Trương Lan Cường Thế
- ---------------------------------
Trương Lan trẻ tuổi như vậy, quân hàm có thể cao bao nhiêu?
Rất có thể đã thông qua quan hệ mới có quân hàm này a.
Nghĩ như vậy, cảnh sát kia trầm giọng nói:
- Dám trong khu vực tôi quản lý đánh bị thương người khác, hôm nay nhất định tôi phải còng tay cô.
Cảnh sát này vung tay lên, hai cảnh sát phía sau bước lên định còng tay Trương Lan.
Trương Lan không phản kháng để mặc cho hai cảnh sát còng tay mình lại.
La Lâm thuận tay cầm giấy chứng nhận sĩ quan của Trương Lan:
- Một chức sĩ quan tham mưu nho nhỏ còn định hù tôi sợ?
Giang Nam cũng có không ít tham mưu.
Chức quan này như một chức quan nhàn tản.
Cho dù cùng bọn chúng xung đột cũng không có gì.
La Lâm vừa nói đến đây cầm ra chứng nhận sĩ quan của Trương Lan, khi hắn nhìn thấy quân hàm trên đó hai con ngươi co rút lại.
- Thiếu Tướng.
La Lâm nói vậy làm những cảnh sát kia khiếp sợ.
Bọn họ nhào tới.
- Tướng Quân.
- Không thể nào?
- Làm sao có tướng quân trẻ tuổi như vậy được?
- Chứng nhận này không phải giả đấy chứ?
Đối với ánh mắt nghi ngờ của những cảnh sát, Trương Lan cười lạnh nói:
- Muốn kiểm trả xem thật hay giả các cậu chỉ cần tim kiếm trong danh sách Sĩ Quan Quốc Gia là được rồi, ở đây nói nhiều làm gì.
- Đúng đúng đúng.
- Lấy số hiệu quân hàm này đi điều tra thử.
- Tôi đang nhập.
Các cảnh sát luống cuống tay chân nhập dãy số hiệu chứng nhận sĩ quan của Trương Lan.
Đến khi tin tức Trương Lan xuất hiện trên internet.
Quân hàm Thiếu Tướng.
Mầy người La Lâm lập tức kinh hãi luống cuống.
- Còn không mau mở còng tay cho Trương thiếu tướng.
Sắc mặt La Lâm trắng bệch ra lệnh.
Hắn không sợ mới lạ đó.
Chính mình đang định bắt một Thiếu Tướng.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, chức cảnh sát này của hắn có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề.
Trương Lan lùi về sau hai bước nói:
- Các người muốn còng tay thì còng tay, muốn mở thì mở, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.
La Lâm vội cười làm lành giải thích.
- Có phải hiểu lầm hay không tôi hiểu rõ hơn cậu nhiều.
Trương Lan lườm La Lâm nói:
- Tóm lại, chuyện này nếu không cho tôi một câu trả lời hài lòng, còng tay này cậu đừng mơ lấy lại được.
La Lâm khổ sở a.
Hắn hiểu, chuyện này nhất định phải bẩm báo lên cấp trên giải quyết.
Sau khi cấp trên của La Lâm biết được chân tướng lập tức báo chuyện này cho BOSS của hệ thống công an ở Giang Nam Thị, vị BOSS này lại báo chuyện này cho một lãnh đạo của thị ủy.
Người lãnh đạo này lập tức lái xe đến.
- Chào cô, tôi trước xin tự giới thiệu một chút.
Người lãnh đạo này nhìn thấy Trương Lan, trong lòng hơi trấm xuống, hắn không nghĩ rằng Trương Lan còn trẻ tuổi hơn so với mình tưởng tượng.
Việc này khó giải quyết a.
- Tôi là Thị Ủy Thường Ủy Giang Nam Ninh Vượng, chân tướng chuyện này tôi đã hiểu rõ, đây là một hiểu lầm, cô nhìn có phải hay không …?
Ninh Vượng nhìn Trương Lan cười nói.
- Chân tướng chuyện này tôi rõ ràng hơn ông nhiều, còn có, ông đến đây để nói ra làm tôi rất thất vọng.
Trương Lan nhìn Ninh Vượng nói:
- Nếu các ông đã không cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, vậy tôi chỉ có thể tự mình đi tìm câu trả lời thỏa đáng a.
Trương Lan nói xong, cong tay trên tay cô bịch một tiếng vỡ ra.
Sắc mặt Ninh Vượng thay đổi.
Hắn còn đang định nói gì thì Trương Lan đã đi về phía phòng sáu lẻ một.
Đến trước cửa phòng sáu lẻ một, cô rất không khách khí đạp mạnh vào cửa.
Tiếng cười trong phòng sáu lẻ một im bặt.
Trương Lan nhìn một vòng những người trong phòng, rất nhanh cô đã nhìn lên người Chung Đào.
