Vô Tình
- ---------------------------------
- Phiên Hải Cảnh trung kỳ.
Đường Phiên Phiên nhìn Đường Xuân một cái thản nhiên nói.
- Tu vi hai người còn lại cũng chỉ Phiên Hải Cảnh hậu kỳ, Đường gia các người ngay cả một võ giả Cực Hạn Võ Đạo cũng không có à?
- Cực Hạn Võ Đạo nói dễ hơn làm đấy.
Đường Xuân nói đến đây thì mới ý thức được một việc, hắn kinh ngạc nhìn Đường Phiên Phiên hỏi.
- Làm sao cô có thể nhìn thấu được tu vi của tôi?
- Chỉ cỡ tu vi của ông đâu có làm khó được tôi.
Ánh mắt Đường Phiên Phiên rơi vào đám người Đường Xuân khiến sắc mặt bọn họ khẽ biến, bởi vì họ cảm thấy cơ thể mình lúc này như bị giam giữ, mà cho dù bọn họ lại không thể điều động nội lực.
Giam cầm từ trong ra ngoài.
Lúc Đường Phiên Phiên thu hồi ánh mắt, đám người Đường xuân mới bắt đầu thở từng ngụm khí lạnh, chỉ trong chốc lát họ cảm thấy vận mệnh mình như đang nằm trong tay người con gái xinh đẹp đứng trước mặt này.
- Cô?
Đường Xuân nhìn Đường Phiên Phiên hỏi.
- Cô đã đạt đến Võ Đạo Cực Hạn?
- Võ Đạo Cực Hạn có thể dùng một ánh mắt làm các người không thể động đậy được?
Đường Phiên Phiên nhìn Đường Xuân nói.
- Bây giờ tôi đã biết vì sao Thần Châu Đường Môn tại sao lại suy sụp, loại gia chủ như ông thật không có chút nhãn lực gì cả.
Trái tim Đường Xuân bỗng nhiên co lại một cái.
Ông không đặt lời trào phúng của Đường Phiên Phiên trong lòng, ông chỉ để ý câu đầu của cô nàng thôi.
Đúng vậy.
Võ Đạo Cực Hạn dù sao cũng trên thân hắn một cảnh giới, làm sao có thể bằng một ánh mắt đã khiến cho bản thân ông không còn năng lực phản kháng?
Chẳng lẽ…?
Nghĩ đến đây, trái tim Đường Xuân như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
- Thiên Nhân…
Ông ta khó khăn nói ra hai chữ này.
Mà lúc này, tròng mắt trung niên đi cùng thanh niên đang trợn trừng muốn lọt cả ra ngoài.
Tình huống gì thế này?
Đường Phiên Phiên là Thiên Nhân?
Nhớ lại hành vi trước đó của mình, hai người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
- Thiên Nhân? Ha ha.
Đường Phiên Phiên bỗng giơ tay lên nhấn một cái về hư không, chợt một âm thanh khủng bố vang dội toàn bộ căn phòng.
Bọn họ giờ thấy được cảnh mà cả đời mình khó có thể quên.
Phá Toái Hư Không!
Bàn tay Đường Phiên Phiên giơ tới đâu, không gian xung quanh như một tấm gương bị chấn vỡ thành trăm mảnh, mỗi một lần hư không bị chấn vỡ, bọn họ đổ từng giọt mô hôi lạnh.
- Phá Toái Hư Không.
Một lão giả khó khăn phun ra một câu.
Bàn tay Đường Phiên Phiên khẽ vẫy một cái, không gian xung quanh bỗng chốc khôi phục lại bình thường.
Đường Xuân đón lấy ánh mắt cười như không của Đường Phiên Phiên mà trong lòng trầm xuống.
Ông ta trước đó đã điều tra qua Đường Phiên Phiên.
Nhưng không ai dám nghĩ đến tu vi Võ Đạo của Đường Phiên Phiên đã đạt đến trình độ này.
Mà ngay bây giờ, cô ta thi triển tu vi Võ Đạo của bản thân trước mặt đoàn người ở đây chỉ khoe khoang đơn thuần, vô lí thế sao?
- Đường tiểu thư, cô có chuyện gì cần phân phó, Đường gia tôi nguyện làm tùy tùng của cô, cho dù núi đao biển lửa cũng tuyệt đối không chần chừ.
Đường Xuân vừa nói vừa quỳ một chân trên mặt đất nói.
Hai lão giả kia khẽ giật mình.
Đường Xuân rõ ràng mang tư thái hiệu trung.
Bất quá lại nghĩ lại năng lực của Đường Phiên Phiên, nếu như Đường Gia có thể bám vào cây đại thụ này thì đây sẽ là một vụ làm ăn lớn.
- Hiện tại Võ Đạo Thế Gia đang để ý đến tất cả các tập đoàn lớn, Internet Đông Phương của tôi cũng đồng dạng bị như vậy, đám này giao cho Đường gia các người xử lý.
Đường Phiên Phiên nói xong tay điểm một cái về phía Đường Xuân, một đạo nhân uân chi khí tức khắc tràn vào thể nội ông ta.
Đường Xuân chưa kịp phản ứng thì tu vi đã tăng trưởng đến điểm giới hạn, tiếp đó nhờ vào sự cường đại của nhân uân chi khí mà thuận lợi trùng kích lên Phiên Hải Cảnh hậu kỳ.
