Đáng buồn, đáng thương
- ---------------------------------
- Cậu có biết bây giờ có bao nhiêu người chờ cậu không?
- Chờ tôi làm cái gì?
Viên Cao Tinh nhìn Diệp Hạo đang thần sắc mờ mịt nói:
- Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết vậy? Được rồi, nhìn bộ dạng này của cậu quả thật không biết, từ khi cậu chữa khỏi bệnh cho mấy trăm bệnh nhân, từ đó người bệnh khắp cả nước đều tấp nập chạy đến không dứt.
Chung C Toàn Năng Học Sinh Traile
- Không phải có Trương Lan và Hứa Manh Manh sao?
- Hai người đó không làm.
- Cái này.
Những người bệnh không tìm được cậu nên đến chắn trước cổng trường Trung Y chúng ta, thời điểm cậu đến không nhìn thấy xung quanh có không ít cảnh sát tuần tra à? Trước đó đã có mấy lần bệnh nhân đến náo loạn rồi.
Diệp Hạo chỉ biết cười khổ.
- Mấy vị chuyên gia y học thống kê qua những người cậu từng trị bệnh, gia hỏa cậu trị được các bệnh như tắc máu não di chứng, bệnh Parkinson, AIDS, ung thư gan giai đoạn cuối mà giới y học bây giờ không thể tìm ra cách chữa khỏi. Điều đó tạo ra tiếng oanh động to lớn cho giới y học quốc tế.
- Mấy cái này người nước ngoài cũng tin tưởng sao?
- Mặc kệ có tin hay không, lần này các quốc gia đều phái một đoàn đại biểu y học đến muốn nghiên cứu Ngân châm điểm huyệt chi thuật của cậu.
- Đồ vật của ông cha ta há có thể truyền ra ngoài à.
- Vấn đề hiện tại chỉ sợ cậu không thể khống chế.
Viên Cao Tinh cười khổ lên tiếng:
- Nghe nó một vị lãnh đạo của Bộ Vệ Sinh đi tới trường chúng ta.
Những điều tiếp theo Viên Cao Tinh không tiếp tục nói.
Nhưng ý tứ đều rõ ràng.
Quốc gia chúng ta từ trước đến nay có truyền thống vô tư mà kính dâng.
Tinh túy của Trung Hoa đại lục, vì niềm vui của tổ quốc.
Đáng buồn.
Đáng thương.
Đáng tiếc a.
- Còn có một chuyện.
- Chuyện gì?
- Cậu còn nhớ Ko Mitsuru của J quốc không?
- Danh thủ quốc gia cờ vây của J quốc?
- Đúng, Ko Mitsuru đã đánh bại 9 vị tông sư Trung Quốc, ba ngày sau sẽ khiêu chiến Khinh Y tại Thái Sơn.
- Nói như vậy có nghĩa thực lực Ko Mitsuru không tệ.
- Đâu chỉ không tệ mà phải dùng hai từ kinh khủng.
Viên Cao Tinh trầm giọng nói:
- Cậu không biết 9 vị Tông sư đều được xưng hào Danh thủ quốc gia thế nhưng cả 9 vị đều thảm bại dưới tay Ko Mitsuru, lần này nếu Khinh Y lại bại, Ko Mitsuru chân chính trở thành một người chiến một quốc.
Diệp Hạo trầm mặc không nói.
- Hiện tại rất nhiều cư dân mạng nói Khinh Y là hi vọng cuối cùng của Trung Quốc, bởi vậy bọn họ nhao nhao hi vọng vào cậu sẽ là người ra tay đánh bại Ko Mitsuru.
- Cái này có quan hệ gì với tôi?
- Trong lòng mọi người cậu không gì không thể làm được cả.
- Im lặng.
Viên Cao Tinh đang định nói đấy đột nhiên chú ý tới cái gì đấy.
- Cậu đang nói cái gì kia mà.
Nhìn theo hướng của Viên Cao Tinh, Diệp Hạo thấy chủ nhiệm phòng giám vụ.
Ông ta đi tới chỗ Diệp Hạo cười nói:
- Diệp Hạo, ra đây với thầy một lát.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu, đi theo chủ nhiệm phòng giám vụ ra ngoài.
Ra khỏi phòng học, ông nói:
- Diệp Hạo, hiệu trưởng muốn gặp cậu.
- Tôi nhớ hiệu trưởng rất bận rộn mà.
Nghe vậy ông cười khổ đáp:
- Mọi chuyện xảy ra, cậu đều biết mà.
Đúng vậy.
Hoa Tư là danh thủ quốc gia nhưng ông dù sao cũng là hiệu trưởng đại học Trung Y.
Ông cũng phải tôn trọng quy định của trường.
- Đi thôi.
Diệp Hạo nhẹ nhàng thở dài.
Người nào cũng không dễ dàng.
Hoa Tư nhìn như tiêu dao tự tại, nhưng vẫy có rất nhiều cản trở.
Đến văn phòng hiệu trưởng, Diệp Hạo thấy Hoa Tư đang trò chuyện với một trung niên nam tử trên năm mươi.
Hoa Tư nhìn thấy Diệp Hạo đến, mắt không khỏi sáng lên:
- Diệp Hạo, cậu đã đến.
Diệp Hạo nhẹ gật đầu chào:
- Hiệu trưởng, em chuẩn bị cho kỳ thi cuối năm a.
