Thôn Phệ thú trước mặt quả thực là nổi giận rồi, ngay từ đầu nó đã ghét nhất bị dội nước vào người, ngay sau đó nó biết cửa truyền tống bị kẻ khác xâm lấn, lại dính một quyền cực mạnh của Lâm dịch...Thôn Phệ thú ở đây đã hơn trăm năm, nhưng mà ngoại trừ đám già cỗi trong sa mạc thì chưa bao giờ nó bị kẻ khác chọc tức như vậy. Lập tức nó tức giận không gì sánh được, Rống! lên một tiếng.
Dưới hình thái chiến đấu, Thôn Phệ thú vô luận là lực lượng, tốc độ hay phòng ngự đều tăng mạnh mấy lần có dư, một tiếng rống chấn động, mặt đất phía bên ngoài run rẩy một trận.
Thần sắc Lâm Dịch biến đổi, nhưng mà lúc này bảo hắn rút lui là không có khả năng.
Từ biểu hiện của Thôn Phệ thú, rõ ràng là nó đã cảm nhận được cửa truyền tống có chuyện rồi, lúc này, Lâm Dịch căn bản không biết tình hình ra sao, rút cuộc có toàn bộ tiến vào truyền tống chưa...Lâm Dịch phải cố gắng cực hạn, tận lực kéo dài thời gian với Thôn Phệ thú.
Lập tức ánh mắt hắn ngưng trọng, biểu tình bình tĩnh trong nháy mắt hiện ra trên khuôn mặt, mặc dù thân thể hưng phấn vô cùng, tim đập rộn ràng...nhưng đại não hắn vẫn duy trì trạng thái tỉnh táo nhất!
Chỉ thấy Lâm Dịch chợt run lên, căn bản không đợi Thôn Phệ thú phát động công kích, bởi vì hắn biết rõ, khi Thôn Phệ thú chân chính phát động công kích, hắn không còn cơ hội kìm chân nó nữa, bởi vì ngoại trừ bỏ chạy, hắn không còn cách nào khác!
Lam quang đại thịnh, lam sắc lĩnh vực bao trùm, trong khoảnh khắc liền bao vây lấy Thôn Phệ thú.
Khi cảm giác mát mẻ bao phủ toàn thân, Thôn Phệ thú có chút kinh ngạc, nhưng ngay trong nháy mắt, một màng nước lực lớn đã xuất hiện trong lĩnh vực, thân thể Thôn Phệ thú bị màng nước bao vây vững vàng.
Cảm giác hít thở không thông lập tức truyền vào đại não của Thôn Phệ thú, con mắt màu nâu đỏ phóng lớn, chỉ thấy hoàng sắc quang mang chợt động, dường như ngưng tụ lực lượng, hoàng sắc quang mang bắt đầu quay cuồng lên.
Lúc đầu ở thành Thiên Diệp, Lâm Dịch đã dùng lĩnh vực với bát cấp chiến sĩ Bạch Diệp! sau đó Bạch Diệp sử dụng chiến văn mới có thể đem lĩnh vực của Lâm Dịch hoàn toàn chấn nát.
Thôn Phệ thú vốn có lực lượng cường đại hơn bát cấp chiến sĩ, phải biết rằng nó là tồn tại cực kỳ cường đại trong bát cấp ma thú! Mà lực lượng tăng lên gấp hai lần, tuyệt đối có thể so với lực lượng khi Bạch Diệp sử dụng chiến văn! Tuy rằng hiện tại Lâm Dịch đã chân chính đạt tới đẳng cấp dị năng thất cấp, nhưng khoảng cách đạt tới bát cấp còn chênh lệch không nhỏ, với thực lực của hắn hiện tại, tuyệt đối không có khả năng chế trụ lực lượng bùng phát của Thôn Phệ thú!
Chỉ thấy hàn mang trong mắt Lâm Dịch lóe lên, thân thể chợt lăng không đập xuống, bay thẳng tới Thôn Phệ thú đang bị màng nước bao vây đánh tới! Tới lúc này hắn đã không còn biện pháp, trong đám người có rất nhiều người hắn quan tâm, như Thư Mộng, Thủy Linh Lung, Trương Tạp...nếu như thực sự xảy ra chuyện gì, hiện tại Thôn Phệ thú chạy đi, những người đó tuyệt đối phải gặp nguy hiểm lớn hắn phải tận lực kìm chân nó, để mọi người có thể an toàn lui lại nơi xa hơn...