- Nếu tôi đoán không sai chuyện này có phải do anh làm?
Trương Lan chỉ Chung Đào hỏi.
Chung Đào đang định nói gì thì thấy lãnh đạo thị ủy Ninh Vượng cùng với công an cùng đi vào.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
- Trương tướng quân, chuyện này là hiểu lầm.
Ninh Vượng vội vàng nói.
Trương Lan lười nghe Ninh Vượng giải thích, cô đá một phát vào cái bàn nặng tới mấy chục kí.
Cái bàn đụng trúng Chung Đào làm hắn ngã sang một bên, còn đám Ninh Vũ thì bị đồ ăn dính đầy trên người.
Lúc này, Trương Lan lại tiến lên đá vào bụng Chung Đào một cái.
Chỉ bị một kích Chung Đào đã cuồn cuộn phun ra máu tươi.
- Cô…
Một thanh niên đang đứng gần Trương Lan nhất thấy hành động này của cô định bước lên ngăn cản. Thanh niên này vừa bước lên đã bị Trương Lan đá bay.
Đúng, đáy bay một hình vòng cung luôn.
Thanh niên này đụng trúng bức tường đối diện, trượt xuống, thất khiếu cũng tuôn ra máu tươi.
Đám công tử gia ở đây sắc mặt thay đổi, họ chưa từng gặp chuyện này kinh khủng như thế này a?
- Dừng tay.
Ninh Vượng trầm giọng nói.
- Nếu ông tiến lên một bước tôi cũng không ngại giết luôn ông đâu.
Trương Lan lườm Ninh Vượng nói.
- Cô dám?
- Nếu không tin ông có thể thử xem.
Trương Lan nói xong, tay túm lấy tóc của Chung Đào đập mạnh đầu hắn xuống mặt bàn, hắn chỉ kịp kêu thảm một tiếng sau khó không còn động tĩnh gì nữa.
Đám người Ninh Vũ rùng mình một cái.
Trương Lan tiện tay nếm Chung Đào qua một bên, sau đó, cô lạnh lùng nhìn đám người Ninh Vũ nói:
- Chuyện hôm nay còn có ai tham dự bước ra đây cho tôi.
Không ai dám mở miệng!
- Nếu không ai mở miệng thì mỗi người các người đểu để lại một chân đi.
Trương Lan nói xong đi về phía một thanh niên.
- Đủ rồi.
Ninh Vượng căm tức nhìn Trương Lan nói:
- Đây là xã hội pháp trị.
- Nếu đây thật là xã hội pháp trị thì những cặn bã này cũng sẽ không kiêng kỵ chút gì đánh chủ ý lên người tôi.
Trương Lan cười lạnh nói:
- Còn có, ai hôm nay dám đánh chủ ý với tôi đều phải trả giá đắc.
Trương Lan nói xong đi tới trước mặt thanh niên kia.
Hắn run rẩy một cái sau đó cảm thấy phía dưới nóng lên, thanh niên này vì sợ quá mà không kiềm chế được lỡ đi tiểu ra quần.
- Việc này không liên quan đến tôi.
Hắn vội vàng nói:
- Chuyện này do Ninh Vũ bày mưu kế, Đào Ba thực hiện.
Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào hai thanh niên.
- Anh em, đừng trách tôi bán đứng người, thật sự tôi không muốn gãy chân a.
- Tôi nói, tôi cũng nói, chuyện này do hai người Ninh Vũ và Đào Ba làm.
- Ninh thiếu còn nói đêm nay đảm bảo đưa đến trên giường Chung thiếu.
Thấy có người đứng ra chỉ Ninh Vũ, những thanh niên còn lại cũng nhao nhao đứng lên nói.
Nghe vậy, sắc mặt Trương Lan càng băng lãnh.
Cô nhìn về Ninh Vượng nói:
- Ông còn gì giải thích nữa không?
- Tôi sẽ mang bọn họ về thẩm vấn kĩ càng.
- Mọi chuyện tôi đã hiểu rõ ràng, tôi không cảm thấy cần phải thẩm vấn nữa.
Trương Lan sao có thể không biết thủ đoạn của Ninh Vượng được đây?
- Trương Tướng Quân, chuyện này nên dừng ở đây, làm lớn chuyện không tốt cho ai cả.
Ninh Vượng nhìn Trương Lan nghiêm túc nói.
- Chuyện này các người muốn làm lớn thì là việc của các người.
Trương Lan không để ý nói:
- Hôm nay, những người đánh chủ ý với tôi thì phải trả giá đắt.
Diệp Chí Quốc nhìn thấy Trương Lan cường thế như vậy, lo lắng hỏi:
- Trương Lan làm vậy có ảnh hưởng đến nàng hay không?
- Sẽ không đâu ạ.
- Quân nhân xung đột có thể ảnh hưởng đến địa phương.
- Nhưng Trương Lan không phải quân nhân bình thường.