Đồng Tiền Một Sao
- ---------------------------------
Diệp Hạo trợ giúp Văn Nhân Nguyệt tăng tu vi, Văn Nhân Nguyệt cáo tri tin tức Ngộ Đạo Diệp.
Đây chính là Nhân Quả.
Ngộ Đạo Diệp là đồ vật trân quý trong Thế Tục, người gặp được sẽ có cơ duyên nghịch thiên.
Cho dù tu sĩ cũng khó có thể gặp được.
Diệp Hạo biết rõ cơ duyên bản thân hơn xa Cửu Đại Mệnh Tinh, bởi vậy đối với cơ duyên này, hắn sao có thể không tranh thủ chứ?
Phong Đô!
Phong Đô có một cái tên khác ——— Quỷ Thành.
Quỷ?
Thế kỷ mới, người ta cảm thấy tên này như một trò cười.
Ngươi nói có quỷ?
Tốt!
Quỷ ở chỗ nào?
Ngươi để cho ta nhìn xem?
Nhưng nói tới nói lui, Phong Đô vẫn có không ít người bên ngoài vào.
Là trung tâm của bốn phương, phương sĩ hỏi quẻ, đạo sĩ trừ tà, hòa thượng tụng kinh, nhân sinh muôn màu, cái gì cần đều có.
Diệp Hạo giẫm đá xanh trên đường, nhìn con người hai bên đường phố, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Nhãn lực của hắn có thể dễ dàng nhìn ra những người này hơn 90% lừa đảo, khoảng 10% sẽ có một chút Phong Thủy Âm Dương mà thôi.
Diệp Hạo tiến về phía trước, cho đến khi ánh mắt hắn rơi vào một quầy xem bói Tử Thương.
- Nhóc con, đoán mệnh sao?
Trước Quẻ sạp có một Văn Sĩ trung niên.
Diệp Hạo lườm ông ta một cái, nói
- Mệnh tôi, ông tính không được.
- Nhóc con, tôi không thích nghe lời này đâu.
Văn Sĩ trung niên nghiêm mặt, nói
- Mặc dù không thể tính được hết, nhưng tôi vẫn có thể tính được tám chín phần.
- Trương Khai Phú, khi ông 9 tuổi trong lúc chăn trâu nhìn lén Lý Quả Phụ thôn bên cạnh tắm rửa, 13 tuổi bỏ học ở cùng một chỗ với bà ta. Sau khi bị bại lộ, cha ông tức giận đuổi ông ra khỏi nhà, nhiều năm qua ông làm nhân viên chạy bàn, nghiệp vụ viên, vệ sinh công cộng, chậc chậc, một đời lịch duyệt của ông không sai biệt bao nhiêu chứ?
Diệp Hạo dừng một chút rồi nói tiếp
- Một đời khốn khổ, không nơi nương tựa, đời này, ông thật đủ khổ cực a.
Sắc mặt Văn Sĩ trung niên tái mét, hỏi:
- Cậu là ai?
- Năm nay, ông 42 tuổi. Ông có thể sống đến 68 tuổi.
Nghe được như thế, sắc mặt ông ta lại biến đổi:
- Cậu…Cậu…
Ba năm trước,Trương Khai Phú gặp được một vị Đại Sư chân chính, vị Đại Sư kia nhìn mặt Trương Khai Phú rồi nói rằng ông ta có thể sống đến 68 tuổi, nhưng vị Đại Sư kia lại không có xem thấu như thứ như thế này.
- Mệnh Cách ông thuộc về tiện mệnh, đời này không thể phú quý.
Diệp Hạo nói tiếp
- Tôi có thể thay đổi Mệnh Cách ông, đưa một đời còn lại của ông tràn đầy phú quý, không biết ông có hứng thú không?
Lúc này, Trương Khai Phú đã ý thức được thanh niên có dung mạo không có gì đặc biệt trước mắt là một vị thế ngoại cao nhân.
- Ngài nói.
- Đồng Tiền này hơi cỗ xưa a?
Diệp Hạo chỉ Đồng Tiền một sao trong sạp hàng trước mặt Trương Khai Phú nói.
- Tôi nhặt được trên núi.
Trương Khai Phú trả lời.
- Nói thật cho ông biết, Đồng Tiền này không đơn giản.
Diệp Hạo thản nhiên nói
- Cho tôi đồng tiền này, tôi cho ông hai sự lựa chọn.
- Hai lựa chọn như thế nào?
Trương Khai Phú vội vàng hỏi.
- Lựa chọn đầu tiên là ——.
Diệp Hạo móc một tờ chi phiếu trong ngực ra nói
- Ông có thể ghi bất kỳ một con số nào trên tờ chi phiếu này.
- Bất kỳ một số? Tôi ghi 5 triệu cũng được?
- Nếu muốn, ông có thể ghi 50 triệu.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói.
Trương Khai Phú ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo
- Lựa chọn thứ hai?
- Ông biết Phương Kiến không?
- Trên thế giới, Phương Kiến được gọi là Phong Thủy Đại Sư.
Trương Khai Phú vẫn biết một chút tin tức.
- Tôi sẽ bảo Phương Kiến truyền bản sự chân chính cho ông.
Diệp Hạo nghiêm túc nhìn Trương Khai Phú nói.
- Cậu không nói đùa chứ?
Nghe vậy, Diệp Hạo lập tức móc ra điện thoại di động rồi gọi cho Phương Kiến.
- Công Tử.
Phương Kiến rất nhanh bắt máy đáp.
- Chúng ta video call.
Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra.
- Oke.
Phương Kiến không biết vì sao Diệp Hạo muốn video call, nhưng ông ta phục tùng vô điều kiện với lời nói của Diệp Hạo.
Sau đó, Trương Khai Phú thấy được Phương Kiến cung kính gọi Diệp Hạo bằng Công Tử.
Điều này khiếnTrương Khai Phú có cảm giác thế giới quan của mình bị đảo lộn.
Giá trị tài sản của Phương Kiến có hơn 1 tỷ, Phú Hào bậc này mà phải gọi Diệp Hạo là Công Tử?
- Tin chưa?
Diệp Hạo nhìn Trương Khai Phú hỏi.
- Tin chứ, tin chứ.
Trương Khai Phú liên tục nói ra.
- Hiện tại, ông có thể đưa ra lựa chọn
Diệp Hạo bình tĩnh nói.
- Tôi ——.
Trương Khai Phú rơi vào trầm tư.
Ông cũng đã tin tưởng chi phiếu Diệp Hạo cho mình trước đó là thật, nếu lấy chi phiếu thì bản thân trong nháy mắt có thể lấy được 5 triệu tiền mặt, số tiền này cả đời ông khó có thể kiếm được
Trương Khai Phú không nghĩ ông có thể ghi 50 triệu trên chi phiếu.
Tuy Diệp Hạo nói có thể ghi bất kỳ, nhưng nếu ông chào giá quá cao, Diệp Hạo có thể sẽ thất hứa, thậm chí có khả năng giết chết ông.
Nhưng Trương Khai Phú không biết,cho dù ông có ghi 100 triệu, Diệp Hạo cũng không thèm để ý.
Điều này không quan trọng.
Bởi vì Đồng Tiền này cũng không phải kim tiền có thể so sánh được.
- Tôi sẽ đi theo Phương Đại Sư học tập Phong Thủy.
Trương Khai Phú suy nghĩ một chút rồi nói lựa chọn thứ hai.
Phương Kiến có bản sự chân chính.
Nếu có thể học tập một chút bản sự của Phương Kiến, đừng nói 5 triệu, coi như 50 triệu cũng có khả năng kiếm được a.
- Phương Kiến, nếu rãnh rỗi ông hãy dạy cho ông ta một chút kiến thức phong thủy đi.
- Dạ vâng.
- Tôi đang bận, cúp máy đây!
Diệp Hạo nói xong rồi đóng video lại.
- Đây là số Phương Kiến, ông hãy lưu lại.
Diệp Hạo đưa di động cho Trương Khai Phú.
Trương Khai Phú vội vàng ghi lại.
- Sau khi đến Ma Đô, ông hãy gọi cho Phương Kiến, ông ta chắc chắn sẽ dốc lòng truyền thụ tay nghề cho ông.
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Ừ.
Trương Khai Phú rất có ánh mắt, đưa đồng tiền một sao cho Diệp Hạo.
Diệp Hạo lấy nhìn, trong mắt hắn lóe lên vẻ kỳ dị.
Hắn cảm thấy có ba động cường đại bên trong Đồng Tiền một sao này, loại ba động này có thể so sánh với Thượng Phẩm Linh Kiếm phát ra.
Thượng Phẩm Linh Bảo!
Linh Bảo cấp bậc này trong Tam Tông Lục Môn cũng không có nhiều.
- Ông lấy được Đồng Tiền này ở đâu?
Thượng Phẩm Linh Bảo không thể dễ dàng luyện hóa, bởi vậy Diệp Hạo phải có thời gian mới luyện hóa.
- Tam Âm Sơn.
Trương Khai Phú ngoan ngoãn trả lời.
- Tam Âm Sơn?
Diệp Hạo khẽ giật mình nói.
- Công Tử, cậu biết Tam Âm Sơn?
- Tôi tới Phong Đô vì muốn đi Tam Âm Sơn.
Diệp Hạo cười nói ra
- Nhưng tôi không biết vị trí.
- Để tôi chỉ đường cho Công Tử đi.
Trương Khai Phú vội vàng nói ra.
Đây là cơ hội để thể hiện tốt.
Ông sao có thể không làm?
- Dọn dẹp đồ ở đây đi, chúng ta lập tức đi ngay
Diệp Hạo nhẹ gật đầu nói.
- Như vậy cũng tốt.
Trương Khai Phú cất đồ vật trên sạp hàng vào một cái bao
- Công Tử, Tam Âm Sơn cách chỗ này khá xa, chúng ta đi xe khách tới nha.
- Không cần.