Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 379: Muốn Sao?



Muốn Sao?

- ---------------------------------

- Quản bao nhiêu yêu ma quỷ quái, anh em của tôi cũng quá ghê đi.

Hiểu Minh cười to nói.

Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

- Chuyện này tôi có thể ứng phó.

- Diệp Hạo, Mao Sơn phái tôi điều đi mấy vị lão tổ Trọng kiếp cảnh.

Hiểu Minh truyền âm cho Diệp Hạo.

- Lần này dù tam Tông ngũ Môn có phái gấp đôi đội tinh nhuệ cũng không làm gì được.

Diệp Hạo tự tin nói ra.

- Trở về kêu tông chủ nhà anh cách xa nơi này một chút.

Chun Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer

Hiểu Minh trầm ngâm một chút rồi nhẹ gật đậu.

Sau khi Hiểu Minh rời đi, Mai Doãn Tuyết đáp xuống.

- Diệp Hạo.

Trong mắt Mai Doãn Tuyết tràn đầy kích động.

Diệp Hạo bình thản nhìn Mai Doãn Tuyết một cái.

- Chuyện gì?

- Chuyện lúc trước do tôi sai a.

Mai Doãn Tuyết mới vừa nói đã bị Diệp Hạo cắt ngang.

- Mai Doãn Tuyết, ân huệ tôi thiếu cô năm đó, tôi cũng đã trả hết trong Yêu vực rồi.

Mai Doãn Tuyết còn định nói nhưng hai ngón tay Diệp Hạo vạch trên mặt đất một cái, một vết kiếm xuất hiện trên mặt đất.

- Giữa tôi và không không còn liên quan nữa.

- Diệp Hạo.

- Cút.

Diệp Hạo cao giọng quát lớn.

Thân thể mềm mại của Mai Doãn Tuyết run lên, nước mắt nhanh chóng trượt xuống.

- Diệp Hạo, chú ý lời nói của cậu.

Lý Tuệ lạnh giọng nói.

Diệp Hạo lạnh lùng lườm Lý Tuệ một cái nói.

- Hôm đấy hình như bà cũng tham gia cái chủ trương thà giết nhầm còn hơn bỏ sót đúng không?

Bị ánh mắt thâm trầm của Diệp Hạo nhìn chằm chằm, Lý Tuệ phẫn nộ nói.

- Đúng thì đã sao?

- Đúng thì hôm nay bà cũng không cần đi nữa.

- Ha ha, chỉ bằng cậu?

- Đúng vậy, chỉ bằng tôi.

Lý Tuệ định nói tiếp nhưng bị Mai Doãn Tuyết ngăn cản.

- Lão tổ, đừng nói nữa.

- Doãn Tuyết, tính tình tiểu tử Diệp Hạo này con cũng thấy đấy.

Lý Tuệ nhìn Mai Doãn Tuyết nói ra.

- Bởi vì con nhiều lần làm tổn thương cậu ấy, có phải ứng như vậy cũng là lẽ thường.

Mai Doãn Tuyết cầu khẩn nói.

- Mong lão tổ người không chấp chuyện nhỏ, đừng vì Diệp Hạo mà chấp nhặt.

- Thôi được rồi.

Nói đến đây Lý Tuệ nhìn về phía Diệp Hạo nói.

- Diệp Hạo, tình huống hiện tại cậu cũng thấy đấy, cậu đi theo tôi đến Bế Nguyệt tông, Bế Nguyệt tông sẽ đảm bảo an toàn của cậu.

Diệp Hạo không khỏi nở nụ cười.

- Sau khi đến Bế Nguyệt tông có phải tiếp theo tôi sẽ phải giao ra Long châu không?

Lý Tuệ biến sắc, chợt giận tím mặt nói.

- Diệp Hạo, cậu lại đối đãi với Bế Nguyệt tông tôi như vậy sao?

- Ha ha.

Diệp Hạo như đang nghe một câu chuyện cười nói.

- Lý Tuệ, bà có dám lập lời thề Thiên đạo nói cao tầng Bế Nguyệt tông mấy người không có ý này không?

Lý Tuệ làm sao có thể lập lời thề được.

- Cậu nghĩ cậu là ai mà dám bắt tôi phải lập lời thề Thiên đạo?

Lý Tuệ lạnh lùng nói.

- Tôi lập.

Mai Doãn Tuyết lúc này nói ra.

- Tôi lấy sinh mệnh của mình ra thề Bế Nguyệt tông tôi không hề có ý tư lợi đối với cậu.

Mai Doãn Tuyết mới nói đến đây đã bị Lý Tuệ đánh gãy.

- Ở đây không có chuyện của con.

Ánh mắt Mai Doãn Tuyết lóe lên nói.

- Lão tổ.

- Con chỉ cần ở một bên nhìn là được rồi.

Trong lòng Mai Doãn Tuyết trầm xuống.

- Ha ha, Mai Doãn Tuyết thật hồn nhiên a.

Một vị Thái thượng trưởng lão Thị Huyết tông nói.

- Hôm nay tới đây ngoại trừ Mao Sơn phái ra thì có ai không phải ngấm nghé truyền thừa trong tay Diệp Hạo chứ.

- Gì mà chính đạo, tà đạo không phải đều giống nhau sao?

Thái thượng trưởng lão Bách Quỷ tông lại cười nói.

- Diệp Hạo, chỉ cần cậu giao Long châu ra, cường giả Thiên Độc tông tôi sẽ rời đi, được không?

Thái thượng trưởng lão Thiên Độc tông nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Nhưng Long châu chỉ có một khỏa a.

Diệp Hạo lại cười nói.

- Diệp Hạo, cậu nghĩ chúng tôi chỉ vì câu nói này mà chém giết nhau trước sao?

Thái thượng trưởng lão Thiên Độc tông ha ha cười nói.

- Thủ đoạn này của cậu chúng tôi cũng đã sử dụng nhiều rồi.

- Thật ra tôi chỉ muốn hỏi, chỉ cần tôi giao Long châu ra là được sao?

Nói xong, một Long châu đen tuyền xuất hiện trên tay Diệp Hạo, viên Long châu này tràn ra từng đợt năng lượng cùng Long uy rộng lớn.

- Long châu.

- Nghe đồn Long châu chứa đựng toàn bộ tu vi cùng ký ức của Long tộc.

- Tôi nghe nói lấy được Long châu sau này có thể hóa thành Long tộc a.

- Không ngờ viên Long châu này là của Hắc long.

Diệp Hạo tung tung Long châu trong tay nhìn Thái thượng trưởng lão Thiên Độc tông nói.

- Ông có muốn không?

Ánh mắt Thái thượng trưởng lão Thiên Độc tông không khỏi sáng lên nói.

- Cậu nguyện ý cho tôi?

- Ông muốn thì cho ông.

Diệp Hạo nói cũng định đưa cho Thái thượng trưởng lão Thiên Độc tôn.

Ông ta đang định tiến lên nhưng lại thấy thần niệm mọi người xung quanh đều khóa chặt vào bản thân.

Sắc mặt ông không khỏi thay đổi.

- Diệp Hạo, cậu muốn hại tôi?

- Hại ông?

Diệp Hạo cười nhạt nói.

- Ông muốn Long châu, tôi liền cho ông, tôi làm sai chỗ nào đây?

Câu nói không hề có khuyết điểm.

- Nếu không, Long châu này tôi cho ông ha.

Lời nói Diệp Hạo đưa hồng bao cho một vị thái thượng trưởng lão Bách Quỷ tông.

Vị Thái thượng trưởng lão định đi nhận nhưng lại phát hiện hơn trăm đạo thần niệm đang khó chặt bẳn thân.

Kiểu này thì sao ông dám tiến lên?

- Mấy người nến nhìn kĩ sẽ phát hiện viên Long châu này là một khỏa Long châu hoàn hảo a.

Diệp Hạo chỉ Long châu trong tay nói.

- Nếu ai chiếm được viên Long châu sẽ kế thừa toàn bộ của Hắc Long.

- Diệp Hạo, viên Long châu này làm sao có thể hoàn hảo được?

Một vị Thái thượng trưởng lão Long Hổ môn nói.

- Theo tôi được biết, cậu lấy khỏa Long châu này cũng được một năm rồi mà?

- Bởi vì tôi đã chặn mối liên kết với nó.

Diệp Hạo chậm rãi nói ra.

- Tôi không hiểu, tại sao cậu muốn làm như vậy?

Vị Thái thượng trưởng lão Long Hổ môn kia không hiểu hỏi.

- Bởi vì Long châu sẽ ảnh hưởng tói thành tựu của tôi.

Diệp Hạo lại cười nói.

Lời vừa nói ra, mọi người đều xôn xao.

Đùa sao?

Truyền thừa Hắc long còn hơn cả Tam tông Lục môn, cũng có thể nó là truyền thừa có cấp bậc cao nhất a.

Diệp Hạo dĩ nhiên lại nói nó sẽ ảnh hưởng tới thành tựu bản thân.

Hắn bị ngu à?

- Hoàng Nhất.

Diệp Hạo bỗng nhiên hô.

- Vâng.

Hoàng Nhất từ trong đám người vọt ra cung kính nói.

- Cậu có muốn Hắc Long châu không?

Diệp Hạo nhìn Hoàng Nhất nói.

Trong lòng Hoàng Nhất giật mình.

Nói thật, Long châu ai mà chả muốn.

Nhưng Hoàng Nhất biết rõ đây là Long châu của Diệp Hạo a.

- Hoàng Nhất không dám.

Hắn vội vàng nói.

- Hoàng Nhất, tư chất của cậu đời này đặt chân đến Nguyên Anh cảnh đã là cực hạn, nhưng lấy được viên Long châu này cậu sẽ có khả năng đến Địa Tiên cảnh.

Diệp Hạo lại cười nói.

- Cậu thật sự không muốn sao?

- Muốn.

Hoàng Nhất bật thốt lên.

- Nếu đã vậy tôi sẽ cho cậu.

Âm thanh Diệp Hạo vừa rơi xuống viên Long châu trong tay biến thành một đạo kim quanh nhập vào đan điều Hoàng Nhất, chợt bên trong Long châu tuôn ra một đạo lực lượng tinh thuần cải tạo thân thể Hoàng Nhất.

Hoàng Nhất cảm thụ được sự thay đổi của bản thân, quỳ một chân trên đất nói.

- Hoàng Nhất đa tạ Thiếu tông chủ đã cho phép.

- Hoàng Nhất, sở dĩ tôi cho cậu Long châu cũng vì tôi đã lựa chọn cậu, về sau cậu sẽ là Môn chủ Ám Tinh môn đời tiếp theo.

Diệp Hạo nhìn Hoàng Nhất bình tĩnh nói.

- Hi vọng cậu không làm tôi thất vọng.

- Hoàng Nhất hứa sẽ không phụ lòng kì vọng của thiếu tông chủ.

Hoàng Nhất cung kính nói thề thốt.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv