cầu kia đang bay lên, lúc lên lúc xuống, tốc độ đụng vào nhau, đương nhiên rất nhanh rồi.
Kim Bằng Vương căn bản không có thời gian đi lo mặt khác, bị cái quang cầu đụng vào, bản thân hắn khó tránh khỏi việc bị trọng thương.
Chỉ thấy ánh mắt của hắn lạnh lẽo, đôi cánh đại bàng mở ra, sau đó lách người qua, một đạo năng lượng hồng sắc, mỗi lần hắn vỗ cánh có thể đi được mấy chục km, điện mang lưu động, trước người của hắn xuất hiện một quang cầu Hỏa thuộc tính, bao phủ thân thể của hắn lại, hắn muốn vọt lên trên không trung.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn muộn.
Quang cầu Hỏa thuộc tính kia vừa mới hình thành, quang cầu màu lam kia, đã lao vọt tới.
Oanh!
Tiếng nổ chấn động trời cao.
Không gian sụp đổ liên tục, bằng mắt thường cũng thấy rõ không gian tối đen đang từ từ mở rộng ra bốn phía. Từng đạo vết rách không gian, xuất hiện trong phương viên mười dặm quanh khu vực va chạm, mà thân thể Kim Bằng Vương, cũng bị ném lên không trung.
Sau khi bay được mấy chục km, Kim Bằng Vương khó khăn lắm mới có thể bình hồn thân hình, trong đôi mắt bắn ra sát khí lạnh lẽo.
Chỉ thấy Kim Bằng Vương hiện giờ chật vật không chịu nổi! Lông vũ toàn thân lóe ra hào quang kim sắc, hiện giờ đã biến thành cháy đen, trong miệng ưng chảy ra một dòng máu tươi, ngay cả lông vũ uy vũ trên đầu chim, cũng dựng thẳng đứng lên.
Ánh mắt của hắn nhìn xuống dưới, ánh mắt xuất hiện một tia điên cuồng và tức giận.
Kim Bằng hắn, chưa từng bị tổn thương nặng như thế này.
Bỗng nhiên thân hình hạ thấp, chỉ nghe "oanh" một tiếng, trên người của Kim Bằng Vương xuất hiện hỏa diễm thiêu đốt hứng hực.
- Lan Kinh lão thất phu, ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Tiếng gầm gừ cực lớn, vang lên không trung.
Rất hiển nhiên, Kim Bằng Vương đã vì một kích cuối cùng của Lan Kinh Vương, làm cho điên cuồng lên, cho nên...Hắn không có phát hiện ra thân ảnh nhỏ bé của Lâm Dịch hiện giờ còn cách sau lưng của nó không tới hai km.
Hai mắt Lâm Dịch trầm ổn như nước, không mang theo chút ba động nào, thân hình giống như điện quang, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Kim Bằng Vương...Trong suy nghĩ của hắn, hôm nay phải giết Kim Bằng Vương, cứu Lan Kinh Vương. Hiện giờ Lan Kinh Vương bị trọng thương cực nặng, cũng không có năng lực sử dụng thần thức để nói chuyện, nếu như đối phương ngay cả việc nhìn mình giết chết Kim Bằng Vương cũng không nhìn thấy...Chẳng phải hành động lần này của Lâm Dịch uổng phí rồi sao?
Cho nên, hai mắt của Lâm Dịch trầm ổn như nước, từ từ đi tới sau lưng của Kim Bằng Vương, nhưng lĩnh vực của hắn, đã sớm mở ra hoàn toàn, hắn thậm chí còn cố ý sử dụng lĩnh vực, để Lan Kinh Vương nhìn thấy, cho nên khi di chuyển đã chậm lại rất nhiều.
Trạng thái hiện giờ của Lan Kinh Vương vô cùng chật vật, ngực lõm xuống một khối thật sâu, máu tươi từ trong miệng và ngực giống như không cần tốn tiền, chảy ra như suối, trạng thái nguyên hình của hắn hiện giờ, bởi vì không còn năng lượng nữa, nên không thể khôi phục thương thế được.