Quyền đầu lóe ra tử sắc quang mang giã xuống thân thể Thôn Phệ thú! Trong lúc nhất thời, tử mang lõe lên, thân thể Thôn Phệ thú vốn được bao phủ bởi hoàng sắc quang mang như bao cát bị Lâm Dịch không ngừng đánh vào.
Thân thể bát cấp ma thú quả thực không phải lực lượng thất cấp có thể làm tổn hại...Lâm Dịch sở dĩ đánh nó cũng chỉ là tận lực cắt đứt quá trình tụ lực của nó thôi, tận lực kéo dài chút thời gian.
Miệng Thôn Phệ thú há to, dường như nó muốn rít gào, đôi mắt nâu đỏ xuất hiện một chút tơ máu...có vẻ dữ tợn và đáng sợ! Hoàng sắc quang mang bên ngoài thân thể nó kịch liệt chớp động, tùy thời đều có khả năng bùng nổ.
- Lâm Dịch!
Nhưng vào lúc này Lâm Dịch đột nhiên nghe thấy tiếng Thư Mộng gọi, quay đầu lại đã thấy đám Thư Mộng và mọi người không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên ngoài lĩnh vực!
Không đợi Lâm Dịch mở miệng, Trương Diệc Vũ đã nói:
- Nhanh! Nhân cơ hội giết chết nó.
Nói xong hắn bay lên, tử sắc quang mang đại thịnh, mọi người trên người tới đây đều đã mở kinh môn rồi.
Nhất thời, chiến sĩ đều chạy vào lĩnh vực của Lâm Dịch, công kích kịch liệt với Thôn Phệ thú đang bị màng nước bao vây.
Trong lúc nhất thời, tử mang, lam mang, hoàng mang đại thịnh!
Tuy rằng một chiến sĩ công kích đối với Thôn Phệ thú chỉ là đau đớn mà thôi...nhưng lúc này đã hơn mười chiến sĩ thất cấp công kích nó! Kiến đông cắn chết voi! Huống chi đám thất cấp chiến sĩ này là con kiến sao? Hiển nhiên không phải, phòng ngự Thôn Phệ thú có cường đại thế nào, đối mặt với nhiều thất cấp chiến sĩ như vậy công kích, lân giáp màu đất trên người nó đã có chút sứt mẻ!
Chỉ thấy Thôn Phệ thú đột nhiên há miệng, hai mắt trợn trừng, toàn thân nó đột nhiên như một vầng mặt trời bắn ra hoàng mang cường đại!
Thủy Linh Lung biến sắc, chợt quát:
- Diệp Trần, thu lại lĩnh vực, những người khác tránh ra!
Lâm Dịch đương nhiên hiểu nàng nói gì, lập tức đả kích thêm một quyền mượn lực bay lên trời, lam sắc lĩnh vực trong nháy mắt bị thu về cơ thể, cùng lúc đó, hoàng mang quanh thân Thôn Phệ thú đại phóng, một cỗ lực lượng cường đại đánh trúng ngực Lâm Dịch, đánh bay hắn da ngoài, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra.
Mọi người đều có tình trạng như Lâm Dịch, mặc dù Lang Sa và Diệp Khai đã sử dụng chiến văn cũng không ngoại lệ, một cỗ lực lượng bắn trúng ngực, thân thể mọi người đều như diều đứt dây bắn ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Trong đó vận khí kém nhất phải kể tới một gã chiến sĩ Lý gia, lúc đó hắn đang hướng về phía Thôn Phệ thú công kích, khi Thủy Linh Lung lớn tiếng hô, hắn chuẩn bị tránh đi thì đã chậm! Một đạo hoàng mang từ Thôn Phệ thú bắn ra xuyên thủng lồng lực hắn, mà thân thể hắn bị ảnh hưởng bởi quán tính mà bay ra hơn trăm mét, lúc này mới ầm ầm rơi xuống đất, chết không thể chết hơn!
- Rống!
Tiếng rống phẫn nộ tới cực điểm từ miệng Thôn Phệ thú phát ra, trong nháy mắt, toàn bộ mặt đất bắt đầu run rẩy kịch liệt, từng đạo khe nứt lấy Thôn Phệ thú làm trung tâm bắn đầu lan ra bốn phía, Rắc rắc! Vô số cát đá rơi vào khe nứt.
