Quân Lâm Tam Thiên Giới
- ---------------------------------
Ngươi ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem môn đạo.
Những tu sĩ này đàm luận nhưng cũng không biết trong lòng Long Đằng, cường giả Địa tiên lại nổi lên một màn sóng to gió lớn.
Vừa nãy Diệp Hạo trong lúc nguy cấp đã vận dụng thân pháp không chỉ đơn giản huyền diệu mà phải dùng từ khó có thể tin được để hình dung.
- Không ngờ ngươi có thể tránh được một kích của ta.
Thiên Bằng nhìn Tâm Ma giật mình nói.
- Tránh được một kích thì tính làm gì?
Âm thanh Tâm Ma vưà rơi xuống cũng trao đổi với giọt máu tươi Thanh Ma đưa vào trong cơ thể Diệp Hạo, tu vi Tâm Ma ngay lập tức được đề thăng nhanh chóng.
Trọng Kiếp tầng ba!
Trọng Kiếp tầng bốn!
Thiên Bằng nhìn thấy Diệp Hạo trong một thời gian ngắn lại tăng trưởng gấp mấy lần, trong lòng có dự cảm không lành.
- Giết.
Trong nháy mắt Thiên Bằng xuất thủ.
Tâm Ma lạnh lùng cười một tiếng thi triển Thời Không Ấn tránh sự đuổi giết của Thiên Bằng.
Nếu nói, lúc Trọng Kiếp Nhị chuyển Tâm Ma tránh còn chút chật vật, nhưng khi tu vi Tâm Ma tăng tới Trọng Kiếp Tứ chuyển thì việc đó trở nên dễ như trở bàn tay.
- Chết tiệt.
Liên tục mấy lần đều không bắt giết được Diệp Hạo, Thiên Bằng nổi giận.
Tâm Ma lại không ngừng di chuyển tránh khỏi sự khóa chặt của Thiên Bằng.
- Diệp Hạo, có bản lãnh thì ngươi đừng chạy.
Thiên Bằng không bắt được Diệp Hạo, tức giận quát lớn.
Ngoài dự đoán của Thiên Bằng, Tâm Ma dĩ nhiên ngừng lại.
Thiên Bằng nhìn thấy Diệp Hạo dừng lại trong mắt lộ vẻ mừng như điên, hắn xé rách không gian ngay lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Hạo, ngay lúc Thiên Bằng đang tìm thân thể Diệp Hạo bỗng một cỗ nguy hiểm mãnh liệt tràn vào trái tim Thiên Bằng.
- Quân.
Theo lấy Diệp Hạo phun ra một chữ này trên người tuôn ra một cỗ thế.
Thế!
Lúc cỗ Thế này xuất hiện thân thể Thiên Bằng cứng ngắc giữa không trung.
Không dám động đậy!
Không thể động đậy!
- Lâm.
Theo lấy Diệp Hạo nói ra chữ này, trong nháy mắt cỗ thế chợt tăng lên mấy lần, thân thể Thiên Bằng dưới sự kinh sợ của toàn trường mà bị xé toạc ra thành từng mảnh.
Cuối cùng không còn dấu vết.
Lúc mọi người còn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện xảy ra, ánh mắt Diệp Hạo quét khắp toàn trường.
Toàn bộ tu sĩ đều đứng thẳng bất động giữa không trung.
Lúc này bọn họ rốt cục cũng cảm nhận được cảm giác của Thiên Bằng trước đó.
Diệp Hạo phản phất giống như chúa tể không ai sánh bằng.
Không dám phản kháng!
Không thể phản kháng!
- Diệp Hạo, cậu … cậu muốn làm cái gì?
Long Đằng khó khăn nói ra câu này.
- Tà đạo nhục ta, chính đạo bức ta, Long Đằng, ông nói xem, ta nên làm như thế nào?
Diệp Hạo nhìn Long Đằng, khóe miệng nhếch lên một độ cong tà dị.
Trái tim Long Đằng không khỏi nhảy lên.
- Ta… ta sẽ không làm cái gì hết.
Long Đằng trầm mặt một cái kinh sợ trả lời.
- Ông không làm gì hết?
Diệp Hạo ha hả cười nói.
- Long Đằng, ông nếu không hề làm cái gì hết, tại sao còn nhốt Tô Tiểu Ngư trong Bách Hoa Cốc?
Thân phận Diệp Hạo tất nhiên không có vấn đề, như vậy cũng không có lý do cầm tù Tô Tiểu Ngư nữa.
Thế nhưng Long Đằng vẫn ra lệnh Bách Hoa cốc nhốt Tô Tiểu Ngư lại, người sáng suốt đều biết rõ Long Đằng lo lắng Tô Tiểu Ngư trở về, Diệp Hạo sẽ như hổ thêm cánh.
Long Đằng há to miệng không biết nên nói gì.
- Bách Hoa, một canh giờ sau nếu ta vẫn không nhìn thấy Tô Tiểu Ngư, các ngươi đợi diệt môn đi.
Diệp Hạo nói đến đây, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bách Hoa.
Bị Diệp Hạo nhìn chằm chằm, thần hồn Bách Hoa run rẩy kịch liệt.
- Không…không dám, tôi lập tức thả Tô Tiểu Ngư ra ngay.
Bách Hoa vội nói.
Trong lòng Bách Hoa oán hận.
