Chém Giết Chấp Pháp Sứ
- ---------------------------------
Diệp Hạo biết Địa Phủ Chấp Pháp Sứ đã xác định được vị trí của mình.
Nếu bây giờ còn không đi ra, có lẽ người kia sẽ giết tới nhà.
Diệp Hạo đột nhiên biến mất, lập tức xuất hiện trên không trung, hắn lạnh lùng nhìn hồng y nữ tử đang cầm dù trước mặt.
- Che dù vì sợ ánh nắng mặt trời à? Quả nhiên là sinh vật sống ở Địa Phủ âm u!
- Ngươi tự tìm cái chết.
Cô ta nghe thế giận tím mắt, xuất thủ đánh về phía Diệp Hạo.
Lúc thần niệm cô ta khóa được Diệp Hạo, hắn lại bỗng biến mất.
Sau một khắc, hắn xuất hiện cách đó không xa, lần này, trên tay hắn còn cầm theo một cái Ngũ Sắc Bảo Tháp. Ngũ Sắc Bảo Tháp phát ra một cỗ khí tức kinh khủng.
- Tiên bảo.
Hồng y nữ tử vội lui về sau.
- Coi như cô có chút kiến thức.
- Sao trong tay ngươi lại có Tiên bảo?
- Cô không cần biết việc đó, chờ cô đến Địa Phủ thì sẽ biết thôi. Không đúng, cô không có tư cách chết một lần nữa a.
Diệp Hạo vừa nói xong, lập tức giải phóng sức mạnh được phong ấn trong Ngũ Sắc Bảo Tháp.
Ánh sáng Ngũ Sắc trong nháy mắt bao phủ xung quanh.
Hồng y nữ tử lộ vẻ sợ hãi.
Cô ta dù có mạnh hơn nữa cũng chỉ có tu vi Nguyên Anh kỳ, vì vậy, cô sao không thể chống lại Tiên bảo.
- Tôi tới Dương Gian vì có nhiệm vụ trong người.
- Lão tử không quan tâm cô có nhiệm vụ gì?
Diệp Hạo cười lạnh quát.
- Tôi phụng mệnh Âm Quân Pháp Chỉ đến đây truy nã hai Âm Soa Địa Phủ.
- Vậy sao cô không lo mà truy nã hai Âm Soa của cô, lại còn đi trêu chọc Lão Tử, đã vậy còn muốn giết tôi?
Diệp Hạo nói xong, Ngũ Sắc Bảo Tháp bay lên trời xuất hiện trên đầu cô ta.
- Nếu ngươi giết ta, Địa Phủ sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Hồng y nữ tử hét to.
- Tôi còn chưa tìm Địa Phủ tính sổ đây?
Diệp Hạo cười lạnh đáp:
- Người nào cho phép Chấp Pháp Sứ được giết người trên Dương Gian?
Bây giờ, cô chỉ cảm thấy thần hồn của mình đang run rẩy, cô ngước đầu lên nhìn Ngũ Sắc Bảo Tháp bên trên:
- Dừng tay.
- Cô nói dùng tay thì tôi phải dừng tay à? Cô coi mặt mũi tôi để đâu?
Diệp Hạo nói xong thúc dục Bảo Tháp, lập tức, một dòng ánh sáng năm màu phun ra, cô ta cảm thấy toàn thân ra rời, sau đó từ từ bị hút vào bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp.
Sau khi vào bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, một lực lượng kinh khủng đánh đến trên người ả, ả hoảng sợ phát hiện cơ thể mình đang nhanh chón bị luyện hóa.
- Không muốn.
Hồng y nữ tử kêu la thảm thiết.
Diệp Hạo vẫn lạnh lùng bất vi sở động.
Qua mấy hơi thở, hồng y nữ tử không còn động tĩnh gì nữa, cô đã bị luyện hóa rồi.
Thật ra, nguyên nhân cô ta bị giết cũng vì quá tự tin vào bản thân.
Lấy thực lực của cô ta, nếu muốn âm thầm giết chết Diệp Hạo thì cho dù hắn có nhiều thần thông hơn nữa cũng không có tác dụng. Nhưng cô ta lại hết lần này tới lần khác đường đường chính chính tìm đến cửa.
Diệp Hạo không biết chuyện mình giết chết hồng y nữ tử này sẽ bị Địa Phủ phát hiện sau bao lâu.
Nhưng chỉ cần kéo dài một đoạn thời gian nữa, hắn có tự tin đối phó được.
Hắn rất rõ tốc độ tu luyện của bản thân, chỉ có thể dùng hai chữ “kinh khủng” để hình dung a!
Khi Diệp Hạo quay lại, Quách Tú trừng mắt lớn nhìn con trai hỏi:
- Con vừa đi đâu thế?
- Con ra ngoài làm một chút chuyện thôi.
Hắn nói xong nhìn Trương Lan nói:
- Trương Lan, chúng ta lên lầu nói chuyện chút đi.
- Được.
Trương Lan cười đứng lên.
Lên trên lầu, Trương Lan tò mò nhìn Diệp Hạ, hỏi:
- Cậu vừa đi đâu vậy?
