Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 463: Không Hứng Thú



Không Hứng Thú

- ---------------------------------

Phiên Hải Cảnh!

Võ Đạo Thế Gia cũng không có bao nhiêu cường giả có tu vi này à.

Các Thế Gia sao dám đắc tội dạng thiếu niên Võ Đạo Thiên Tài này đây? Còn có ai dám bảo sau lưng Diệp Hạo không có thế lực chống lưng?

- Tại sao tu vi của em lại cao dữ ạ?

Lãnh Tuyết kinh ngạc không nói lên lời.

- Đoán xem.

Diệp Hạo cười ha ha trả lời.

- Chết đi.

Lãnh Tuyết vẫn bưu hãn như trước.

Diệp Hạo lơ đễnh cười cười.

Diệp Hạo sở dĩ không nói cho Lãnh Tuyết biết thân phận chân thực của bản thân bởi vì không muốn hình thành một khoảng cách giữa hai người.

Trầm mặt trong chốc lát, Lãnh Tuyết nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo hỏi.

- Em thật sự không đi Đông Phương Võ Giáo?

- Tại sao cô lại hi vọng em đi đến vậy?

- Theo cô được biết, không những người trong giai tầng quyền quý, mà ngay cả Võ Đạo Thế Gia, thậm chí Võ Đạo Tông Môn đều rối rít đưa người của mình vào Đông Phương Võ Giáo.

Lãnh Tuyết đáng thương nhìn Diệp Hạo nói.

- Cô đến Đông Phương Võ Giáo vô cùng xa lạ, nếu có người khi dễ cô thì sao?

- Ai dám đụng tới cô.

Diệp Hạo nhếch miệng nói.

- Rất nhiều.

Lãnh Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái.

- Em nói này, một nhà giáo nhân dân mà cũng làm loại chuyện này với học sinh của mình à?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Cô mặc kệ.

Lãnh Tuyết làm nũng.

- Được rồi chịu thua cô rồi, em sẽ an bài một lão sư chuyên môn cho cô, chịu chưa?

Diệp Hạo giờ hai tay xin hàng.

Ánh mắt Lãnh Tuyết lúc này sáng lên.

Diệp Hạo nói câu này đã tiết lộ một tin tức trọng yếu.

- Em có thể nhúng tay vào sự tình của Đông Phương Võ Giáo hả?

- Đoán xem.

Lần này Lãnh Tuyết không bưu hãn như trước nữa mà diệu dàng nói.

- Có thể hay không an bài cho cô một nữ giáo sư?

- Cô đòi hỏi hơi bị nhiều rồi đấy.

- Em không sợ nam giáo sư có ý đồ xấu với cô sao?

Lãnh Tuyết nói rồi nâng lên bô ngực ngạo nhân của mình lên một cái.

Nhưng Lãnh Tuyết không nghĩ đến Diệp Hạo nghe xong câu này lại trầm mặc xuống.

- Thế nào?

- Em đang nhớ lại câu nói trước đó của cô.

- Sao thế?

- Hệ thống xã hội và giá trị quan là cái thứ nhất bị trùng kích bởi Đông Phương Võ Giáo. Giai tầng quyền quý sẽ không cao cao tại thượng mà sẽ là đệ tử của những Võ Đạo Thế Gia, Võ Đạo Tông Môn, em không ngại ôm ấp yêu thương một ít nữ sinh, nhưng em lại để ý rất nhiều đến những gia hỏa bức bách nữ sinh a.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Loại việc này sẽ không thể tránh khỏi.

Lãnh Tuyết nhìn Diệp Hạo nói.

- Dù quá khứ hay tương lại thì sự tình này cũng không thiếu.

- Không có gì không thể cả.

Diệp Hạo nói đến đây rồi đứng lên.

- Em muốn đi một chuyến đến Đế Đô..

- Em đến Đế Đô làm gì?

Lãnh Tuyết kinh ngạc hỏi.

- Tương lai cô sẽ rõ.

Diệp Hạo mỉm cười đáp.

……………

Đế Đô!

Thủ đô của Hoa Hạ.

Diệp Hạo đứng trên Kinh Long Kiếm đáng giá màn đêm của Đế Đô, càng xem càng kinh hãi.

Dưới Đế Đô có một đầu Cự Kim Long dài hơn ngàn mét không ngừng xoay xung quanh.

Diệ Hạo ý thức được đây là khí vận.

Hay nói một cách khác là mệnh mạch của Hoa Hạ.

Mà khi Diệp Hạo dò xét đầu Kim Long này, một âm thanh như kinh lôi nổ vang trong Thức Hải hắn.

- Lớn mật.

- Lớn mật?

Diệp Hạo cười lạnh một tiếng quát lại.

- Lớn mật mới chính là ngươi đấy.

- A!

Một giọng nói kinh nghi bất định vang lên trong chỗ sâu mệnh mạch.

- Ngươi là người phương nào?

- Ngươi không cần biết, ngươi không rõ trắng đen mà dám mưu toan rung chuyển tâm thần của ta?

Diệp Hạo nói đến đây, thần Niệm kinh khủng hóa thành một đạo Thần Kiếm vô hình chém về chỗ sâu nhất trong mệnh mạch.

Một âm thanh va chạm kinh thiên động địa vang lên, một thiếu niên môi hồng răng trắng xuất hiện trước mặt Diệp Hạo.

- Thần Niệm thật kinh khủng.

