Gây Chuyện
- ---------------------------------
- Bách Hoa Cung thật sự có hoa khôi.
Viên Cao Tinh thần sắc ước mơ nói.
- Trừ phi nhân vật có tiếng tăm lớn đến, nếu không thì hoa khôi sẽ không lộ diện.
- Kiêu ngạo như vậy.
Diệp Hạo lại cười nói.
- Như vậy cũng không gây rối à?
- Ban đầu Bách Hoa Cung khai trương vô luận hắc đạo hay bạc đạo đều không đến gây rối, nhưng tôi nghe nói những người tới nháo sự đều bị chặt đứt hai chân rồi ném vào Hoàng Phổ Giang, có thể làm như vậy phía trên quả thực không ai dám động vào Bách Hoa Cung nữa.
Viên Cao Tinh trầm giọng nói.
- Sao mấy cậu biết rõ loại tin tức này vậy?
Diệp Hạo tò mò hỏi.
- Lần trước tôi và Viên Cao Tinh đi đến đã phát hiện thanh niên bị cắt đứt hai chân.
Viên Cao Tinh trả lời.
- Lão Thực, đêm nay tôi và Cao Tinh đi lòng vòng.
Diệp Hạo hơi trầm ngâm nói ra.
- Còn cậu, nếu muốn đi, đêm mai tôi lại tới.
- Đêm mai tôi được đi sao?
Tiếu Lão Thực đáng thương nói.
- Nếu không buổi tối tôi mời các cậu một chầu.
- Giữa trưa đâu?
Diệp Hạo nghiêng mắt nhìn Tiếu Lão Thực một cái.
- Quán rượu Đoàn Viên thì sao?
Tiếu Lão Thực xem xét một chút vội nói.
- Tôi muốn chân giò nướng đường phèn.
Diệp Hạo trầm ngâm nói.
- Trong khoảng 500, tùy cậu chọn.
Tiếu Lão Thực hào khí ngất trời nói.
- Đã như thế thì đi thôi.
Hai người Diệp Hạo liếc nhau cùng nhấc chân đi ra ngoài.
Mới vừa tới cửa mười nam sinh chặn Diệp Hạo lại.
Viên Cao Tinh, Tiếu Lão Thực nhìn thấy vậy đều biến sắc, nhưng vẫn không chút do dự đứng bên cạnh Diệp Hạo.
- Mấy người muốn cái gì?
Viên Cao Tinh trầm giọng nói.
Tang Văn Bân gạt gạt tàn thuốc trong tay rồi đẩy đám người ra đi đến trước mặt Diệp Hạo.
- Cậu chính là Diệp Hạo trong truyền thuyết.
- Có gì chỉ giáo?
Diệp Hạo thản nhiên nói.
- Tôi tới đây nói cho cậu một chuyện, Lý Thiên Thiên là nữ nhân tôi coi trọng.
Tang Văn Bân nói đến đây ngón tay hắn nhấn vào ngực Diệp Hạo.
- Nếu không tôi sẽ dạy cậu cách làm người.
- Tôi thật sự còn muốn biết cậu làm thế nào để dạy tôi cách làm người đây?
Diệp Hạo liếc đầu ngón tay Tang Văn Bân cười nói.
Sắc mặt Tang Văn Bân không khỏi phát lạnh.
- Tôi nghĩ rất nhiều người nhất định muốn nhìn thấy thần tượng trong lòng bọn họ sùng bái bị đánh a.
Ánh mắt Tang Văn Bân báo cho hai học sinh bên cạnh, hai người này vừa muốn tiến lên đã bị Tiếu Lão Thực cùng Viên Cao Tinh ngăn cản.
Nhưng bỗng nhiên Tiếu Lão Thực cùng Viên Cao Tinh đều bị mấy nam sinh này đè xuống.
Mà lúc hai nam sinh định đè Diệp Hạo xuống thì một âm thanh phẫn nộ vang lên.
- Mấy người định làm cái gì?
Một bóng người xinh đẹp từ xa chạy tới.
Hai nam sinh nhìn thấy chính chủ đến cũng không còn động thủ.
Lý Thiên Thiên thở hồng hộc chạy tới bên người Diệp Hạo, nhìn thoáng qua Diệp Hạo phát hiện hắn không có chuyện gì mới thở dài một hơi, tiếp lấy Lý Thiên Thiên quay người nhìn Tang Văn Bân.
- Tang Văn Bân, anh định làm gì?
Lý Thiên Thiên bảo vệ Diệp Hạo như vậy khiến Tang Văn Bân tức giận, nhưng hắn vẫn hồi phục lại chậm rãi nói.
- Thiên Thiên, tâm tư anh giành cho em như thế nào em cũng đã rõ, lần này do anh suy nghĩ không chu toàn.
- Thế thì thái độ tôi đối với anh, chắc chắn anh cũng đã nhận ra.
Lý Thiên Thiên lạnh lùng nhìn Tang Văn Bân nói.
- Tôi không thích anh, một chút cũng không.
Câu trả lời của Lý Thiên Thiên khiến gân xanh trên trán Tang Văn Bân đều lộ ra.
- Lý Thiên Thiên, em phải biết anh đã vì em mà bỏ ra bao nhiêu.
- Tang Văn Bân, từ lần đầu tiên anh thổ lộ với tôi, tôi đã cự tuyệt anh rồi.
Lý Thiên Thiên trầm giọng nói.
- Tôi phải nói rõ cho anh biết, bỏ ra bao nhiên là chuyện của anh, chẳng lẽ ai thổ lộ tôi đều phải đáp ứng sao?
- Lý Thiên Thiên.
Tang Văn Bân tiến lên hai bước, lửa giận tràn ngập hai con mắt hắn.
- Văn Bân.
Một bạn cùng phòng Tang Văn Bân giật giật hắn lại.
- Không nên vọng động.
Tang Văn Bân bây giờ mới ý thức được bản thân mình thất thố.
Hắn thực sự thích Lý Thiên Thiên.
Vì thế hắn nguyện bỏ ra bất cứ giá nào.
Trầm mặc một cái ánh mắt Tang Văn Bân rơi vào trên người Diệp Hạo.
- Diệp Hạo, tôi cảnh cáo cậu lần cuối, nếu cậu vẫn tiếp tục ở gần Lý Thiên Thiên, mỗi lần thấy cậu tôi đều đánh.
Diệp Hạo chậm rãi lắc lắc đầu.
- Lời nói như vậy tôi đã nghe nhiều.
Diệp hạo cười ha hả nói.
- Tôi vẫn đứng đây, có bản lãnh thì tới đánh đi.
Chiếu tướng.
Thằng chả Tang Văn Bân này quá kiêu ngạo rồi.
Diệp Hạo không đánh hắn một trận quả thật có lỗi với bản thân a.
Tang Văn Bân vừa định tiến lên đã bị Lý Thiên Thiên ngăn cản.
- Tang Văn Bân, nếu anh dám ra tay tôi sẽ báo cảnh sát.
- Em.
Tang Văn Bân cuối cùng vẫn không ra tay, hắn hận thù nhìn Diệp Hạo một cái, mang theo mười học sinh quay người rời đi.
- Em nghe nói trong nhà Tang Văn Bân rất có tiền, anh nhất định phải cẩn thận.
Lý Thiên Thiên lo âu nhìn Diệp Hạo nói.
- Kì thật nếu em không ngăn cản thì người nằm dưới đất hiện giờ chính là Tang Văn Bân.
Viên Cao Tinh nhìn Lý Thiên Thiên một cái nói.
- Cái gì?
Lý Thiên Thiên khẽ giật mình.
- Lúc năm nhất có mười học sinh vây đánh Diệp Hạo, nhưng cả mười học sinh này đều vô viện nằm.
Tiếu Lão Thực cười nói.
- Hơn nữa Diệp Hạo lông tóc không thương.
Lý Thiên Thiên bây giờ mới nhớ lại trước đó Diệp Hạo cũng chỉ độc thân một mình đã nghĩ cách cứu viện mình.
Nghĩ tới đây trong mắt Lý Thiên Thiên nhìn Diệp Hạo tràn đầy nhu tình.
- Lý đại mĩ nữ, chúng tôi định đi ăn cơm, cô có muốn đi cùng không?
Tiếu Lão Thực không chút xấu hổ nói ra.
Hắn vừa nói xong đã nhận ra ánh mắt Diệp Hạo nhìn mình vô cùng không tốt.
Nhưng Lý Thiên Thiên lại đồng ý trong sự ngạc nhiên của đám người.
- Được.
Tiếu Lão Thực tự biết mình gây họa nên đi bên cạnh Viên Cao Tinh.
- Tôi nói, cậu có phải bị lừa đá không vậy?
Viên Cao Tinh nhỏ giọng nói.
- Tôi chỉ thuận miệng nói thôi.
Tiếu Lão Thực ủy khuất nói ra.
- Chúng ta biết Diệp Hạo không phải ngày một ngày hai, cậu cảm thấy Diệp Hạo là kiểu người gặp một cái thì thích một cái sao?
Viên Cao Tinh trường mắt nhìn Tiếu Lão Thực nói.
- Mấy cái khác không nói, mỗi Trương Lan, tôi cảm thấy chỉ cần Diệp Hạo không phản kháng, Trương Lan có thể đã bổ nhào vào Diệp Hạo rồi. Lại nói Hứa Manh Manh, tính tình cô ấy cậu không phải không biết, Diệp Hạo nếu có tình ý Hứa Manh Manh sẽ phản kháng à?
- Hai người này vô luận cái gì cũng không hề kém hơn Lý Thiên Thiên a.
- Tôi sai rồi.
- Quá trễ.
...
Tang Văn Bân ức chế trong lòng.
Hắn không hiểu, bản thân muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn gia thế có gia thế, vậy tại sao Lý Thiên Thiên lại không thích bản thân đây?
- Diệp Hạo.
Vừa nghĩ tới cái tên này Tang Văn Bân hận thù mà nghiến răng.
Đang trầm tư Tang Văn Bân không chú ý tới phía trước có một thiếu nữ thanh tú động lòng người cản đường.
- Xin hỏi cậu là Tang Văn Bân?
Thiếu nữ môi hồng răng trắng lộ ra một cái răng nanh nói.
- Đúng, cô là?
Tang Văn Bân khẽ giật mình.
Thiếu nữ trước mặt luận tướng mạo vẫn kém hơn Lý Thiên Thiên, nhưng tuyệt đối thuộc loại xinh xắn đáng yêu a.
Chẳng lẽ thiếu nữ này muốn trước mặt mọi người mà thổ lộ với mình?
Tang Văn Bân nói cũng đánh giá thiếu nữ này một phen, trong lòng đang phiền muộn hắn cảm thấy tìm cô nàng này phát tiết, quả là một sự lựa chọn đúng đắn.
Nhưng ngay lập tức Tang Văn Bân thấy thiếu nữ này cầm cục gạch đánh vào mình.
- Tình huống gì đây?
Tang Văn Bân căn bản không kịp phản ứng đã cảm thấy trời đấy quay cuồng, cắm đầu ngã trên mặt đất.