Ánh mắt của hắn mang theo vẻ không cam lòng và tức giận, hung hăng nhìn đạo năng lượng màu đỏ trên bầu trời đang từ từ tiếp cận hắn.
Nhưng bởi vì bản thân của hắn bị thương quá nặng, bởi vì dựa vào năng lượng mà ngăn cản thương thế, nhưng một kích vừa rồi, đã hao tổn toàn bộ, thời điểm nổ tung, dư âm ảnh hưởng đã làm thương thế của hắn nặng hơn, hiện giờ, ngay cả khí lực động đậy một cái cũng không có.
Nhớ ngày đó Lan Kinh Vương, hùng bá hai mươi tám vùng biển Đông Vực, hiện giờ bị người ta đánh như chó sắp chết tới nơi. Trong mắt của Lan Kinh Vương hiện ra vẻ không cam lòng, không phục.
Nhưng có tức giận thì thế nào? Hắn đã cảm nhận được một cổ khí tức nóng rực từ trên không trung đánh xuống trước mặt, mà cổ sóng nhiệt này, làm cho hắn cảm thấy hít thở không thông.
Trong lòng của hắn vô cùng bi ai...Chẳng bao lâu sau, bản thân mình với tư cách là Thủy hệ thần thú đỉnh cấp, lại bị cái sóng nhiệt này làm hít thở không thông? Một cổ cảm giác anh hùng cô đơn, đang lưu chuyển trong lòng của hắn.
Thời điểm thấy ánh mắt của Kim Bằng Vương xuất hiện vẻ lạnh lùng và đắc ý. Lan Kinh Vương không nhịn được mà lớn tiếng quát mắng:
- Kim Bằng tiểu nhi hèn hạ! Lão tử không phục! Không phục!
Kim Bằng Vương nghe vậy trong mắt của hắn xuất hiện cảm giác khinh thường...Đối với hắn, một người sắp chết, có tư cách gì nói không phục?
Không phục? Không phục thì thế nào chứ? Ngươi cuối cùng vẫn phải chết! Cái linh mạch Thượng Cổ kia, sẽ thuộc về ta, thuộc về Kinh Bằng ta mà thôi!
Nghĩ đến linh mạch Thượng Cổ, trong mắt Kim Bằng Vương, hiện ra thần sắc nóng bỏng.
Nhưng mà, vào lúc này, một cổ cảm giác làm cho Kim Bằng Vương sởn gai ốc xuất hiện, làm cho đầu của hắn như bị điện giật nổ tung tới nơi.
Kim Bằng Vương cũng không phải là Lan Kinh Vương, tốc độ phản ứng của hắn cực nhanh, thân hình nhau chóng xoay ngược ra sau, ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt của nó bị hoảng sợ che phủ như muốn nổ tung lên.
- Hắc...Hắc Viêm Thần?
Kim Bằng Vương kinh hãi thiếu chút nữa linh hồn xuất khiếu, chỉ thấy một đầu Hắc Long chừng mấy ngàn thước, hai mắt màu đỏ hồng, khí tức trên người của Hắc Long sền sệt, Kim Bằng Vương vừa nhìn thấy đã nhận ra, đây chính là một trong ngũ thần của Thiên Giới mới có, Hắc Viêm Thần!
Thời điểm Kim Bằng Vương nghẹn ngào, đồng tử của Lan Kinh Vương mở lớn, hắn dùng ánh mắt không dám tin nhìn vào Hắc Viêm Long xuất hiện sau lưng của Kim Bằng Vương! Lập tức, trong mắt không dám tin, lập tức biến thành cuồng hỉ!
- Ha ha ha...Kim Bằng tiểu nhi, ngươi cũng có ngày hôm nay a!
Lan Kinh cười điên cuồng, bởi vì tâm tình thật tốt, thương thế của hắn trong nháy mắt đã trở nên vô dụng với hắn.
Tuy Kim Bằng Vương bị dọa sợ hãi, nhưng nhắm mắt chờ chết không làm gì không phải là tính cách của hắn! Hắn nỗ lực vỗ mở cánh ra, phát ra một đạo năng lượng, lao thẳng về phía Hắc Viêm Long.
- Ngang!
Hắc Viêm Long rống to một tiếng, toàn bộ người của Hắc Viêm Long do lân phiến hợp thành, trong nháy mắt mở ra toàn bộ! Giống như đang tức giận vì đối phương dám chống cự! Miệng rộng mở ra, một quang cầu cực lớn như Hỏa thuộc tính ngưng tụ mà thành.
Thiếu chút nữa Kim Bằng Vương ngốc trệ lại. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Thởi điểm một cổ năng lượng cực nóng đập vào mặt, Kim Bằng Vương dốc toàn bộ lực lượng, vỗ cánh thật mạnh, muốn bay ra khỏi địa phương quỷ quái này.
Nhưng mà...Hắn hoảng sợ phát hiện, thân thể của mình, trong nháy mắt đã mất khống chế hoàn toàn!
- A!
Thân thể cực lớn của Hắc Viêm Long, lập tức quấn lấy Kim Bằng Vương, Kim Bằng Vương phát ra tiếng hét thảm thiết, nhưng trong đôi mắt lóe ra một tia thần sắc điên cuồng, năng lượng màu đỏ, lập tức dồn vào ngực của nó.
- Oanh!
Một tiếng nổ mạnh vang lên, thân thể của Kim Bằng Vương hóa thành tro bụi, năng lượng Hỏa thuộc tính kia bạo phát ra, lại bị Hắc Viêm Long thôn phệ mất.
Phải biết rằng, Hắc Viêm Long chính là Hắc Viêm, đây là một trong những năng lượng bá đạo nhất Thiên Giới, mặc dù Kim Bằng Vương, có lợi hại hơn nữa, cũng không phải đối thủ của Hắc Viêm.
Lan Kinh Vương mở to hai mắt, thời điểm thấy Hắc Viêm Long mang theo uy áp không gì sánh kịp tới gần hắn, trong mắt của hắn không có chút sợ hãi nào, có, cũng là giải thoát.
Trong mắt của hắn, chết dưới Hắc Viêm, còn tốt hơn chết trong bàn tay hèn hạ của Kim Bằng Vương kia, chết cũng giá trị hơn nhiều.
Hắn nhắm hai mắt lại, chờ đợi khí tức nóng bức quấn thân.
Nhưng đúng vào lúc này, trước người của hắn, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh khôi ngô.
Người này đứng trước mặt của Lan Kinh Vương, chỉ thấy trên người của Lan Kinh Vương có đường vân trắng đen giao nhau, cái đuôi cũng có hai màu trắng đen, đang lắc lư sau lưng.
Thằng này, chính là Lâm Dịch.
Chỉ thấy ngũ quan Lâm Dịch, cũng chảy máu tươi, khuôn mặt có chút vặn vẹo, trong đôi mắt yêu dị, nhưng lại lộ ra một tia kiên nghị, chỉ thấy hắn duỗi tay trái ra, xuất hiện lỗ đen vô cùng to lớn, xuất hiện trên long thân của Hắc Viêm Long!
Kim Bằng Vương là cường giả Hư Thần Cảnh! Hắc Viêm Long là năng lượng do Lâm Dịch luyện hóa vào thân thể của mình, có tâm thần tương thông với hắn, cuối cùng Kim Bằng Vương tự bạo, đã làm cho Lâm Dịch bị trọng thương!
Năng lượng tự bạo mạnh hơn năng lượng của Hắc Viêm Long nhiều lần, nếu không phải Hổ Thần Quyết đã rèn luyện thân thể của Lâm Dịch cường hãn...Chỉ một chiêu tự bạo này, đã làm Lâm Dịch chết rồi.
Mặc dù hiện giờ không chết, nhưng bản thân vẫn bị trọng thương.
Nhưng cho dù như thế nào, Hắc Viêm Long này, không có việc gì.
