Trung Dược
- ---------------------------------
Diệp Họa quét mắt toàn trường nhìn những người bệnh một cái, rồi nói:
- Các vị ở trong này chờ một chút.
- Diệp Thần Y, ngài muốn đi đâu?
Một người bệnh thấy sắp đến phiên mình khám, hỏi.
- Trung Y bác đại tinh thâm không chỉ có Ngân Châm Điểm Nguyệt mà thôi.
Diệp Hạo mỉm cười nói với ông ta.
- Sau đó tôi sẽ cho các vị mở rộng kiến thức về sự thần kỳ của Trung Y.
Vừa mới nói xong, Diệp Họa mang theo Hứa Manh Manh và Trương Lan rời đi.
Diệp Hạo đi khoảng 500 mét đến một mảnh đất trống, khu vực này đang có khoảng mười cái nồi thuốc Trung Y to lớn.
Những nồi đất bên cạnh còn chứa số lớn Trung Dược.
Diệp Họa kiểm tra một lượt tuổi các Trung Dược này, gật đầu hài lòng.
Tuổi thọ những Trung Dược này rất đủ.
Diệp Họa tiện tay nắm chúng quăng vào bên trong nồi đất.
Hắn đổ trọn vẹn hơn ba mươi loại Trung Dược vào nồi mới ngừng lại.
- Anh muốn làm cái gì?
Hứa Manh manh nói khẽ.
- Luyện chế một vị thuốc a.
- Anh bỏ vào mấy loại Dược Tài đều có công hiệu cường thân kiện thể củng cố dung mạo công hiệu, nhưng muốn chữa trị những người bệnh kia, tôi sợ rằng không được.
Hứa Manh Manh nói lời trong lòng ra.
- Không sai.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu đáp lại.
- Vậy anh...
- Kỳ thật từ nhiều năm trước có một vị danh y phồi trí ra một vị thuốc, mà vị thuốc này mặc kệ nghi nan tạp chứng gì hầu như đều có thề chữa trị, đáng tiếc, vị thuốc này cần mấy loại Dược Tài đặc biệt, cho dù tôi cũng chỉ lấy được một chủ tài trong đó.
- Chủ tài đó là gì?
- Nhân Sâm 300 năm trở lên.
- Vật này có thể gặp nhưng không thể cầu.
Trương Lan lên tiếng.
- Chẳng lẽ anh đều lấy được mấy loại Dược Tài quý báu?
- Không có.
- Vậy anh?
Diệp Hạo làm hai nữ ngạc nhiên.
- Tôi có thể dùng phương pháp khác để thay thế.
Diêp Họa nhìn hai nữ nói tiếp:
- Nhưng hai người không có cách nào nắm được phương pháp này.
- Nói một chút.
Trương Lan tò mò hỏi.
- Không tiện.
Diệp Hạo lắc lắc đầu cự tuyệt.
Cô nàng cũng không hỏi lại, cô rất rõ ràng Diệp Hạo nếu nói được, tất nhiên sẽ nói căn bản không dấu diếm cần nàng.
- Đây là vị thuốc gì?
- Trung Dược vị.
- Cái này nhất định là Trung Dược.
Chẳng lẽ Diệp Hạo đang chế biến Trung Dược?
Chẳng lẽ Trung Dược có thể trị khỏi cho chúng ta?
Những người bệnh cùng các đại biểu y học các nước đang nói chuyện phiếm, đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm.
Những người bệnh này sao có thể bảo trì bình tĩnh.
Bất quá các đại biểu y học các nước lại không hẹn mà cùng đi tới chỗ Diệp Hạo.
Nhưng bọn họ không đi được bao xa đã bị bảo vệ của trại An Dưỡng Viện ngăn lại.
- Không được đi vào nơi này.
- Vì cái gì?
- Chúng ta là đại biểu y học Pháp Quốc nha.
- Có tin hay không ta khiếu nại các ngươi?
Đối mặt các đại biểu quốc gia lên tiếng quở trách, uy hiếp, người bảo an vẫn lạnh lùng nhìn bọn hắn nói:
- Các vị có thể tùy thời rời đi, cũng có thể tùy thời khiếu nại, tóm lại nếu ai tiến thêm một bước, cũng đừng trách tôi đây không khách khí với các người.
Nói đến đây, hắn vung trong gậy cao su tay.
Điều này làm các đại biểu lộ vẻ lúng túng.
Nhân gia người ta không muốn nói đạo lý cùng ngươi a.
- Mỗi nước có thể cho một người làm đại biểu đi vào, còn lại phải ở chỗ này an tĩnh chờ đợi.
Đúng lúc này, Trương Lan đi ra trầm giọng nói.
- Vì sao?
Đối mặt nghi vấn, Trương Lan không khách khí trả lời:
- Không có vì cái gì, đây là quy định do chúng tôi đặt ra, các vị không hài lòng thì có thể đi, chúng tôi chưa từng mời các vị đến.
Tất cả bọn họ đều đang rất phẫn nộ trong lòng, nhưng cũng không thể không tiếp nhận quy định này.
