Thủ Phụ Đến
- ---------------------
- Con muốn ăn dấm thì cũng không nên ăn trên người tu sĩ chứ.
- Con…
Tôn Chí Hoàng há to miệng không biết nên nói cái gì.
Nếu sớm biết rõ loại tình huống này, hắn sao có thể ăn dấm đây chứ.
Bây giờ thì vui rồi.
...
Bên trong đại sảnh Diệp Hạo cười khổ nhìn Chu Uyển Thanh nói.
- Cô hà tất phải làm vậy.
- Cậu là bạn thân nhất của tôi, tôi không cho phép bất luận kẻ nào dám vũ nhục cậu.
Chu Uyển Thanh lấy ngữ khí ngưng trọng khẳng định.
- Nhưng hắn là chồng sắp cưới của cô mà.
- Nghi thức còn chưa cử hành, đâu có tính gì chứ?
Chu Uyển Thanh không thèm để ý đáp.
- Tôi chấp nhận hắn cũng chỉ vì cảm thấy hắn không tệ, chỉ vậy thôi, muốn nói về tình cảm thì còn chưa đến mức đó.
- Ai.
- Lấy tư sắc của tôi chẳng lẽ cậu còn lo tôi không lấy được chồng hả?
Chu Uyển Thanh cười một tiếng.
- Được rồi.
Chu Uyển Thanh đã nói như vậy, Diệp Hạo nên nói gì nữa đây.
- Tiếp theo cô nên kết thúc như thế nào?
Diệp Hạo hỏi tiếp.
- Coi như tôi mời khách.
Chu Uyển Thanh không thèm để ý nói.
Thật sự Chu Uyển Thanh không thèm để ý đến những chuyện này.
Thứ cô để ý chính là Diệp Hạo.
- Vẫn nên để tôi đi làm chuyện này thì hơn.
Diệp Hạo nói xong liền bước lên sân khấu nói.
- Hôm nay vốn đến tham gia tiệc đính hôn bạn tốt Uyển Thanh của tôi, lại không ngờ đến nửa đường xuất hiện tiểu tử dấm chua, đã như vậy thì hôm nay coi như tôi mở tiệc chiêu đãi chư vị đi.
- Sao có thể khiến ngài mở tiệc chiêu đãi được?
Chu Bá Đạt vội vàng lên tiếng.
- Nhà hàng này là của tôi, tôi mở tiệc chiêu đãi có thể tiết kiệm tiền cho ông a.
Diệp Hạo cười đáp.
- Cái gì?
Toàn trường xôn xao!
Ông chủ đằng sau nhà hàng Bồng Lai là Diệp Hạo?
- Ngài là ông chủ phía sau nhà hàng Bồng Lai?
Chu Bá Đạt kinh ngạc nói.
- Nhà hàng Bồng Lai và Bồng Lai Hội Sở đều là sản nghiệp của tôi.
Diệp Hạo thản nhiên trả lời.
Đến lúc này cũng không cần giấu giếm làm gì.
Bởi vì một thời gian sau Diệp Hạo sẽ rời hỏi Đại lục này để tiến về Tiên Vực.
- Không những thế đại bộ phận quyền quý ở đây đều là hội viên Bồng Lai Hội Sở, bởi vậy hôm nay tôi mời khách cũng không phải vô cớ xuất binh đâu.
Diệp Hạo quét mắt toàn trường một cái nói.
- Diệp đổng khách khí rồi.
Trịnh Vô Uyên đứng lên bưng chén rượu nói.
- Có thể ngồi cùng bàn với Diệp đổng, đó là phúc khí ba đời của Vô Uyên tôi.
- Lúc tôi mới đếnMa Đô đã nghe qua Ma Đô có tam đại nhân kiệt, Lâm gia Lâm Nhu Nhi, Chu gia Chu Uyển Thanh, còn có Trịnh gia Trịnh Vô Uyên cậu.
Diệp Hạo tiện tay lấy một chén rượu ra hiệu với Trịnh Vô Uyên ở xa xa.
- Hôm nay xem như lần thứ nhất chúng ta chính thức gặp mặt, chúng ta cùng uống một chén.
Diệp Hạo chưa hề nói mời rượu.
Không ai có tư cách khiến Diệp Hạo phải mời rượu cả?
Trên mặt Trịnh Vô Uyên lộ ra thần sắc thụ sủng nhược kinh.
Đúng, thụ sủng nhược kinh.
Lấy thân phận Diệp Hạo hiện giờ làm sao coi trọng Trịnh Vô Uyên hắn đây?
Thế nhưng Diệp Hạo lại nâng chén rượu cùng uống với bản thân, có thể nói đã cho hắn rất nhiều mặt mũi.
Điều này có thể trở thành vốn liến để hắn khoe khoang cả đời a.
Trịnh Vô Uyên uống một hơi cạn sạch, chợt chén rượu hướng xuống dưới, một giọt rượu cũng không hề nhỏ xuống.
Diệp Hạo cười cười, tiếp tục lấy ra chén rượu thứ hai nói.
- Một chén này tôi mời chư vị ở đây.
Toàn trường dù nam nữ già trẻ đều đứng lên.
Lúc này không có người nào dám không cho Diệp Hạo mặt mũi.
- Chậm đã.
Đúng lúc này một thanh âm trung khí mười phần vang lên, tiếp lấy một lão giả tinh thần khỏe mạnh cùng một trung niên đồng hành đi đến.
- Thủ Phụ.
- Trời ơi, Thủ Phụ sao lại đến đây?