- Cô không biết thì sẽ tốt hơn.
Diệp Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.
- Tại sao?
- Sau này cô sẽ hiểu.
Diệp Hạo dẫn Trương Lan đến phòng của mình, sau đó, hắn chỉ điểm những chỗ mà cô không hiểu.
Tới gần trưa, Thanh Thanh đẩy cánh cửa ra.
- Công tử, thúc thúc đã đặt một bàn ăn ở Nhà Hàng Kim Lợi, chúng ta bây giờ đi qua đó luôn không?
Trước khi vào phòng, Thanh Thanh đã dùng thần niệm quét qua, nếu không cô sẽ không tùy tiện mà mở cửa phòng.
- Vậy thì đi thôi.
Diệp Hạo cười nói:
- Dù sao thư giãn một chút cũng tốt.
Diệp gia có hai chiếc xe.
Một chiếc xe đi hằng ngày của Diệp Chí Quốc, còn một chiếc xe dùng cho việc mua đồ cũng như đi làm.
Diệp Hạo vừa xuống xe đến cửa Nhà Hàng Kim Lợi đã thấy cha mình mặc áo khoác đen đứng đợi ai đó.
Lúc này, mấy người Diệp Chí Quốc lại đang há miệng run rẩy đứng trong gió lạnh.
Diệp Hạo thấy mấy người trong đó có cha đang chạy tới một chiếc xe Benz.
- Hình như cha con thấy một nhân vật quan trọng nào đó.
Quách Tú nhìn thoáng qua nói:
- Chúng ta vào phòng trước đi ạ.
- Ừm.
Diệp Hạo gật đầu, nói.
Diệp Hạo vừa vào phòng ăn không bao lâu, Diệp Chí Quốc đã đi vào.
- Cha vừa mới gặp Giám đốc Tập đoàn Đại Năng, Trương Thiếu Hoa a.
Vẻ mặt Diệp Chí Quốc tươi cười nói.
- Tập Đoàn Đại Năng?
Quách Tú giật mình hỏi lại:
- Tập Đoàn Đại Năng cũng đến đầu tư vào Giang Nam chúng ta.
- Tập Đoàn Đại Năng rất nổi tiếng hả?
Diệp Hạo tò mò hỏi.
- Tập Đoàn Đại Năng có thể xếp vào hạng top một của Chiếc Giang.
Lúc này, Trương Lan trả lời.
- Vậy à.
Diệp Hạo gật đầu nói:
- Nhưng không phải cha có rất nhiều công trình rồi à?
- Không phải cha đang muốn phát triển thêm công ty sao?
Diệp Chí Quốc xoa xoa bàn tay nói:
- Nếu có thể hợp tác với Tập Đoàn Đại Năng, công ty của cha có thể tiến thêm một bước nữa.
- Sao cha không cân nhắc làm một công trình cho chính phủ?
Diệp Hạo suy nghĩ một chút nói.
- Công trình chính phủ đâu dễ làm như thế?
- Không có quen biết lớn không đến lượt mình đâu.
- Quen biết thì con có mà.
Diệp Hạo cười nói.
- Con biết ông chủ Giang Nam chúng ta là ai không?
- Cái này con không biết?
- Con…
Diệp Chí Quốc bất đắc dĩ.
Diệp Hạo cười cười không nói gì.
Hắn định trong hai ngày này đi nói chuyện với đám lãnh đạo một chuyến, hắn tin những lãnh đạo tỉnh này sẽ cho mình chút mặt mũi.
- Con đi phòng vệ sinh một chút ạ.
Ăn được một nữa, Trương Lan đứng dậy đi WC.
…
Chung Đao từ phòng vệ sinh đi ra nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt.
Hắn lập tức đi lên chặn cô gái đó lại:
- Cô nương, cho tôi xin số điện thoại được không?
Trương Lan nhìn tên công tử bột trước mặt, thản nhiên nói:
- Tránh ra.
Thấy Trương Lan từ chối, Chung Đào cũng thấy bình thường, bởi vì hắn còn chưa nói ra thận phận của mình:
- Đây là danh thiếp của tôi.
Chung Đào nói xong đưa danh thiếp cho Trương Lan.
Nhưng ngoài dự đoán, Trương Lan không nhìn danh thiếp mà trực tiếp nói:
- Nói xong chưa? Nếu xong rồi thì tránh sang một bên cho tôi.
Trương Lan nói chuyện không để Chung Đào một chút mặt mũi nào.
- Có lẽ cô còn chưa biết thân phận của tôi.
Chung Đào vừa nói đến đây đã bị Trương Lan cắt ngang:
- Tôi không muốn biết thân phận của cậu mà tôi cũng không hứng thú với thân phận đó.
- Cô…
Lúc này, Trương Lan vòng qua hắn đi vào nhà vệ sinh.
Chung Đào nhìn bóng lưng Trương Lan, trên mặt hắn từ lạnh lùng chuyển sang nóng bỏng.
- Lão tử thích cô gái như vậy, thế mới có tính khiêu chiến a.