- Tôi đã tăng lên Phiên Hải Cảnh hậu kỳ rồi.
Sau khi đột phá, Đường Xuân vô cùng ngạc nhiên phát hiện vẫn còn năng lượng đang chảy xuôi bên trong cơ thể ông ta, chuyện chưa dừng lại ở đây, ông cảm thấy tu vi bản thân tiếp tục tăng lên với tốc độ chóng mặt.
Muốn tăng lên đến Võ Đạo Cực Hạn mới chịu dừng hay sao?
Đương Xuân tự biết mình, tự ông tu luyện không bao giừo đạt đến cảnh giới Võ Đạo Cực Hạn.
Nhưng nhân uân chi khí trong thể nội Đường Xuân tiếp tục đột phá đạo phòng tuyến cuối cùng của bình cảnh, ông hoảng sợ phát hiện bản thân đã đặt chân đến Võ Đạo Cực Hạn.
Võ Đạo Cực Hạn.
Ta đang nằm mơ sao?
Đường gia trăm năm nay chưa có một người nào đặt chân đến cảnh giới này.
Đường Xuân hiểu rõ giá trị của gia tộc khi có một cường giả Võ Đạo Cực Hạn tọa trấn như thế nào.
Càng không nói đến địa vị của bản thân trong Đường gia sẽ tăng lên đến mức nào.
Mà lúc này, đạo nhân uân chi khí lặng lẽ không một tiếng động biến mất.
- Đa tạ tiểu thư.
Đường Xuân cung kính nhìn Đường Phiên Phiên.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn hiệu trung một lòng một dạ với người con gái trước mắt rồi.
- Tôi không có một chút hứng thú nào với Đường gia các ông, nếu không phải tôi không thích đánh đánh giết giết, tôi cũng không cần dùng mấy người?
Đường Phiên Phiên hiểu rõ dụng ý của Đường Xuân, nên nàng không khách khí nói thẳng ra một câu.
Đường Xuân xấu hổ đến đỏ mặt.
Mà nói cũng đúng, với tu vi của nàng hiện giờ, mười cái Đường gia cũng chẳng là gì a.
- Tiểu thư, vậy chúng ta xin phép trở về.
Đường Xuân rõ ràng bản thân phải ôm chặt lấy cây đại thụ này, nếu Đường gia có quan hệ với Đường Phiên Phiên, nói không chừng trong tương lại Đường gia rất có thế trờ thành Đệ Nhất Võ Đạo Thế Gia.
Mà lúc đoàn người chuẩn bị rời đi, Đường Phiên Phiên chợt nhớ đến cái gì đó.
- À, thái độ tên thanh niên Đường gia này của các người ban nãy rất càn rỡ, tôi không thích.
Ánh mắt Đường Xuân sâm nghiêm nhìn thanh niên.
- Tôi sẽ xử lý sạch sẽ.
Sắc mặt thanh niên hoàn toàn thay đổi.
Hắn đang muốn phản bác lại thì một lão giả đã tiến lên bịt kín miệng hắn, tiếp theo chỉ nghe một tiếng răng rắc, cổ của tên kia lập tức bị bẻ gãy.
Đệ tử Đường gia thì sao?
Chỉ cần ảnh hưởng đến sự phát triển của Gia Tộc, đều đáng chết như nhau.
Thời điểm Diệp Hạo đang chữa thương, một đoàn xe quân dụng chậm rãi tiến đến cửa biệt thự.
Phương gia gia chủ cùng một trung niên đồng hành đến trước cửa.
- Có chuyện gì?
Vô Nha Tự mặc bộ Tôn Trung Sơn, hỏi.
- Tôi tìm Diệp Công tử.
Gia chủ Phương gia kinh nghi bất địng nhìn Vô Nha Tử một cái rồi vội vàng nói.
- Hiện tại Công tử không tiên gặp khách, có chuyện gì thì có thể nói với ta.
- Chuyện này…. Khi nào Diệp Công Tử rảnh?
Gia chủ Phương gia rất rõ ràng đám Linh Thạch này vô cùng trọng đại, bởi vậy ông ta không thể đưa vào tay người khác được.
Lúc này ánh mắt của Vô Nha Tử nhìn về phía mấy chiếc xe quân dụng gần đó.
- Xe chở Linh Thạch à?
Vô Nha Tử hỏi.
Sắc mặt Phương gia chủ đại biến.
- Ông làm sao biết?
- Linh Thạch đều có năng lượng vận động, cho dù đồ đần cũng nhìn ra được.
Vô Nha Tử nói đến đây Thân Niệm lập tức được phóng xuất dò xét xung quanh, khi không gặp bất cứ bất lợi gì mới thu hồi, nói.
- Vận khí các người của không tệ, đoạn đường tới đây không bị ai theo đuôi cả.
- Ông….
Gia chủ Phương gia vừa nói đến đây đã thấy Diệp Hạo đẩy cửa bước ra.
- Diệp Công Tử.
Diệp Hạo nhìn gia chủ Phương gia một cái nói.
- Linh thạch của Phương gia các người chậm nữa tháng so với kế hoạch được đề ra.
Sắc mặt Phương gia chủ hơi biến đổi lấp liếm.
- Khoáng Sơn xảy ra tai nạn a.