- Tiệc đính hôn của Chu Uyển Thanh có thể kinh động đến Thủ Phụ?
- Nói đùa cái gì vậy? Thủ Phụ nhất định vì Diệp Hạo nên mới cấp tốc chạy tới.
Quyền quý toàn trường xì xầm bàn tán, nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chinhgs là Diệp Hạo thủy chung vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngay cả ý tứ nghênh đón cũng không có.
Trên thực tế Thủ Phục cũng không đáng để Diệp Hạo nghênh đón.
Hiện tại Diệp Hạo đã đạt đến đỉnh phong tại Nhân giới.
Chỉ có kẻ khác mới nghênh đón hắn.
Thủ Phụ đi đến bàn ở hàng thứ nhất, lấy ra một chén rượu cười nói.
- Do tôi không mời mà đến, mong Diệp Chân Tiên không trách cứ.
Diệp Chân Tiên?
Nghe được câu xưng hô của Thủ Phụ giai tầng quyền quý toàn trường đều có chút kinh ngạc.
- Thủ Phục, không biết tại sao ngài lại gọi Diệp đổng là Chân Tiên vậy?
Chu Bá Đạt suy nghĩ một chút vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Thủ Phụ châm chước từ ngữ mới nói.
- Chắc chắn chư vị cũng biết rõ trên đời này còn có một quần thể gọi là…Tu sĩ?
- Cảnh giới Tu sĩ tôi cũng không nhiều lời, mà khi Tu sĩ đạt đến cảnh giới cao nhất sẽ phải gặp khảo nghiệm của Thiên Địa, cũng được gọi là Lôi Kiếp.
Thủ Phục quét mắt bốn phía một cái nói tiếp.
- Đã vạn năm trôi qua chưa có một tu sĩ nào thành công, mà Diệp Hạo Chân Tiên mới 23 tuổi đã độ kiếp thành công, thành tựu Chân Tiên.
- Hai từ Chân Tiên tên như nghĩa đó chính là Tiên nhân, dạng này tồn tại hoàn toàn không phải Địa Tiên độ kiếp thất bại có thể so sánh.
Thủ Phụ dừng một hồi tiếp tục nói.
- Chân Tiên có thể tùy thời mà bay lên Tiên Vực.
- Tiên Vực?
- Trên đời này thực sự có Tiên Vực?
- Thủ Phục không phải đã nói rồi sao, Chân Tiên có thể phi thăng lên Tiên Vực.
- Phi thăng lên Tiên Vực có phải sẽ được vĩnh sinh?
Giai tầng quyền quý ở đây đều có cảm giác mơ mộng.
Trước đó bọn họ cảm thấy thân phận Diệp Hạo cao dọa người, mà qua lời giải thích của Thủ Phụ bọn họ mới ý thức được, đây chính là con mẹ nó quá dọa người, không hợp với lẽ thường a.
Chân Tiên!
Tiên Nhân chân chính!
Nói cách khác Diệp Hạo chính là đệ nhất nhân trên thế giới này a.
Như vậy, lấy tu vi Diệp Hạo hoàn toàn có thể quyết định vận mệnh thế tục.
Lúc này bọn họ mới hiểu được tại sao ngay cả Thủ Phụ mà Diệp Hạo cũng không nghênh đón.
Nghênh đón cọng lông ấy?
Với thân phận Diệp Hạo hiện giờ, ai dám bắt hắn đi nghênh đón chứ.
Diệp Hạo ngẩn người.
Hắn không ngờ tới Thủ Phụ lại công khai chuyện này.
Nhưng công khai thì cứ công khai a.
Dù sao đây cũng là chuyện sớm muộn.
- Thủ Phụ đến, vẻ vang cho kẻ hèn này.
Diệp Hạo nói đến đây vung tay một cái, trong chén rượu mỗi người đều xuống rơi một giọt linh lộ.
Chén rượu trong tay bọn họ ngay lập tức toát ra đủ mọi màu sắc sáng bóng.
- Tôi đã thêm vào trong chén mọi người một giọt linh lộ, giúp chư vị ở đây có thể tăng lên 10 năm thọ nguyên.
Diệp Hạo cười nói ra.
- Dù trước đó mọi người đã dùng qua linh dược.
Ngay cả Thủ Phụ cũng run một cái.
Vô điều kiện tăng lên 10 năm thọ nguyên?
Cái này…
- Mời.
Diệp Hạo nói xong uống chén rượu vào.
- Mời.
- Mời.
Diệp Hạo mời khách khiến không người nào cảm thấy chuyến đi này phí công, mà theo việc Diệp Hạo ban thưởng linh lộ tăng 10 năm thọ nguyên, nhưng tân khách càng cảm thấy chuyến đi này vô cùng giá trị.
- Thân phận Diệp Hạo cũng đã công khai, hơn phân nửa sẽ không còn xuất hiện ở thế tục.
- Phải biết trước đó Diệp Hạo trong vòng 2 năm đều không có xuất hiện, hai năm đó có lẽ Diệp Hạo tu luyện ở Tu Đạo giới, hẳn không bao lâu nữa sẽ tiến về Tiên Vực.
- Tiên Vực a, không biết Tiên Vực như thế nào nhỉ?
Phúc duyên Chu Uyển Thanh thật sự thâm hậu nha, có thể làm bằng hữu với một Chân Tiên, về sau nếu ai dám đối phó với Chu gia, thì phải cân nhắc một chút có thể chọc nổi Diệp Hạo hay không rồi!