Về sau cô cũng từng hỏi qua Long Đằng còn có nhất thiết phải nhốt Tô Tiểu Ngư sao? Lấy tiềm lực phát triển của Diệp Hạo đắc tội với hắn cũng không có chỗ tốt.
Long Đằng vô cùng tự tin nói với mình không sao.
Cái thứ không sao của ngươi đấy ư, mẹ nó chứ?
- Hiện tại tôi hỏi mấy người, tôi xứng với Đường Phiên Phiên không?
Theo lấy tiếng nói như kinh lôi của Diệp Hạo, từng đạo thân ảnh giữa không trung nổ vụn.
Mà những thân ảnh này không phải ai khác chính là hơn mười vị cường giả tà đạo vừa mới ngăn cản Diệp Hạo.
Trong lúc nhất thời toàn trường đều câm như hến.
Diệp Hạo quá bá đạo.
Toàn bộ giới tu đạo bị hắn một người hoàn toàn chấn nhiếp.
Xứng sao?
Cái này không phải vấn đề xứng hay không.
Đây rõ ràng là Đường Phiên Phiên không xứng với Diệp Hạo, được chưa?
Nghĩ tới đây bọn họ không khỏi giật mình.
Đường Phiên Phiên là Ám tinh.
Vậy thì Diệp Hạo là thứ gì?
Vô luận Mệnh tinh hay Ám tinh trước mặt hắn đều là cặn bã.
Ngay lúc Mệnh tinh đang đắc chí bản thân đặt chân đến Nguyên Anh cảnh, Diệp Hạo cũng đã vô địch toàn bộ giới tu đạo.
- Ngọc tiền bối, mấy ngày nữa tôi sẽ đi một chuyến đến Mao Sơn phái mọi người.
Diệp Hạo trước khi đi nói với Ngọc Hành.
Ngọc Hành vội vàng nói.
- Cậu đừng gọi tôi là tiền bối, tôi sẽ bị tổn thọ mất, như vậy đi, cậu gọi tôi Ngọc môn chủ là được rồi.
Lúc đầu Ngọc Hành định nói quan hệ cùng cấp bậc, nhưng lại nghĩ tới quan hệ giữa Hiểu Minh và Diệp Hạo, nên ông ta mới nói ra như vậy
- Cũng được.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu..
Sau khi đám người Diệp Hạo rời đi, tu sĩ toàn trường đầy hâm mộ nhìn Ngọc Hành.
Ban đầu Mao Sơn phái vì một người Diệp Hạo mà đối chọi với tông môn chính đạo, lúc ấy tám tông môn chính đạo tức giận cô lập Mao Sơn phái, không ít tu sĩ tu đạo giới đều cảm thấy Ngọc Hành quá ngu ngốc, thế nhưng hiện tại bọn họ mới ý thức được Ngọc Hành có bao nhiêu cơ trí.
Hiện tại Diệp Hạo đã có thực lực vô địch, nếu thêm một đoạn thời gian thì sẽ mạnh đến mức nào?
Tương lai nếu Mao Sơn phái gặp phải nguy cơ, Diệp Hạo có thể trơ mắt đứng nhìn được sao?
Mai Doãn Tuyết thất thần nhìn thân ảnh Diệp Hạo rời đi.
Cô vẫn luôn cảm thấy bản thân mình mạnh nhất.
Thế nhưng liên tiếp hai lần Đường Phiên Phiên vượt qua cô.
Mà hiện tại Diệp Hạo lại lấy tư thái vô địch trấn áp toàn bộ giới tu đạo.
- Tông chủ, con thực sự kém cỏi như vậy sao?
Mai Doãn Tuyết nhìn tông chủ hỏi.
Tông chủ Bế Nguyệt tông suy nghĩ một chút nói ra.
- Không đến thời phút cuối cùng ai mà biết được? Doãn Tuyết, hiện tại điều con nên làm là cố gắng tu luyện, tranh thủ lúc có thượng thừa Thiên Mệnh, nếu không mà nói con cũng không có tư cách đuổi theo Diệp Hạo.
- Con hiểu.
Cuối cùng Mai Doãn Tuyết vẫn là Mai Doãn Tuyết, tâm tình hơi thất lạc một chút đã kích thích đấu trí trong lòng.
Mà bốn người Minh Kim Cổ, Thải Hàm, Văn Hoa, Huyết Liên ở xa cũng lòng đầy phức tạp.
Sau khi Dương Bá chết, mỗi người lại được phân một phần vận khí, nhưng dù chia đều một phần vận khí này sẽ có thể so sánh với Diệp Hạo sao?
- Tôi không hiểu.
Minh Kim Cổ cắn răng giận dữ hét.
- Tại sao có chín đại Mệnh tinh lại còn muốn có Ám tinh, đã có Ám tinh sao lại xuất hiện thêm một tên yêu nghiệt như Diệp Hạo, hả?
Minh Kim Cổ không hiểu.
Toàn trường cũng không hiểu.
Nhưng bọn họ cũng mơ hồ ý thức được bố cục giới tu đạo trước đó sẽ bị phá vỡ.
Hơn mười vị cường giả Tà đạo chết đi khiến cho tà đạo không bao giờ giống như trước có khả năng giằng co cùng chính đạo, mà chính đạo Mao Sơn phái sao có thể can tâm đứng đằng sau Bế Nguyệt tông được?
Đương nhiên còn có một tông môn.
Ám Tinh môn.
Tông môn này cũng sợ sẽ chuẩn bị quật khởi.