- A!
Năng lượng vô cùng cuồng bạo, đột nhiên từ ngoại giới chui vào tay trái của hắn! Cho dù tính cách của Lâm Dịch vững vàng, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu to một tiếng! Nhưng ngay lập tức, chỉ thấy cơ bắp trên người hắn hở ra, da thịt nội tạng kinh mạch, xướng cốt như bật ra! Toàn thân, bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Hắc Viêm Long, giống như một cái hắc động, không ngừng tiến vào, nhưng ngay sau đó, hoàn toàn biến mất, mà Lâm Dịch cũng nắm chặt nắm đấm, tay phải nắm chặt tay trái...Chỉ thấy cánh tay trái của hắn, đã trướng lên.
Thời điểm Lâm Dịch kêu la thảm thiết, Lan Kinh Vương đã mở đôi mắt ra, nhìn thấy Hắc Viêm Long vô cùng hung hãn kia, không biết vì cái gì lại chui vào trong cánh tay trái của tên tiểu tử kia, đôi mắt to như muốn rớt ra, lộ ra thần sắc không tưởng tượng nổi.
Thân thể của hắn, bởi vì quan hệ tới lĩnh vực, thời điểm hắn hạ xuống, la hét lớn, cho nên mới nhìn thấy Lâm Dịch thu Hắc Viêm Long lại...Chuyện này đương nhiên là Lâm Dịch cố ý, nếu không, hắn cần gì nhảy vào vũng nước đục này?
Lan Kinh Vương ngơ ngác nhìn hắn thu hồi Hắc Viêm Long, nhưng lại nhìn thấy Lâm Dịch vô cùng thống khổ, lập tức, cảm xúc cảm kích đề thăng trong lòng...Làm sao hắn không biết, chính tiểu tử trước mặt đã cứu mình chứ.
Gân xanh trên trán Lâm Dịch nổi lên, gân xanh như muốn nổ tung, lòi ra, đang nhúc nhích như muốn nứt vỡ.
Toàn thân của hắn run rẩy không ngừng, hắn dùng tất cả lực lượng để phong ấn năng lượng của Hắc Viêm Long vào trong cơ thể.
Qua một hồi lâu., cánh tay trái của Lâm Dịch, mời dừng run rẩy, trên cánh tay trái, đã xuất hiện hình xăm Hắc Viêm Long, khôi phục lại bình thường.
Lâm Dịch mới hít sâu một hơi, hoàn toàn trầm tĩnh lại, nhưng lúc trầm tĩnh lại, từ thân thể cho tới ngũ tạng, đều sinh ra đau đớn kịch liệt, nhưng cũng may Hổ Thần Quyết vô cùng thần diệu, đã lưu chuyển trong cơ thể của hắn, đau đớn, từ từ giảm bớt rất nhiều.
Lâm Dịch quay đầu lại, nhìn Lan Kinh Vương đang ngơ ngắc, trong ánh mắt của hắn, nhìn thấy Lâm Dịch vừa khôi phục xong, mỉm cười với hắn.
Lâm Dịch cười lên, thần sắc có chút tùy tiệu, hỏi:
- Ngươi còn tốt chứ?
Lan Kinh nghe vậy, trong đôi mắt hổ lộ ra vẻ cảm kích, vừa chuẩn bị nói chuyện, nhưng bởi vì chỗ bị thương quá nặng, cho nên chỉ cần dùng sức vùng ngực một chút, xương cốt sẽ đứt gãy, đâm vào nội tạng, cảm giác đau đớn thấu tim này, làm cho đầu óc của hắn choáng váng, máu tươi trong miệng giống như không tốn tiền, phun ra như nước suối.
Lâm Dịch thấy thế, lập tức đi tới bên cạnh thân thể của Lan Kinh Vương, bàn tay lớn áp vào thân thể khổng lồ của nó, lập tức, huyết sắc quang mang nhanh chóng bộc phát, đem Lan Kinh Vương và hắn bao phủ lại.