Diệp Hạo nhìn thiếu niên này một cái nói.

- Nguyên Anh Cửu Chuyển.

- Ngươi làm sao có thể nhìn thấu cảnh giới của ta?

Thiếu niên giật mình noi.

Diệp Hạo cười cười không trả lời.

Dù Diệp Hạo vừa không vận dụng toàn bộ thực lực nhưng nếu một người có tu vi Nguyên Anh Bát Chuyển cũng không thể tiếp được nhưng trên người thiếu niên trước mắt không có khí tức của Nguyên Thần, bởi vậy Diệp Hạo phỏng đoán thanh niên này đã đạt đến Nguyên Anh Cửu Chuyển.

- Ngươi cũng là cường giả Nguyên Anh Cửu Chuyển!

Thiếu niên chợt hỏi lại.

- Người nào cho phép ngươi tu hành trong mệnh mạch?

Diệp Hạo bình tĩnh hỏi.

- Sư Tôn.

- Sư Tôn của ngươi là ai?

- Long Dằng.

- Ta nói ai có quyền lợi lớn như vậy, nguyên lai là Long Đằng lấy việc công làm việc tư.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Không cho phép ngươi nói xấu Sư Tôn của ta.

Thiếu niên này giận dữ quát.

- Trong lòng ngươi, Long Đằng quang minh lỗi lạc như vậy sao?

Diệp Hạo chỉ Kim Sắc Cự Long dưới mặt đất.

- Đây là cái gì? Mệnh mạch của Hoa Hạ đó, ngươi có cái tư cách gì mà lợi dụng mệnh mạch để tu luyện?

- Ta chỉ lợi dụng mệnh mạch để tiêu tán quang huy khi tu luyện, ta không hề tổn thương đến mệnh mạch.

Thiếu niên lấy ngữ điệu ngưng trọng đáp.

- Như vậy thì tại sao chỉ có ngươi có thể tu luyện trong này?

Diệp Hạo chất vấn.

- Ta.

Thiếu niên nhất thời nghẹn họng.

- Diệp Hạo, cậu đến Ma Đô này không phải vì nhục nhã đồ nhi của ta chứ?

Đúng lúc này, thân ảnh Long Đằng xuất hiện bên người thiếu niên.

- Ta không có nhàm chán đến vậy.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta đến Ma Đô để gặp Thủ Phụ.

- Làm gì?

- Làm gì cũng cần báo cho ngươi à?

- Ta chỉ cảm thấy việc này nếu ta giúp đỡ thì cậu sẽ đỡ phiền thôi.

- Đông Phương Võ Giáo.

Diệp Hạo trầm ngâm một chú rồi nói.

- Ta nhớ rằng Thiều Hoa đề danh ngươi làm Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng Đông Phương Võ Giáo.

- Mọi người đều biết rồi hả?

- Đông Phương Võ Giáo vốn được Quân Bộ và Cục Võ Đạo liên thủ kiến thiết cho một tòa học phủ, khác không nói đến chức vị Hiệu Trưởng này được Quân Bộ và Cục Võ Đạo tranh giành rất lâu, bất quá cuối cùng nghiêng về phía Thiều Hoa một chút.

Long Đằng chậm rãi nói.

- Bởi vậy theo lý mà nói Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng phải do người bên Đại Lão Quân Bộ đảm nhiệm thế nhưng bởi vì Thiều Hoa đề danh mà khiến cho hai Thế Lực cãi vã lần nữa.

- Sau đó thì sao?

- Hiện tại còn đang tranh cãi.

Diệp Hạo nghe được như vậy đã biết được thân phận của bản thân vẫn chưa bị bại lộ.

Nếu không còn cãi cái quái gì nữa?

Phải biết thân phận của hắn thì cũng dư sức làm Hiệu Trưởng của Võ Giáo Đông Phương.

- Bất quá Thủ Phụ đã nhúng tay cưỡng ép chuyện này.

Long Đằng tiếp tục nói.

- Nói cách khác, ngươi bây giờ làm Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng đã không còn tị hiềm gì nữa.

- Ngươi cảm thấy ta đến gặp Thủ Phủ chỉ vì chuyện Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng này à?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Sắc mặt Long Đằng vui mừng nói.

- Ngươi muốn làm Hiểu Trưởng Đông Phương Võ Giáo?

Diệp Hạo nếu muốn làm Hiệu Trưởng của Đông Phương Võ Giáo, Long Đằng sẽ không phản đối.

Bởi vì lúc này Ám Tinh Môn của hắn và Diệp Hạo đang buộc cùng một xe với nhau.

- Không có hứng thú.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Quân Bộ và Võ Đạo Cục cạnh tranh làm sao ta mặc kệ, nhưng trật tự của Võ Giáo Đông Phương không thể loạn được.

- Ngươi muốn trật tự không loạn thì ngươi chỉ cần làm Hiệu Trưởng là xong thôi.

- Ta không có hứng thú mất thời gian vào những thứ vô bổ đó.

Diệp Hạo nói đến đây thì ngừng.

- Thủ Phụ đâu?

- Ông ta bây giờ đang ở Phần Lan.

- Nếu như vậy thì chuyện này nhờ ngươi cáo tri với Thủ Phụ.

Diệp Hạo nhìn Long Đằng nói.

- An bài chức vị cho ta thì tùy vào các người xử lý, tóm lại ta không có hứng thú với chức Hiệu Trưởng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv