Ước Hẹn Hai Năm
- ---------------------
- Nếu như vậy thì ta đành phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa.
Diệp Hạo trầm giọng trả lời.
- Chờ?
Ngọc Hành khẽ giật mình hỏi lại.
Chờ đợi có giá trị gì?
- Qua không bao lâu nữa thì người kia sẽ Độ Kiếp.
Diệp Hạo nhìn Diệp Hạo nói.
- Mà người kia ở Kim Đan Cảnh và Nguyên Anh Cảnh đều đi đến Thập Chuyển.
- Đạt đến Thập Chuyển thì như thế nào? Cũng không phải đối thủ của Huyền Nữ đâu.
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Diệp Hạo làm ra vẻ thần bí đáp.
Ngọc Hành nghe thấy Diệp Hạo nói vậy cũng không tiếp tục bàn vấn đề này nữa.
- Ngươi có cần thêm gì không?
- Thời gian tới ta sẽ trong nay tu luyện.
Diệp Hạo trầm giọng nói.
- Ngươi cứ việc tự nhiên sử dụng nơi này.
Ngọc Hành cười đáp ứng.
Ngọc Hành rời đi không bao lâu thì đưa đến một cái Túi Càn Khôn.
Trong Túi có 3000 Thượng Phẩm Linh Thạch cùng Thượng Phẩm Linh Đan chữa thương.
Diệp Hạo cũng không nói cái gì, chỉ yên lặng ghi vào trong lòng.
Sau đó hắn ngủ trong thư phòng của Ngọc Hành.
Đúng, đi ngủ.
Ngọc Hành không biết Diệp Hạo đang làm cái gì.
Bất quá hắn cũng không quấy rầy Diệp Hạo.
Diệp Hạo ngủ trong thư phòng Ngọc Hành một mạch ba tháng, sau ba tháng hắn từ biệt Ngọc Hành một mình lên đường.
Gửi gắm tình cảm nơi Sơn Thủy, du ngoạn sông núi.
Trong thời gian này hắn đi đến Kê Minh Sơn.
Nhìn Kê Minh Sơn, trong mắt Diệp Hạo lộ ra thần sắc cảm khái.
Những năm này Diệp Hạo lưu lại cho Ám Tinh Môn quá nhiều tài nguyên, những tài nguyên này dù so với Chính Đạo Tông Môn cũng không kém bao nhiêu, mà Diệp Hạo còn đặc biệt lưu lại một chút tài nguyên ở Kê Minh Sơn, vì phòng ngừa tài nguyên Ám Tinh Môn sẽ có lúc suy sụp.
Nhừn không ai nghĩ một chút tài nguyên này Ám Tinh Môn chưa dùng tới mà Diệp Hạo đã phải dùng.
Diệp Hạo nhìn ba chữ màu hồng Kê Minh Sơn to lớn thì đưa tay đánh ra một ấn quyết, sau đó trước mặt hắn xuất hiện một cái cổng lớn.
Diệp Hạo bước vào.
Đây là không gian do Diệp Hạo đặc biệt mở ra.
Không gian này không lớn chỉ có một cái bàn đá, trên bàn đá có một Túi Càn Khôn.
Diệp Hạo vung tay lên xóa đi Cấm Chế bên trên Túi Càn Khôn, sau đó hắn lấy ra một bình ngọc, trong bình này có chứa Ngũ Hành Linh Lực mà hắn lấy được ở Chú Kiếm Đại Lục.
Sau khi Diệp Hạo mở bình ngọc ra, Ngũ Hành Linh Lực bắt đầu cuồn cuộn như nước bao phủ cả người hắn trong đó.
…
Ám Tinh Môn!
2 năm trôi qua Đường Phiên Phiên không làm bất cứ chuyện gì khác ngoài tu luyện.
Nhưng vô luận nàng tu luyện thế nào cũng không thể xông phá được Cấm Chế do Huyền Nữ lưu lại trong thể nội của mình.
- Đáng chết.
Sau một lần trùng kích thất bại, Đường Phiên Phiên há miệng phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiểu Thư.
Mặc Mặc nhìn thấy bộ dáng của Đường Phiên Phiên, hoảng sợ thốt lên vẻ lo lắng.
Đường Phiên Phiên ra hiệu cho Mặc Mặc bản thân không có việc gì.
- Hai năm rồi.
Đường Phiên Phiên khẽ thở dài.
- Huyền Nữ thật hèn hạ.
Mặc Mặc không nhịn được mắng.
- Lo lắng truyền nhân của mình thất bại, cố ý giam cầm tu vi của Tiểu Thư.
- Thời hạn 2 năm cũng đến rồi.
Đường Phiên Phiên trầm giọng nói.
Nàng vừa nói xong thì giống như nhận ra được thứ gì đó, nhanh chóng dõi mắt nhìn về nơi xa.
Chỉ thấy Cấm Chế năm màu bao phủ Ám Tinh Môn đã biến mất, sau đó một tiếng nói lạnh lùng vang lên trên Ám Tinh Môn.
- Đường Phiên Phiên, ra đây nhận cái chết.
Ánh mắt Đường Phiên Phiên phá không nhìn thấy một người mặc trường bào màu đỏ đứng trên không Ám Tinh Môn.
Huyết Liên Hải.
Hai năm qua tu vi Huyết Liên Hải càng thêm cường đại.
Chỉ đứng trong không trung mà toàn thân cũng tỏa ra uy thế tràn ngập không thể rung chuyển.
Toàn bộ Tu Sĩ của Ám Tinh Môn bị kinh động.
Các vị cao tầng cùng Võ Đào nhao nhao đi ra.
- Tu vi của Huyết Liên Hải làm ta phải run lên sợ hãi a.
Tô Tiểu Ngư mặc một tấm lụa mỏng nhìn Huyết Liên Hải, cau mày nói.
- Hai năm qua Huyết Liên Hải đặt chân đến Cửu Chuyển cực kỳ bình thường.
Đường Phiên Phiên lườm Huyết Liên Hải một cái rồi thu hồi ánh mắt.
- Ngươi được không.
Tô Tiểu Ngư lo âu nhìn qua hỏi Đường Phiên Phiên.
- Người ta lo không phải Huyết Liên Hải.
Đường Phiên Phiên vừa dứt lời thì hóa thành một đạo Kinh Hồng xuất hiện đối diện Huyết Liên Hải.
Cùng lúc đó trên người nàng tràn ra ngập uy năng.
Đối chọi tương đối.
Không chút thua kém.
Va chạm kinh người trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Thần Châu.
Toàn bộ Tu Đạo Giới đều kinh động.
- Ước hẹn hai năm.
- Cuộc chiến đỉnh phong.
- Không biết Đường Phiên Phiên có phải đối thủ của Huyết Liên Hải hay không?
- Đường Phiên Phiên không đơn giản đâu.
- Không đơn giản thì như thế nào? Chẳng lẽ có thể là đối thủ của Huyết Liên Hải à? Phải biết một thân sở học của Đường Phiên Phiên đều đến từ Huyền Nữ, mà Huyết Liên Hải là người mà Huyền Nữ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng a.
- Nếu vậy thì Đường Phiên Phiên nguy hiểm rồi.
Ngay khi các cường giả đều tiến đến Ám Tinh Môn, sắc mặt Huyết Liên Hải lộ ra vẻ ngưng trọng.
Lấy tu vi của Huyết Liên Hải có thể nhìn ra Đường Phiên Phiên mới chỉ đến Trọng Kiếp Bát Chuyển!
Nhưng bản thân hắn có tu vi Trọng Kiếp Cửu Chuyển nha!
Đường Phiên Phiên sao có thể đánh bại hắn được.
Không đạo lý!
- Hai năm qua tu vi của ngươi trì trệ không tiến.
Huyết Liên Hải trầm giọng hỏi.
- Cái này phải cảm tạ Huyền Nữ đại nhân rồi.
Đường Phiên Phiên lạnh lùng đáp.
Lúc này, trong mắt Huyết Liên Hải lộ ra vẻ không vui.
Huyền Nữ làm như vậy chẳng khác nào tát vào mặt Huyết Liên Hải hắn.
Không có lòng tin vào hắn?
Huyết Liên Hải tự tin hai năm qua chiến lực của bản thân tăng lên gấp 10 lần, trong cùng cảnh giới hắn cảm thấy không ai có thể làm đối thủ của mình.
- Ngươi cảm thấy ta vẽ vời cho thêm chuyện sao?
Đúng lúc này một thân ảnh phiêu miễu giữa không trung thản nhiên nói.
- Không dám.
Dù trong lòng Huyết Liên Hải nghĩ như vậy, nhưng hắn nào dám thừa nhận, hắn đâu phải đồ ngu.
- Nếu ta không cầm cố tu vi của nàng, dưới tình huống cùng cảnh giới nàng có thể miểu sát ngươi.
Huyền Nữ lườm Huyết Liên Hải một cái rồi nói.
Huyết Liên Hải vừa muốn phản bác nhưng đột nhiên nhớ đến giằng co trước đó, hắn không khỏi rùng mình một cái.
Dường như Đường Phiên Phiên còn chưa thể hiện toàn bộ chiến lực của mình.
- Đường Phiên Phiên, ngươi và Huyết Liên Hải giao thủ không được sử dụng Thần Thông ta lưu lại.
Huyền Nữ nhìn Đường Phiên Phiên thản nhiên nói.
Ánh mắt Đường Phiên Phiên lóe lên.
Nàng tu luyện rất nhiều Thần Thông do Huyền Nữ truyền thừa.
Điều kiện này rõ ràng kêu Đường Phiên Phiên tự phế đi võ công.
- Điều này không công bằng.
Hiểu Minh từ xa chạy đến phẫn nộ quát.
- Đừng quên ngươi cũng lấy được không ít chỗ tốt từ ta.
Huyền Nữ nhìn Hiểu Minh lạnh lùng nói.
- Còn nữa nơi này không tới phiên ngươi nói chuyện.
Hiểu Minh như bị sét đánh, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Ngay khi Hiểu Minh rơi xuống, Ngọc Hành nhanh tay đỡ hắn lại.
Trong mắt Ngọc Hành tràn đầy hoảng sợ.
Hai năm qua Hiểu Minh cũng đã vọt đến Trọng Kiếp Cửu Chuyển, nhưng tu vi này cũng không chịu nổi một đòn của Huyền Nữ.
Tu vi của đối phương khinh khủng cỡ nào chứ?
- Ta muốn hỏi chút nữa còn có hạn chế hay không?
Mặc Mặc không nhịn được hỏi.
- Ồn ào.
Huyền Nữ phất ống tay áo lên, con ngươi Mặc Mặc co rụt lại, sau đó lại mở to trở nên vô hồn.
Đường Phiên Phiên ý thức được gì đó.
Thần Niệm quét qua khuôn mặt nàng lập tức biến đổi.