Rất nhanh 72 y học gia đại biểu cho các nước theo Trương Lan đi tới nơi luyện chế Trung Dược.
- Duy trì an tĩnh, không cho phép tới gần nồi thuốc 10 mét.
Trương Lan tuyên bố.
Nói thật, Trương Lan không lo lắng 72 người này làm loạn.
Vì với thực lực của cô hiện giờ, muốn ngăn cản bọn họ là chuyện cực kì nhẹ nhõm.
- Chúng tôi có thể chụp ảnh không?
Một người trong đó cẩn thận từng tí hỏi.
- Có thể nhưng phải tắt đèn flash.
Trương Lan thản nhiên đáp.
Nghe thế, cả đám vội vàng lấy ra điện thoại mà thu hình.
Bởi vì Diệp Hạo đang lấy Dược Tài bỏ vào bên trong nồi đất.
Bọn họ muốn đánh cắp phương thuốc và cách khống chế sức lửa.
Nhưng bọn họ cũng biết Diệp Hạo trước đó đã hoàn thành quy trình trọng yếu nhất rồi rồi.
Từ các đại biểu đến rất nhiều ký giả truyền thông Hoa Hạ cũng kéo tới, các trang web lớn cũng bắt đầu truyền hình trực tiếp.
Trong lúc nhất thời, Diệp Hạo lần nữa lại xuất hiện trên các trang thông tin đại chúng được mọi người chú mục a.
Đài Truyền Hình Giang Nam!
Văn Tinh cầm microphone kích động thốt lên:
- Căn cứ theo tin tức tôi vừa mới nhận được, Diêp Hạo đang phối trí Trung Dược,mà vị Trung Dược này nếu nấu thành công có thể chữa trị cho tất cả nan y tạp chứng trên thế gian.
Văn Tinh vừa dứt lời, toàn bộ người xem tivi đều kinh ngạc.
- Làm sao có thể?
- Chữa trị toàn bộ nan y tạp chứng trên thế gian.
- Trung Y chẳng lẽ thần kì đến vậy?
- Tôi cảm thấy việc này không đáng tin cậy?
- Diệp Hạo lúc nào không đáng tin cậy như vậy rồi?
- Nhưng lần này ông nghĩ có khả năng sao? Một vị Trung Dược chữa được thế gian bách bệnh.
Mà việc thảo luận không chỉ có người Giang Nam, mà còn có người xem từ khắp nới trên cả nước.
Văn Tinh dừng một chút tiếp tục nói:
- 72 đại biểu y học các nước đã xác nhận ở đây có 3500 người mắc đủ loại bệnh khác nhau, mà những căn bệnh này mặc dù được bọn họ chữa trị với trình độ khoa học tiên tiến nhất cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.
- Tiếp theo chúng ta chỉ cần lẳng lặng chờ đợi kết quả.
- Mọi người sẽ kiến thức được mị lực của Trung Dược, sự vĩ đại Trung Y a.
Diệp Hạo căn cứ vào sức lửa mà thình thoảng thêm một vài loại dược tài.
Ước chừng nửa canh giờ sau, hắn cầm một muôi canh khuấy đều cái nồi, mà theo việc khuấy động ấy, từng đợt mùi thơm như thấm vào tim gan người ta tràn ngập không gian.
Mùi thơm này là sự pha tạp giữa mùi thuốc của các loại Trung Dược, nhưng phần lớn mọi người cảm giác được nó có hương thơm kì dị.
- Hương thơm gì đây?
- Tại sao trước giờ tôi chưa từng được ngửi qua.
- Trung dược có loại mùi vị này sao?
Các đại biểu y học các nước cũng không phải không có chuyên gia Trung Y.
Chính vì thế họ mới càng cảm giác khiếp sợ.
Diệp Hạo không giải thích, chỉ đang không ngừng khuấy động nồi thuốc.
Mọi người đều không chú ý đến một sợi tia sáng kì dị theo cái thìa không ngừng tràn vào nồi thuốc, họ càng không chú ý đến việc dưới mặt đất một Lê Hoa Yêu đang bị Diệp Hạo không ngừng rút lấy Bản nguyên Mộc Hệ.
Mấy vị chủ tài cuối cùng mà Diệp Hạo thiếu khuyết đều có Bản Nguyên Mộc Hệ, bởi vậy, hắn ra lệnh cho một phân thân đi tìm một Mộc Yêu về đây.
Đương nhiên Diệp Hạo không phải hạng người hiếu sát.
Con Mộc Yêu trong tay hắn đã giết không ít người, đây cũng là nguyên do Diệp Hạo rút lấy Bản Nguyên của nó.
Đợi đến lúc Diệp Hạo cảm thấy thời gian đã đủ mới đi đến nồi đất kế tiếp.
Ước chừng một khắc đồng hồ sau, Diệp Hạo ngừng lại.
Mà lúc này, mười cái nồi đất đều tuôn ra hương thơm nồng đậm làm say lòng người.