- Là Đại địa bào hao!
Giọng nói kinh hãi của Khải Hi vang lên, trong thời khắc mấu chốt, Khải Hi dung nhập thân thể vào lòng đất, điều này khiến hắn tránh được lần bạo phát của thôn phệ thú.
- Đi tìm chết!
Chính lúc mọi người đang kinh hải hoảng sợ, trên không trung một tiếng gầm giận dữ truyền tới, ngẩng đầu nhìn lên chí thấy Khắc Lý Tư lúc này huyền phù trên không trung, trên người hắn lóe lên thanh sắc sáng bóng, một cái phong nhận dài bốn năm mét trong suốt xuất hiện trên tay hắn!
Chợt quát một tiếng! Tay phải phất lên, chỉ thấy vòng cung trong suốt hoàn toàn biến mất, chợt nghe Thôn Phệ thú phát ra một tiếng gầm phẫn nộ.
Trên thân thể Thôn Phệ Thú lộ ra một lỗ hổng lớn dài hơn sáu mét, từ vai trái kéo tới eo, máu tươi từ đó chảy ra, mà Khắc Lý Tư thì như một quả bóng xì hơi từ không trung rơi xuống, vì lần công kích này rất cường đại, nhưng với trạng thái của Khắc Lý tư đối đa hắn chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa thời gian ngưng tụ rất dài...vì thế Khắc Lý Tư ở trên không trung tới ba bốn phút lúc này mới ngưng tụ ra, cũng may một chiêu này hiệu quả, nhưng vết thương nhìn có vẻ nghiêm trọng nhưng không có khả năng chí mạng với Thôn phệ thú.
Sau khi bị thương, Thôn Phệ thú càng điên cuồng, chỉ thấy đột nhiên nó nhảy lên cao, thân thể thật lớn vọt tới chỗ đám người.
Tất cả mọi người đang bị thương, nhưng vào lúc này không ai để ý tới đau đớn trong lồng ngực, lập tức hai mắt mở lớn, bằng tốc độ cực nhanh rời khỏi chỗ cũ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hiển nhiên sự phẫn nộ khiến Thôn Phệ thú vốn không đủ thông minh lại càng mất lý trí, lần này nó nhảy cao trăm mét, hoàn toàn đủ thời gian cho mọi người phản ứng, tiếng ầm ầm vang lên, bụi đất đầy trời.
Rống!
Không có giết được con mồi nào, Thôn phệ thú càng thêm phẫn nộ, gầm lên giận dữ, kình khí cường đại từ thân thể phát tán ra bên ngoài khiến bụi đất tán đi.
Lâm Dich lo lắng nhìn vào, trong đầu không ngừng nghĩ biện phép, ánh mắt đột nhiên nhìn vào vết thương đầy máu của Thôn Phệ thú, một ý nghĩ lớn mật xuất hiện trong đầu hắn.
Không có thời gian suy nghĩ, Lâm Dịch cố nén đau đớn trong ngực, bay thẳng tới sau gáy Thôn phệ thú, lam sắc lĩnh vực bao trùm lấy nó, Thôn Phệ thú hoàn toàn bị bao vây.
- A!
Sắc mặt Lâm Dịch méo mó đi, diện mục dữ tợn chợt quát lên, chỉ nghe phù một tiếng, vết thương đầy máu của Thôn Phệ thú nhất thời máu bắn ra như suối phun.
Rống!
Thôn Phệ thú kêu thảm một tiếng đột ngột mất một lượng máu lớn khiến thân thể nó một trận mềm nhũn, như một con sói bị thương ngã ra mặt đất!
Nhưng mà mặc dù vậy máu tươi từ miệng vết thương của nó vẫn bắn ra như suối, không ngờ cao tới bảy mét.
Tất cả mọi người kinh hãi mở to mắt nhìn!
Thôn Phệ thú co quắp trên mặt đất, dường như uốn ngăn chặn cho máu ngừng chảy, nhưng mà trong thủy hệ lĩnh vực của Lâm Dịch, chỉ cần là dịch thể đều do Lâm Dịch điều khiển, trước kia Lâm Dịch không nghĩ tới ngoài cách thít chặt hô hấp còn có thể dùng cách này để giết người! Thế cho nên không có sử dụng, nhưng lúc nãy nhìn thấy vết thương của Thôn Phệ thú, lại liên tưởng tới Nặc mễ khắc cốt trung bên trong chân của Khải Hi lúc trước lại không có cách nào đột phá, lúc này mới sử dụng ra.
Mặc kệ Thôn Phệ thú lăn lộn thế nào, máu tươi vẫn không ngừng chảy...cho dù thôn phệ thú cường đại thế nào, nhưng đã là sinh mạng, máu huyết chính là tính mạng của nó.
Hoàng sắc quang mang lóe lên kịch liệt lúc sáng lúc tối, mặt đất rung động từng hồi...mọi người kinh hãi nhìn Lâm Dịch và Thôn Phệ thú trong lĩnh vực, đang né tránh vết nứt trên mặt đất, thân thể Khắc Lý Tư rơi xuống đất cách chỗ Trương Tạp không xa, một cú ngã với thất cấp chiến sĩ hầu như không ảnh hưởng gì, lập tức Trương Tạp ôm Khắc Lý Tư né tránh vết nứt đang vàng ngày càng lan rộng.
Đại địa bào hao một khi thi triển, trừ khi người làm phép thu hồi nó, hoặc người làm phép tử vong, bằng không sẽ tiếp tục duy trì, là một dị năng cực kỳ cường đại, nó thậm chí có thể trong nháy mắt phá vỡ một thành thị.
Lăn lộn một chốc lát, Thôn Phệ thú rút cuộc không động đậy nữa...nhưng mà máu trong thân thể nó vẫn không ngừng phun ra, cho đến khi dần hết máu, cuối cùng không còn máu để chảy ra nữa.
Đại địa bào hao dần dừng lại, tất cả mọi người hoảng sự nhìn Thôn Phệ thú đã không nhúc nhích nữa, còn có chút không thể tiếp thu, tồn tại cuồng bạo khí thế tận trời lúc trước không ngờ cứ thế chết đi? ánh mắt kinh hãi dần di chuyển lên người Lâm Dịch.
Lâm Dịch sắc mặt tái nhợt, lĩnh vực thu hồi vào cơ thể, phốc một tiếng một ngụm máu tươi phun ra, thân thể Lâm Dịch cứ thể ngã xuống.
- Lâm Dịch!
Thư Mộng nhất thời kinh hô lên, lập tức thân hình vọt tới, đã tới bên cạnh Lâm Dịch ôm hắn vào lòng.
- Lâm Dịch, Lâm Dịch...tỉnh lại đi! Lâm Dịch...
Đôi mắt đẹp đầy lo lắng, nước mắt tràn khỏi viền mắt, nàng gấp gáp lay thân thể Lâm Dịch, nhưng mà Lâm Dịch thể lực và tinh thần đều tiêu hao quá độ, sắc mặt hắn tái nhợt hai mắt nhằm nghiền...
- hắn còn sống.
Trương Diệc Vũ chạy vài bước tới bên cạnh Lâm Dịch, lập tức hai ngón tay đưa vào bắt mạch cổ Lâm Dịch, sau đó nói, Thư Mộng nhất thời lộ ra vẻ kinh hỉ, khuôn mặt vui vẻ vẫn còn đọng vài giọt nước mắt.
- Chúng ta mau rời đi! Có thể di chuyển thì di chuyển, ai không di chuyển được thì người khác đỡ, động tĩnh vừa rồi quá lớn, ta sợ sẽ hấp dẫn ma thú ngoài bát cấp khác!
Xác định Lâm Dịch không sao, Trương Diệc Vũ gấp giọng nói.
Mọi người nghe vậy mới phản ứng, đây là Ma nguyên động quật, đầy rẫy ma thú cường đại, đừng nói bát cấp, chỉ cần ba đầu thất cấp ma thú với tình trạng của mọi người hiện tại, muốn toàn thân trở ra cũng khó.
- Lý Lập! Lý Lập! Ngươi tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!
Một tiếng khóc bi thương vang lên nhất thời hấp dẫn ánh mắt mọi người, chính là tên đệ tử còn lại của Lý gia.
Trương Diệc Vũ nhảy vài bước tới bên người hắn, chỉ thấy tên chiến sĩ tên Lý Lập kia sớm đã bị xuyên thủng lồng ngực, nội tạng vỡ nát, hai mắt trợn trừng, hiển nhiên đã chết từ lúc trước!