Lời nói của Diệp Hạo khiến Hoa Tư giật mình.
Lấy khả năng chỉ cần xem một lần đã nhớ thì làm sao cậu ta có thể lo lắng về bài thi đây.
Diệp Hạo đang biểu đạt sự bất mãn của bản thân a.
Nhưng dù Hoa Tư có xem thấu cũng chỉ đành lên tiếng giới thiệu:
- Diệp Hạo, thầy muốn giới thiệu cho em một người, đây là bộ trưởng bộ Vệ sinh Công Tôn Hiên.
- Công Tôn bộ trưởng, xin chào.
Diệp Hạo không kiêu ngạo không siểm nịnh chào.
Công Tôn Hiên mỉm cười nhìn Diệp Hạo nói:
- Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.
Diệp Hạo mỉm cười không đáp
- Diệp Hạo, tôi liền đi thẳng vào vấn đề.
Công Tôn Hiên dừng một chút rồi nói:
- Cho đến nay, quốc tế đều cho rằng Trung Y phản khoa học, lần này cậu lấy Ngân châm điểm huyệt phá vỡi sự nhận biết của họ.
- Trung Y và Tây Y là hai con đường khác biệt nhau, có thể nói Trung Y không cần sự tán thành của Tây Y.
Đối mặt với Công Tôn Hiên, Diệp Hạo phản bác:
- Kinh mạch, huyệt khiếu đến bây giờ Tây Y cũng không nghiên cứu triệt để, thậm chí bọn họ cảm thấy Huyệt Khiếu như trò chơi con ních.
Lời Diệp Hạo nói khiến sắc mặt Công Tôn Hiên hơi chút xấu hổ.
Bất quá ông ucngx nhân tiện nói thêm:
- Lần này đoàn đại biểu của 72 quốc gia muốn học tập Ngân châm điểm huyệt của chúng ta.
- Học tập?
- Thế nào?
- Đồ vật của ông cha ta, tôi không định truyền ra ngoài đâu.
- Y học chỉ có truyền bá ra ngoài mới có thể phát triển rạng rỡ.
- Giấy Tuyên do các ông truyền đi. Kết quả như thế nào, hiện tại J quốc đã vượt mặt Tuyên Thành, giờ đã thở thành đại biểu sản xuất giấy Tuyên trên thế giới.
Diệp Hạo giễu cợt nói tiếp:
- Giấy tuyên, một trong văn phòng tứ bảo, đại biểu cho văn minh Trung Quốc, đồ vật của ông cha ta còn muốn truyền bao nhiêu, mấy người mới can tâm đây?
- Cậu… tư tưởng quá hẹp hòi rồi.
- Tôi tư tưởng hẹp hòi?
Diệp Hạo cười đáp:
- Quốc gia chúng ta hao phí hàng tỷ tệ đưa vào dây chuyền sản xuất ô tô cho Đức, có thể nói đến hiện nay chúng ta vẫn không nắm bắt được kĩ thuật nòng cốt, ngược lại người Đức Quốc lại ngày càng giàu.
- Thực tế quốc gia nào lại đưa kĩ thuật nòng cốt của mình truyền đi cơ chứ?
Công Tôn Hiên giật mình.
Câu nói của Diệp Hạo khiến bọn họ không biết nói gì.
- Diệp Hạo.
Ánh mắt Hoa Tư ra hiệu Diệp Hạo nói chuyện đừng quá phận.
Diệp Hạo giống như không nhìn thấy lời cảnh cáo của ông.
- Trở về nói cho những đoàn đại biểu rằng muốn quan sát cho biết thì có thể, nhưng muốn học tập Ngân châm điểm huyệt, đừng nghĩ tới nữa thì hơn.
- Diệp Hạo, chuyện này không phải thứ cậu muốn cự tuyệt thì có thể cự tuyệt.
- Vậy ông điều động người phía trên tạo áp lực cho tôi đi.
Diệp Hạo nhìn Công Tôn Hiên nói:
- Ví dụ như việc ông có thể kêu hiệu trưởng đuổi học tôi nè.
- Cậu.
- Còn nữa ông bất quá chỉ là một quan viên nhị phẩm, ai cho ông quyền lợi nói cấp trên như vậy?
Diệp Hạo nói xuống một câu khiến Công Tôn Hiên dứng hình.
- Cậu nói cái gì?
Diệp Hạo từ trong ngực móc ra một giấy chứng nhận đưa cho Công Tôn Hiên nói:
- Nếu cảm thấy không tin được thì có thể đi kiểm tra.
Công Tôn Hiên lật ra giấy chứng nhận thân phận của Diệp Hạo, không khỏi ngạc nhiên.
- Nhất Phẩm Đại Quan, làm sao có thể?
Công Tôn Hiên nói đến đây, đột nhiên nhớ đến việc một vị lãnh đạo đã nói cho mình:
- Bề ngoài quốc gia có 9 vị nhất phẩm đại quan.
- Nhưng còn có 4 vị nhất phẩm đại quan bí mật nữa.
Mà thân phận bốn vị này cực kì kinh người, cũng không phải người như bọn họ có thể đắc tội.
Công Tôn Hiên nhìn Diệp Hạo tuổi trẻ như thế mới ý thức được Diệp Hạo là loại người mà lãnh đạo kia đã nói.
Bởi vì không có người nào dám giả mạo giấy chứng nhận này cả.